Vực thẳm. End


1.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Kenma nhìn thấy Kageyama, anh liền cảm thấy như đang chìm vào vực thẳm, đôi mắt xanh đen của cậu ta sâu như vùng biển chết, mái tóc ngắn đen như đường hầm tối tăm người chơi phải đi qua trước khi đến cấp độ boss.



Kenma biết rằng Kageyama giống như một vực thẳm, mang đến cho anh sự khác biệt.



2.


"Có vẻ như Kageyama thích bám lấy Kenma một cách bất ngờ..." Sugawara nghiêng đầu, như thể đang nghi ngờ, như thể đang phán đoán, anh nói với Daichi


Daichi cũng quay đầu lại nhìn, chỉ cười hờ hững: "Để Kageyama tiếp xúc với những người ở đội khác cũng tốt mà, nhìn Kageyama đi tìm người của đội khác, cảm giác khá mới lạ."



Họ nhìn về phía xa, nơi Kageyama cuộn mình lại bên cạnh Kenma, cánh tay vòng quanh đầu gối, chỉ để lộ đôi mắt xanh đen chăm chú nhìn vào máy chơi game của Kenma.



Kenma cũng không rõ vì sao bản thân mình lại dung túng sự tiếp cận của Kageyama, dựa theo tư duy bình thường của anh thì anh sẽ là một dũng sĩ đánh bại vực thẳm mới đúng.


Mà Kageyama chính là nơi vực thẳm đó.




"Kozume-san, anh có thích ngủ không?"



Kenma sững sốt giây lát, với anh mà nói ngủ có lẽ là một nhiệm vụ, nếu như có thể anh sẽ lựa chọn dùng nhiều thời gian hơn để chơi game.



"Không."



"Vậy Kozume-san có thích kẹo sữa mặn không?"



Kẹo sữa mặn? Kenma thử tưởng tượng hương vị của nó, có lẽ anh sẽ không thích, nếu nói đến thích thì bánh tart táo là thứ duy nhất anh sẽ lựa chọn.



"Không."



Đôi mắt của Kenma chưa từng rời khỏi màn hình rực màu sắc trong tay, nhưng anh vẫn nghe được tiếng than thở yếu ớt của Kageyama.



Kenma biết, nơi vực thẳm hun hút đó không chỉ có bóng tối vô hạn.



3.



Quá trình đánh bại boss vô cùng gian nan, là những lúc hiếm hoi Kenma tập trung hết tinh thần....



Anh không ngờ rằng Kageyama lại ở một nơi khác ngoài trại tập huấn, lúc này đôi mắt cậu như sóng biển cuộn trào lúc hoàng hôn, cậu chỉ ngồi xổm nơi đó, nhưng Kenma lại cảm thấy một vực thẳm mang tên Kageyama đang ăn mòn xương cốt của mình.



Kenma từ từ tiến lại gần một Kageyama đang lạc lối, người vốn đang nhìn dòng người với sự bối rối hoang mang, nhưng khi đôi mắt khóa chặt vào Kenma, cơn sóng cuộn trào nơi đó ánh lên hào quang nhấp nháy yếu ớt như được tà dương nhuộm sáng.



"Kunimi." Tiếng nói nhẹ hẫng như thì thầm nhẹ nhàng lọt vào tai Kenma còn cách đó cả vài mét.



Kenma lặng lẽ nghĩ, nếu như những lúc trốn bố mẹ thức đêm chơi game anh cũng có thính lực cao như vậy thì tốt biết bao.



Anh không nói gì, chỉ nắm lấy tay vực thẳm dắt về phía trại tập huấn, anh cũng không biết vì sao mình lại chủ động tiếp xúc vực thẳm, có thể là tâm lý anh muