Khi thiên thần sa ngã
Ngoại ô Sài Gòn, Hóc Môn
Giữa sự giao thoa giữa phố thị và đồng quê cùng các khu công nghiệp , nổi lên 1 tụ điểm nổi tiếng mà cánh đàn ông Sài thành ai cũng biết/ 1 bảng hiệu neon bình thường trong1 con hẻm ở Hóc Môn. Và đó là quán Sặc, 1 quán cà phê đa ngành nổi bật với biển hiệu : Sặc cafe & Fun. Nơi mỗi ngày luôn có khách cùng tiếng nhạc xập xình tuỳ theo mùa. Tuy nhiên 1 điều kì lạ là khách ở đây toàn là nam, tuyệt nhiên không có nữ giới ở đây. Một ngày bình thuờgng của nó gồm tiếng cụng ly, tiếng nhạc remix , tiếng cười đùa của cả đàn ông lẫn các em nhân viên phục vụ "thân thiện " của quán với đồng phục đa dạng và " hơi ngắn " so với tiêu chuẩn, cùng những cánh tay hư của cánh mày râu. Chủ quán Sặc, Kinomoto Sakura, 1 phụ nữ 30 tuổi, gốc Nhật, đến Việt Nam từ 5 năm trước nhưng nói tiếng Việt sõi hơn cả Hari Won, am hiểu và sống giữa Việt Nam đến mức không ai nghĩ bả là người Nhật. Với phong cách của 1 người điều hành chuyên nghiệp, bả quản lý các " đào" ở đây có nguyên tắc, trật tự, tình cảm và hợp lý :
- Bàn số 5, em Miu, ra chơi với anh Sơn cho vui
- Bàn số 7, em Na, đại gia Tuấn kiếm
- Bàn số 10, em Thảo, anh Khoa mà ăn ván là em được thơm má
Tiếng Sakura ngọt ngào pha chút lả lơi và quyền lực , chỉ đạo các em đào đi tiếp khách VIP. Các em đào giọng ngọt đến mức các quý ông như tìm lại không khí tuổi trẻ :
- Mấy anh ơi , đánh con Heo này nè, ăn 2 3 cây lận đó
Vị đại gia kế bên đánh thắng ván liền hun 1 em đào 1 cái " chóc " rõ tiếng. Không khí hoan lạc vẫn tiếp tục diễn ra
Cửa mở, 1 nhóm quý ông khác bước vào, tầm u40. Dường như nhận ra khách quen, Sakura chủ động chạy đến, niềm nở đón bằng giọng ngọt lịm:
- Trời đất quơi, anh Naruto, anh Sasuke, anh Shikamaruru và anh Lee nữa. Cả tháng rồi không thấy mấy anh tới chơi, nhớ quá à.
Naruto cười hề hề, bước thẳng đến chỗ Sakura, hơi nghiêng người, định....:
-Bà chủ hôm nay nhìn tươi quá ta! Nay mặc bộ đồ tôn dáng quá trời ! Như này thì tụi tui ngày nào cũng muốn tới. Còn bàn trống không nà ?
Sakura đánh yêu, cười khúc khích :- Úi, anh kì quá hà
Rồi bả quay sang hô : Mấy em, cho 1 bộ bài và ít chai Strongbow nào
Các em đào khúc khích dọn bàn. Nhóm Naruto ngồi vào vị trí và không quên:
- Gọi em út ra chơi cho vui với tụi tui. Sảnh bài phải có người coi mới vui.
Chỉ chờ có vậy. Sakura vỗ tay, 4 cô em xinh đẹp xuất hiện, vây quanh 4 người đàn ông. Không khí mờ ám vẫn tiếp tục
- Có cà phê " ấy " hơm ?- tiếng Naruto lả lơi
- Cà phê " ấy " là cà phê gì ạ ? - tiếng 1 em đào nhõng nhẽo
- Là cà phê này nè - và cảnh mờ ám của Shikamaru
- Úi, mấy anh kì ghê á - tiếng khúc khích của các em đào
Cũng trong sự hoan lạc đó, ở bàn bên cạnh, là một nhóm khách hàng "đáng gờm" không kém:
Goku: Tóc vuốt ngược, cười toe toét, đang cố gắng thắng cược một chiếc nhẫn đồ chơi từ cô gái ngồi bên cạnh.
Vegeta: Áo sơ mi hở hết nút, vẻ mặt khinh khỉnh, nhưng tay đang vô tình (hay cố ý?) nắm lấy chai Strongbow mà cô gái ngồi cạnh đưa cho 1 cách mờ ám.
Krillin: Chàng hói thấp, đang được hai cô gái vây quanh và khen ngợi chiếc áo thun mới mua.
Tenshinhan: Phong cách dân văn phòng hư,, đang tập trung vào... việc đếm tiền thua.
Cô gái bên cạnh Goku: "Anh Goku ơi, anh mà thua nữa là em không cho anh ăn hết đĩa hạt hướng dương này đâu nhé!"
Goku: "Hả? Không được! Anh là... anh là trùm nhất Phải thắng chứ!" (Nhưng lại thua Krillin 3 ván bài liên tiếp).
Vegeta: mệt, nói nhiều quá, quánh tiếp đi
Cô gái bên cạnh Vegeta: để em đấm lưng cho nà ~
Cả quán Cà phê Sặc tiếp tục vang lên tiếng cười, tiếng lả lơi, và âm thanh rất Việt Nam của một nơi " phục vụ quý ông " đang diễn ra
Tiếng cười và tiếng lả lơi tại Sặc đang lên đến đỉnh điểm của sự hoan lạc. Naruto vừa hồ hởi thắng ván bài, tiện tay bóp nhẹ vào em đào kế bên. Sasuke đang cố giữ vẻ mặt lạnh lùng trong khi cô em xinh tươi đang ca ngợi anh như một "nhà tỷ phú bất động sản tương lai". Shikamaru nhắm mắt giả vờ ngủ, thật ra là đang được đấm lưng, còn Rock Lee thì đang ăn hạt hướng dương mà....đào đút.
Bỗng nhiên, không khí trong quán bỗng thay đổi.
Một cơn gió lạ lùng, không đến từ quạt máy hay máy lạnh, mà là một luồng khí lạnh lẽo mang theo mùi... nước xả vải Comfort và hương vị "cay nồng đột ngột ập vào.
Bốn bóng dáng phụ nữ trong trang phục Áo Bà Ba truyền thống Việt Nam - một sự tương phản kinh hoàng với váy áo sặc sỡ của các cô nhân viên quán Sặc - đã xuất hiện sau lưng nhóm Naruto.
Họ đứng im lặng, không nói một lời, nhưng sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả một trận Đại Hồng Thủy.
Cô mặc bà ba Tím, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc như dao cau, đứng thẳng sau lưng Naruto.
Cô mặc bà ba Xanh Lá, với vẻ ngoài ôn hòa nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, đứng sau Sasuke.
Người mặc bà ba Vàng đứng sau Shikamaru.
Người mặc bà ba Đỏ đứng sau Rock Lee.
Naruto, vẫn còn đang chìm đắm trong lời nịnh hót ngọt ngào, tay đang "lướt sóng" trên vai cô em, thản nhiên nói:
"Ôi, em Hương ơi, em xoa bóp chuyên nghiệp thật đấy, làm anh cảm thấy như đang... đang được thăng chức vậy!"
Nhưng các cô nhân viên quán Sặc, từ bàn của nhóm Naruto cho đến bàn của Goku, đều đồng loạt rụt tay lại nhanh như điện giật, khuôn mặt tái mét, nhìn bốn vị khách mới như nhìn thấy... bốn quái vật vũ trụ vừa được triệu hồi. Tiếng nhạc sến bỗng nhỏ lại một cách đáng ngờ.
Cô gái mặc áo bà ba tím, khẽ vỗ nhẹ lên vai Naruto từ phía sau. Cánh đàn ông cùng bàn, tức 3 chiến hữu của Naruto, đột ngột lạnh toát
Cô gái áo tím lạnh lùng hỏi :
-Anh đang làm gì đây
Naruto ấp úng :
-À...à...anh đi họp bàn chuyện làm ăn với đám anh em
Cô gái áo tím vẫn giọng không cảm xúc
-Làm ăn gì từ lúc Mặt Trời mọc cho tới Mặt Trời sắp mọc lần nữa là làm ăn gì
Naruto trả lời gượng gạo :
Thì ...thì...sẵn tiện anh uống...
Cô gái áo tím gắt lên
-Uống cái gì?
Naruto sợ hãi trả lời :
- Uống cà phê
Không khí xung quanh chùn xuống 3 giây
-Cà phê hả ? - cô gái áo tím lạnh lùng trả lời
1 cô em xinh đẹp thấy tình hình không ổn vội nháy mắt cho các cô em khác đứng dậy chuồn trước. Vô tình, 1 ông ở bàn khác nói chêm vào :
- Ồ đây là các chị nhà à, tiếc quá
Và khoảnh khắc đó....đánh dấu 1 cuộc bùng nổ
Cả quán như được đổ đầy xăng.
Bốn chị áo bà ba - tứ đại sư tử cái - cùng lúc nổi cơn lôi đình.
---
BÙM! BỤP! XOẠC!
Không nói thêm nửa chữ.
Bàn bài bị lật tung.
Strongbow đổ tràn xuống đất.
Naruto - Sasuke - Shikamaru - Rock Lee bị tát như mưa rào tháng Bảy.
Tiếng giày dép đạp lên nền gạch.
Tiếng "Á!" của mấy anh.
Tiếng "Anh chết với tui!" vang như sấm.
Cô áo tím chửi từng câu đanh, dứt khoát, rõ chữ:
> " Đồ chồng khốn nạn. Họp làm ăn hả?
Làm ăn trên đùi người ta luôn hả?"
Bốp!
> "Uống cà phê. Cà phê ôm?
Cà phê mà có thêm mấy con trắng xanh vàng tím như vầy hả?"
Chát!
> "Tưởng tui không biết đường lần theo định vị hả Naruto?"
Bốp-bốp-bốp!
Sasuke bị kéo tai.
Shikamaru bị véo hông.
Rock Lee bị tét đầu bằng quạt mo phiên bản nâng cấp.
Naruto cố thanh minh:
> "Bình tĩnh em ơi, đông người mà-"
Chát!
> "Đông người càng phải đánh!"
---
CẢ QUÁN SẶC - HỖN LOẠN NHƯ CHỢ GIỜ TAN TẦM
Goku - Vegeta - Krillin - Tenshinhan ngồi bàn bên tái mặt:
Goku thì thầm:
> "Vegeta... mai tao không dám đi đâu nữa..."
Vegeta rùng mình:
> "Im đi. Ngồi yên. Đừng thu hút sự chú ý."
Krillin gật lia lịa như chim gõ kiến.
Tenshinhan lấy ly nước che nửa mặt
Chứng kiến sự hỗn loạn leo thang và nguy cơ quán Sặc trở thành bãi chiến trường, bà chủ Kinomoto Sakura quyết định phải can thiệp. Cô ta bước ra khỏi quầy với vẻ mặt lo lắng (cho doanh thu) và cố gắng thể hiện sự ôn hòa giả tạo:
"Các chị ơi! Các chị bình tĩnh ạ! Quán em là quán cà phê đàng hoàng mà! Có gì về nhà mình đóng cửa bảo nhau chứ đừng làm vậy, tội nghiệp các anh!"
Sakura vừa dứt lời, người phụ nữ mặc bà ba tím - Hinata (vợ Naruto) - người vừa tặng chồng một cú tát "thức tỉnh", liền quay phắt lại. Cô tiến đến chỗ bà chủ quán, ánh mắt rực lửa giận dữ, và không hề nương tay.
CHÁT!
Một cú tát trời giáng bằng hết sức mạnh của một người vợ đã phải nín nhịn cả năm trời, giáng thẳng vào má bà chủ Sakura, vang vọng khắp quán.
"Á À! Con đĩ Kinomoto Sakura!" Hinata vợ Naruto gầm lên, trừng mắt nhìn "con ả hồ ly tinh" trong mắt mình. "Mày mở cái quán cà phê tay vịn này để dụ dỗ tụi đàn ông đến đây ôm đào gọi em út, để chúng nó bỏ bê vợ con hả? 'Tội nghiệp' cái gì! Tội nghiệp cho tụi đàn bà tụi tao ở nhà mới đúng!"
Cô ta đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Sakura, lời nói sắc như thép:
"Tao cảnh cáo mày lần cuối: Lần sau mà còn thấy MẤY THẰNG NÀY (chỉ vào nhóm Naruto) vào đây, đừng trách sao bọn tao dỡ quán!"
Sau lời tuyên bố đanh thép, cô quay sang nhóm chồng đang co rúm lại:
"CÒN MẤY THẰNG NÀY, ĐI VỀ!"
Cả bốn chàng trai Naruto, Sasuke, Shikamaru, và Rock Lee đều bị vợ mình nắm cổ áo, nắm tóc, hoặc nắm lỗ tai kéo đi xềnh xệch. Họ bước đi trong sự nhục nhã tột cùng, dưới ánh mắt thương hại (và sợ hãi) của các vị khách còn lại.
Naruto, dù đang bị Hinata nắm cổ tay kéo đi, vẫn cố gắng gân cổ cãi lại một câu cuối cùng để vớt vát thể diện:
"Gì mà làm dữ vậy, Hinata! Để người ta tự về chứ!"
Đó là một sai lầm chết người.
Hinata, không cần nói nhiều, dùng tuyệt chiêu "Nhéo Tay Phiên Bản Gia Đình" - một kỹ thuật cô đã học hỏi từ các bà cô hàng xóm.
Á Á Á ÁI!!
Naruto la oai oái, tiếng kêu thảm thiết hơn cả tiếng chim bị kẹt trong lồng, quên mất mình là trụ cột gia đình hay tội phạm.
Toàn bộ nhóm Naruto bị vợ kéo ra khỏi quán như những con rối bị đứt dây, để lại phía sau là cánh cửa đóng lại, một sự im lặng chết chóc, và mùi Strongbow trộn lẫn với nước hoa và lòng tự trọng bị vỡ vụn.
Trong Quán Sặc, sự sợ hãi bao trùm. Các vị khách nam còn lại đều đồng loạt úp mặt vào ly cà phê, giả vờ như mình là người bảo tồn văn hóa cà phê thứ hai sau ông lão. Không ai dám ho he, vì họ biết rằng, vợ mình cũng có thể đang ở đâu đó ngoài kia, mặc bà ba và sẵn sàng "dỡ quán".
Kinomoto Sakura loạng choạng đứng dậy, một bên má in hằn dấu tay đỏ chót. Sự ấm ức dâng trào.
Cô nhìn theo cánh cửa, gào lên một tiếng đầy sự bất lực và phẫn nộ: "THẬT QUÁ ĐÁNG MÀ! Tức chết đi được!"
Các cô em nhân viên xinh tươi, vốn đã trốn kỹ trong nhà vệ sinh, thấy nguy hiểm qua đi thì vội vàng chạy ra, bu quanh đỡ bà chủ.
"Bà chủ ơi, bà có sao không? Má bà sưng quá rồi!"
"Bà chủ mạnh mẽ lên! Bọn họ ghen tuông vô lý thôi!"
Kinomoto Sakura hít một hơi sâu, chỉnh lại mái tóc đỏ rực và đeo lại cái kính râm to bản. Cô dùng bàn tay không bị tát vuốt nhẹ lên má sưng, giọng nói từ đau đớn chuyển sang sự chuyên nghiệp lạnh lùng:
"Không sao. Mấy chị em dọn dẹp bàn, lau chùi sạch sẽ chai Strongbow vỡ đi. Sập tiệm thì ai nuôi tụi mày?"
Chỉ mười phút sau cú tát lịch sử, dưới sự chỉ đạo của Sakura, Quán Cà phê Sặc đã trở lại hoạt động như thường lệ. Tiếng nhạc sến lại vang lên, các cô em lại mỉm cười lả lơi, và các vị khách còn lại, sau khi đã học được bài học xương máu về sự nguy hiểm của các bà vợ, lại tiếp tục gọi thêm cà phê, những vẫn không quên...dịch vụ kèm theo như 1 cách cho thấy ....giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời/
Bà chủ Sakura (nháy mắt với nhân viên và khách VIP): "Hôm nay, khách hàng được phục vụ 'Cà Phê Kèm Tình Huống Kịch Tính' miễn phí. Ngày mai, tăng giá dịch vụ 'Canh Gác Cửa Sau' lên 20%!"
Cuộc sống kinh doanh ở Hóc Môn, và những cám dỗ tại quán Sặc, vẫn tiếp diễn, bất chấp những cơn sóng gió từ "những con sư tử cái ở nhà". Tuy nhiên, ít phút sau, 1 cơn sóng khác lại ập tới
Chỉ vài phút sau, khi tiếng nhạc sến đã đủ lớn để át đi tiếng lòng tự trọng đang rên rỉ, và Sakura đã bắt đầu thu thêm tiền "tăng cường an ninh", không khí hưởng thụ lại bắt đầu trở lại.
"Hừm... Đàn bà thật là phiền phức!" Vegeta lẩm bẩm, cố gắng lấy lại vẻ kiêu căng. "Mình là đờn ông, mình cầm cuơng vợ, sao lại để bọn nó leo lên đầu mình được!" (Nói xong lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, xem có tin nhắn đe dọa nào từ Bulma không).
"Thôi, làm ván nữa đi anh em!" Goku lại cười hề hề. "Vợ về thì về chứ! Chơi hết ván này rồi tính!"
Các cô em nhân viên lại rụt rè bước ra, cố gắng "an ủi" tinh thần bị tổn thương của các "doanh nhân" bằng những lời nịnh nọt được tăng cường độ ngọt.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại di động của Goku bỗng reo lên. Một nhạc chuông quen thuộc, đơn giản nhưng mang theo một sức mạnh hủy diệt không thể tưởng tượng nổi: đó là nhạc chuông mặc định được cài riêng cho ChiChi (vợ Goku).Anh ta lúng túng cầm điện thoại lên, cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể.
"A... Alo! ChiChi à? Có việc gì không ?
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, lạnh lùng và rõ ràng đến mức cả bàn đều nghe thấy:
- Anh đang ở đâu ?
Goku giả vờ bình thản:
- Anh đang đi giao dịch với khách hàng
Giọng Chi Chi vẫn lạnh lùng:
- Đâu, quay video call coi
Goku lấp liếm:
-Ờ ờ, mạng hơi yếu, anh không quay được
Chi Chi bình thản:
- Vậy hả? Anh bật video call đi, em cho anh coi cái này
Goku ấp úng rồi cúp máy :
- Thôi để về nhà đã
Không khí lạnh toát khiến Goku và các chiến hữu run run. Chưa hết kinh hoàng thì ngoài cửa, 3 bóng váy chống nắng xông vào. Bulma, Android 18 và Chi Chi, ngay sau khi cuộc gọi kết thúc. Cả 3 núm tóc 3 ông chồng hư của mình, chửi mắng thậm tệ cùng những lời chát chúa :
Tập luyện! Khách hàng này! Anh về nhà ngay cho tôi! Cái thân của anh tập gym cho to cho đã để ngồi ôm gái ở Hóc Môn HẢ aaaa!"
Bulma thì tát sấp mặt chồng :
- Ở nhà vợ mặc đầm thì chê, ra đường ôm mấy con váy ngắn. Đồ chồng tồi, khốn nạn
Android 18 thì nhéo Krillin cùng những lời đay nghiến
- Bộ tui xấu hơn nó hay sao anh ra đây ? Hay là muốn nạp thêm vợ bé hả! Nói cho tui biết để tui nhường lại cho anh được tự do thoải mái
Và cái kết của họ..... cũng không khá khẩm hơn nhóm Naruto, đều bị vợ kéo về trong nhục nhã. Chỉ có bà chủ Sakura, người vừa hưởng lợi, nhưng cũng là nạn nhân của những cuộc càn quét, lẩm bẩm tính tiền:
- Hôm nay thu cũng được đó, nhưng tiền sửa chữa thiệt hại cũng cả củ, haizzzzz
Tại căn nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi mùi nước xả vải và mùi cơm mới nấu hòa quyện vào nhau, Chichi (vợ Goku) đang ngồi thẳng lưng trên ghế. Khuôn mặt cô vẫn còn hằn vẻ giận dữ, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự hả hê chiến thắng. Ngay bên cạnh cô là Goku - anh chồng cơ bắp - đang quỳ gối trên một cái vỏ mít lấm lem, mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng lại rên khe khẽ.
Sau khi "xử lý" xong hiện trường, Chichi quyết định thực hiện một cuộc gọi quan trọng:"
"-Alo, Hinata hả em? Chị Chichi đây."
Hinata (Giọng có vẻ hơi mệt mỏi sau khi áp giải Naruto): "Dạ, em nghe đây chị Chichi... À, chị đã... 'dạy dỗ' anh Goku xong chưa ạ?"
Chichi (Cười khẩy, liếc nhìn Goku đang quỳ): "À, xong rồi em. Đang trong giai đoạn 'thiền định sám hối' thôi. Nhưng quan trọng là chị gọi để cảm ơn em!"
Hinata: "Dạ? Cảm ơn em ạ?"
Chichi: "Đúng vậy! Chị phải cảm ơn em vì đã thông báo chuyện ông chồng hư của chị ăn chơi gái gú tại cái quán Cà phê Sặc của con đĩ Sakura!"
(Goku đang quỳ nghe thấy tên quán và tên bà chủ liền rụt cổ lại, lẩm bẩm: "Sao bả biết hết
Hinata khiêm tốn đáp: "Dạ, chị nói gì vậy. Chị em phụ nữ với nhau, thấy tình hình không ổn là phải ra tay thôi. Em đi ngang qua quán Sặc đó nhiều lần, thấy cái bảng hiệu 'Cà phê' với cái váy ngắn của bọn nhân viên là em đã thấy không lành rồi. Anh Naruto nhà em cũng có dấu hiệu 'chủ quan' nên em phải theo dõi sát sao."
Chichi gằn giọng, sự phẫn nộ lại trỗi dậy:
"Cái con Kinomoto Sakura đó! Chị không ngờ đó! Em nghe nói con đó ngày xưa là Cựu Cardcaptor gì đó, tưởng là người đàng hoàng! Ai ngờ giờ lại giải nghệ, trở thành má mì trong ngành tay vịn tại Sài Gòn! Đặt cái tên quán là Sặc cho đúng với cái mùi dụ dỗ đàn ông!"
Hinata cũng đồng tình: "Đúng là nghiệp chướng! Chị thấy không, em vừa bước vào quán là biết ngay. Mấy đứa nhân viên phục vụ nước lọc đó, đứa nào cũng gọi chồng em là 'Hokage' này kia. Họ bán ảo tưởng cho tụi đàn ông, để rồi moi tiền, đm !
Hai người phụ nữ, qua điện thoại, đã tạo nên một Liên Minh Chống Dịch Vụ Tay Vịn:
Chichi: "Chị đã tẩn cho cái lão Goku nhà chị một trận nhớ đời rồi. Chị nói luôn với Bulma và các chị em khác trong nhóm rồi. Họ cũng đang xử lý chồng họ theo phong cách riêng rồi đó!"
Hinata: "Tối qua, em thấy thái độ của con Sakura má mì đó là muốn khiêu chiến rồi. Chị em mình phải đoàn kết lại, lần sau mà tụi nó còn bén mảng đến quán Sặc đó, mình phải dỡ quán thật chứ không chỉ dọa nữa!"
Chichi cười lớn, một tràng cười đầy sự quyết tâm của người vợ: "Đúng rồi! Cà phê cái gì mà cà phê! Chị đã bảo thằng Goku rồi: Nếu muốn uống cà phê, về nhà chị pha cho, còn muốn 'thăng chức' thì chị cho anh ta 'thăng thiên' luôn!"
Hinata cũng cười, trong khi Naruto đang quỳ trên vỏ mít nghe lén, liền rùng mình: "Chị Chichi nói chí phải. Em nói với Naruto rồi, nếu còn tái phạm, em sẽ gọi chị em mình lập thành Hội Các Bà Vợ Phẫn Nỗ, chuyên đi dẹp mấy cái quán 'Đa ngành' kiểu này!"
Cuộc điện thoại kết thúc, nhưng nó đã củng cố thêm một sự thật: Dù là ai, dù làm nghề gì (kể cả cựu Cardcaptor), nếu dám đụng đến hạnh phúc gia đình của những người phụ nữ mặc áo bà ba, họ sẽ phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng.
Tại một xóm nhỏ yên bình ở quận Tân Bình, nơi người ta thường chỉ nghe thấy tiếng kéo cắt tóc và tiếng máy mài móng tay, không khí bỗng trở nên căng thẳng một cách bất thường.
Bà Nobi Tamako (vợ ông Nobisuke, mẹ Nobita), chủ tiệm nail "Đẹp Từng Centimet", đang ngồi trong phòng khách, tay cầm chiếc điện thoại đời mới, vẻ mặt hậm hực như vừa phải mài 10 bộ móng không công.
"Cái gì mà Cà phê Sặc! Cái gì mà Đa ngành! Cái gì mà con đĩ Kinomoto Sakura! Cựu Cardcaptor cái khỉ mốc! Giờ là má mì thì có!" Bà Tamako lẩm bẩm, giọng nghiến răng ken két.
Bên cạnh bà là Bà Honegawa Mineko (vợ ông Honegawa Kairon, mẹ Suneo/Xeko), người luôn giữ vẻ ngoài sang chảnh nhưng lúc này cũng không giấu nổi sự lo lắng. Bà vừa nghe được câu chuyện chấn động về các ông chồng nổi tiếng đi "giải trí" ở Hóc Môn từ cuộc gọi của hội chị em.
"Ôi trời ơi, bà Tamako ơi! May mà các ông chồng nhà mình làm ăn ở Tân Bình, chứ không thì..." Bà Honegawa rùng mình. "Chồng tôi, cái ông Kairon đó, suốt ngày quần áo bóng loáng, lúc nào cũng nói 'Đi họp đối tác ở Gò Vấp' này nọ. Bà phải coi chừng cái ông Nobisuke nhà bà đấy!"
Bà Tamako mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trên đó, chấm xanh định vị của ông Nobisuke đang di chuyển chậm rãi trên đường Hoàng Văn Thụ.
"Tôi đang coi đây! Ông Nobisuke nhà tôi mà bén mảng ra khỏi phạm vi Tân Bình - Phú Nhuận là biết tay tôi! Ngày xưa lấy nhau đã hứa làm chồng quốc dân rồi cơ mà!"
Trong khi hai bà vợ đang hậm hực và nung nấu ý định "thanh trừng" nếu cần, thì dưới bếp, Doraemon - người giúp việc đa năng của gia đình Nobi - đang cực kỳ vui vẻ. Mèo Ú đang hí hửng nấu một nồi Canh Chua Cá Lóc thơm lừng, chua cay đậm đà theo công thức mới học được trên YouTube."Hôm nay ông Nobisuke đi làm về mệt, Nobita thì mới thi được 7 điểm... Nấu món này cho cả nhà tẩm bổ, vui vẻ là nhất!" Doraemon ngân nga.
Bỗng nhiên, bà Tamako hùng hổ bước vào bếp, khuôn mặt hằm hằm như Sư Tử Hà Đông."Doraemon! Dẹp ngay cái nồi canh chua cá lóc đó đi!"
Doraemon giật mình, chiếc muôi trên tay rơi lộp bộp xuống sàn
."Dạ... dạ bà chủ! Có chuyện gì vậy ạ? Món canh chua này thơm lắm mà..."
Bà Tamako gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn và quyết tâm:
- Bây giờ chuyển sang nấu món khác! Nấu Mì Cay 7 Cấp Độ! Nấu cấp độ đen thui cho tôi!
Doraemon, người vốn chỉ quen với những nhiệm vụ của người giúp việc, lập tức "rén ngang":
-Dạ... dạ Mì Cay 7 Cấp Độ ạ? Sao... sao lại là mì cay ạ? Với... với ai ăn cấp độ 7 ạ?
Bà Tamako cười nhếch mép, một nụ cười không hề có chút ấm áp nào, chỉ toàn sự hằn học
- Cấp độ 7 là để chuẩn bị cho ông Nobisuke mày về đó! Hôm nay, ổng sẽ được ăn một bữa tối thật ấm cúng và cay đắng để nhớ lại lời thề năm xưa!
Doraemon rùng mình, nhìn nồi canh chua cá lóc bị hắt hủi mà thấy tội nghiệp. Mon hiểu rằng, đây không còn là nhiệm vụ nấu ăn nữa, mà là nhiệm vụ tâm lý chiến cấp độ gia đình
Trở lại phòng khách, Bà Tamako vẫn không ngừng theo dõi định vị và lẩm bẩm:
- Tui đã chuẩn bị sẵn Mì Cay 7 Cấp Độ rồi. Nếu ông ta có dấu hiệu léng phéng, tôi sẽ cho ông ta biết thế nào là Sự Khắc Nghiệt Của Hôn Nhân.
Bà Tamako khoanh tay, khuôn mặt hậm hực nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, nơi chấm xanh của ông Nobisuke vẫn đang di chuyển... xa dần khỏi khu vực an toàn.
Bà Tamako (tự nhủ): "Ông Nobisuke à, vợ ông đã chuẩn bị một bữa tối thật sự SẶC MÙI CAY ĐẮNG cho ông rồi đó.
Nếu ông còn dám hó hé, thì tôi sẽ dùng keo dính chuột để dán ông vào tường luôn!"
Và thế là, ở Tân Bình, nồi mì cay cấp độ 7 của Doraemon đang sôi sùng sục, chờ đón sự trở về của một người chồng, trong một đêm đầy sự hậm hực, đề phòng, và gia vị cay đắng được nêm nếm bởi sự ghen tuông.
Trong khi Bà Nobi Tamako đang trút bầu tâm sự vào nồi mì cay 7 cấp độ, thì ở một căn hộ sang trọng khác tại Tân Bình, Bà Honegawa Mineko cũng đang triển khai chiến dịch "dọn dẹp nhà cửa" một cách bất thường. Thường ngày vốn đã chỉn chu, nhưng hôm nay, bà Mineko dọn dẹp với một tinh thần cảnh giác cao độ, như thể đang tìm kiếm bằng chứng phạm tội.
Và rồi, điều bà lo sợ cũng ập đến.
Trong lúc hì hục dọn dẹp góc tủ sách-nơi ông chồng Honegawa Kairon thường tỏ ra bí ẩn-Bà Honegawa đã phát hiện ra một chiếc hộp thiếc giấu kỹ dưới đáy. Mở ra, bà thấy bên trong là những xấp tiền mặt được cuộn tròn gọn gàng.
Quỹ đen!
Khuôn mặt Bà Mineko biến sắc. Ngay lập tức, hình ảnh quán cà phê "Sặc" và những lời cảnh báo của Bà Tamako cùng Chi-Chi hiện lên trong đầu bà. Không cần biết chồng để dành tiền làm gì, trong đầu bà chỉ có một suy luận duy nhất, và nó là thứ tồi tệ nhất.
Đúng lúc đó, ông Honegawa Kairon về đến nhà, cởi áo vest và đang định thong thả ngồi xuống ghế.
"Á à! Ông về rồi đấy à!" Bà Mineko cầm chiếc hộp thiếc đựng tiền, xông thẳng ra, giọng bà the thé đầy giận dữ và thất vọng:
"Ông giấu quỹ đen làm cái quái gì?"
Ông Honegawa, vốn tính sĩ diện và sợ vợ, giật mình tái mét. Ông cố gắng chống chế:
"- Bà Mineko! Cái đó... là tiền tôi để dành mua đồ cho Suneo... hoặc đầu tư nhỏ..."
Bà Mineko không thèm nghe. Bà ném xấp tiền xuống sàn, kèm theo lời vạch tội kinh hoàng nhất:
"- Đầu tư cái gì? Mua đồ cho con cái cái gì? Ông đừng có mà lừa tôi! Ông để dành tiền đi quán 'Sặc' của con đĩ Sakura chứ gì! Định đi ôm gái, gọi 'em út' như mấy thằng bạn của Goku, Naruto chứ gì! Hả?"
Không cần biết sự thật thế nào, trong mắt Bà Honegawa Mineko, số tiền kia chính là tấm vé đi đến sự hư hỏng tại ngoại ô Sài Gòn.
Thế là, ông Honegawa Kairon bị chửi một trận tơi tả.
Từ tội giấu quỹ đen, ông bị kết án luôn tội tàng trữ tiền để "ăn chơi trác táng" tại quán cà phê tay vịn. Tiếng la mắng vang vọng khắp căn nhà sang trọng ở Tân Bình, không khí cũng căng thẳng và ngột ngạt không kém gì nhà Naruto hay nhà Goku.
Mạng lưới chị em bắt sóng rất nhanh Và rồi sau những sự kiện chấn động liên quan đến quán "Sặc", một cuộc họp kín, không chính thức, nhưng đầy quyền lực đã được tổ chức giữa các "Sư Tử Hà Đông" tại nhà Chi-Chi (hoặc một địa điểm an toàn, kín đáo nào đó). Mục đích duy nhất: nói xấu, chửi xéo và lập chiến lược chống lại mối họa mang tên Kinomoto Sakura-má mì quán cà phê "tay vịn" ở ngoại ô.
Bảy người phụ nữ quyền lực, đại diện cho những gia đình vừa trải qua sóng gió, cùng tụ tập: Chi-Chi, Bulma, Hinata, Haruno Sakura, Temari, Bà Nobi Tamako, và Bà Honegawa Mineko.
Không khí căng thẳng, mỗi người mang theo một nỗi niềm giận dữ khác nhau, nhưng tất cả đều hướng về một mục tiêu chung: Kinomoto Sakura.
Chi-Chi (cực kỳ giận dữ):
"- Tụi mình phải nói thẳng thắn! Cái con đĩ Sakura đó không thể chấp nhận được! Nó dám mở cái quán cà phê 'Sặc' ở ngay ngoại ô để dụ dỗ chồng mình. Anh Goku nhà tôi, người hiền lành thế mà cũng bị nó mê hoặc. Nó mà không đóng cửa quán, tôi thề tôi sẽ cho nổ tung cái chỗ đó!"
Bulma (thâm thúy và cay độc):
"Đúng là hạng mất nết! Nó từng là một Cardcaptor, từng có danh tiếng, giờ lại đi làm má mì. Ha! Chắc hết tiền nuôi thân rồi mới phải dùng cái thân thể rẻ tiền đó để câu dẫn đàn ông! Anh Vegeta nhà tôi đi, chẳng qua là vì nghịch lý thích cái gì khó có thôi, chứ đồ rẻ rúng như thế thì làm sao sánh bằng tôi được!"
Hinata (giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thép):
"- Em nghĩ mình nên gọi nó là 'cô Kinomoto' thì đúng hơn. Cà phê gì mà lại có cái tên 'Sặc'? Nghe đã thấy muốn sặc lên rồi. Chắc chắn mục đích của nó không phải là bán cà phê. Em đã cảnh cáo nó rồi, nếu lần sau mấy anh Naruto mà còn bén mảng, em sẽ rủ cả hội mình đi dỡ quán thật!"
Haruno Sakura (vợ Sasuke, có cùng tên nhưng khác tính cách, đầy chua chát):
"- Cái loại mặt hoa da phấn mà tâm địa độc ác như nó, chỉ muốn dụ dỗ đàn ông thôi! Cái cách nó ăn mặc trong quán, mấy đứa nhân viên cũng vậy, toàn là chiêu trò khiêu dâm rẻ tiền. Chồng mình mà có lỡ dại, cũng là do cái chỗ đó quá độc hại!"
Temari (vợ Shikamaru, thực tế và quyết liệt):
"- Nói chung là nó đang phá hoại hạnh phúc gia đình của tụi mình. Giờ cứ ngồi chửi xéo nó cũng không giải quyết được gì. Quan trọng là mình phải khiến nó sợ mà phải đóng cửa cái quán đó lại. Hoặc ít nhất là cấm tiệt chồng mình không được bước chân vào cái chỗ của con 'má mì rẻ tiền' đó nữa."
Bà Nobi Tamako (tâm trạng lo lắng):
"- Tôi khổ quá mấy bà ơi! Chồng tôi tuy chưa đi, nhưng nghe các bà nói mà tôi thấy lo sợ. Cái quán đó như một cái ổ dịch lây lan sự hư hỏng vậy. Tôi đã nấu mì cay 7 cấp độ để cảnh cáo ông ấy rồi, hy vọng ông ấy hiểu."
Bà Honegawa Mineko (sôi sục vì số quỹ đen bị phát hiện):
"- Đúng là cái loại hồ ly tinh! Nó mở quán là để vét tiền thiên hạ, vét cả quỹ đen của mấy ông chồng tụi mình. Ông Kairon nhà tôi cũng đã giấu tiền rồi, chắc chắn là để chuẩn bị đi đến chỗ nó! Phải dẹp tiệt cái mối họa này!"
Cuộc tụ họp kết thúc với sự đồng lòng và một lời thề nguyền: Kinomoto Sakura và quán "Sặc" phải chịu trách nhiệm cho mọi sóng gió gia đình mà họ gây ra.
Ở 1 bên khác , trong khi các bà vợ hung dữ bận chửi xéo má mì Kinomoto Sakura thì tại sân bay Tân Sơn Nhất, 1 bóng hồng Nhật Bản vừa mới đặt chân đến
- Cho em 1 chiếc Grab car đến quán Sặc đi ạ. Tomoyo nói bằng tiếng Việt lơ lớ học được từ Google dịch
Vâng, bạn không nhầm đâu. Đó là Daidouji Tomoyo , người chị em ngày nào của Kinomoto Sakura thuở xưa. Khi nghe tin Sakura mở một quán cà phê mang tên "Sặc" tại Sài Gòn, Việt Nam, Tomoyo lập tức tưởng tượng ra một địa điểm lung linh, sang trọng, mang đậm phong cách anime tinh tế, nơi Sakura sẽ dùng sự sáng tạo của mình để thiết kế trang phục và phục vụ những món đồ uống nghệ thuật.
Và với tấm lòng trong sáng và sự tin tưởng tuyệt đối vào người chị em ngày nào, đã hí hửng đặt vé máy bay và đến Việt Nam với ý định thăm nom, quay phim và thậm chí là giúp đỡ Sakura trong công việc kinh doanh "sang chảnh" mới này.
- "Chắc là quán cà phê kiểu Ghibli... có cosplay, có bánh ngọt, có trà matcha, khách nói chuyện nhẹ nhàng, mặc kimono... đúng style của Sakura rồi!" - Tomoyo tự tưởng tượng và tự nhủ
Và rồi taxi dừng lại.
Tomoyo mở cửa bước xuống.
Và ngay lập tức-vũ trụ quan của một nàng tiểu thư Nhật Bản bị hủy diệt trong 0.7 giây.
Cảnh trước mặt bả là:
Nhạc remix DJ Vinahouse đập tung trời, ánh đèn LED nhấp nháy như sàn đấu Liên Minh.
- Các "em đào" mặc váy ngắn, crop top sặc sỡ, lả lơi mời gọi khách, không phù hợp với tiêu chuẩn anime
- Mùi thuốc lá hòa mùi nước hoa hương trái cây.
- Một ông đại gia đang quăng tiền bo, mồm hét: "Ra cho anh 2 bé !"
- Tomoyo đứng chết trân. Tay ôm ngực. Trái tim vỡ thành 108 mảnh như thẻ bài Clow bị xé.
Máu cam xịt từ mũi ra như phản xạ bản năng.Bả há hốc mồm đến nỗi có thể nhét vừa 1 quả cam
Tomoyo: (giọng như bị bóp cổ)
"Đây... là... SẶC...?
Sakura... chị... mở cái này... thật sao...?"
🚪 *Đúng lúc đó, cửa mở. Từ trong, Sakura bước ra trong bộ váy đỏ bó sát, son đỏ chót, tay cầm máy quẹt thẻ và máy rung gọi đào.
> Sakura:
"Ủa?? Tomoyo!! Em tới thật hả trời?? Xỉu ngang! Trời đất, lâu quá mới gặp!"
Trong quán - Sakura xuất hiện như nữ hoàng... nhưng là nữ hoàng tay vịn
Tomoyo run run:
> "Sakura... chị... chị... đây là... quán cà phê anime của chị... hả...?"
Sakura cười gượng kiểu biết sai nhưng vẫn cố bao biện:
> "...Ừ thì cũng... anime... theo phong cách... người lớn..."
Tomoyo bật khóc.
Không phải khóc cute.
Mà là khóc như linh hồn trẻ thơ bị bẻ đôi.
- "Sakura-chaaaaan!!! Chị từng là người thuần khiết nhất Nhật Bản! Sao giờ thành... MÁ MÌ TAY VỊN???"
Sakura: (cười phớ lớ, hơi ngượng)
"Thì chị... đổi nghề thôi mà. Thời này ai bắt bài nữa, bắt khách mới có tiền! Phép thuật đâu có hái ra tiền được
Với lại, ngành này cũng có phép thuật riêng của nó. Phép thuật... gọi là "Gọi Em Út Ra Chơi" đó em~" 😘
---
Tomoyo ngã gục xuống. Tay rút điện thoại định gọi về Nhật.
Tomoyo:
- Tôi phải về... tôi không thể sống trong cái anime tăm tối này... Sakura đã mất rồi... tôi muốn quay lại vũ trụ Clamp chân chính...
Rồi Tomoyo chạy ào ra về, như 1 dấu hiệu cho thấy tình chị em sụp đổ
Sakura thở dài :
- Haizzzz, tui đâu còn như hồi mười mấy tuổi nữa. Tui cũng phải theo đuổi ước mơ của mình chứ . Ở Việt Nam này, tui mới là chính mình, làm ăn chân chính bằng chính đôi tay của mình
Trời Sài Gòn về chiều cùng tiếng chim kêu như vừa xác nhận Sakura đã không còn như ngày xưa, vừa mỉa mai câu nói " làm ăn chân chính " của 1 cựu Cardcaptor ngày xưa, giờ đã theo con đường của tiền tài, dựa trên sự thao túng cảm xúc của quý ông.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro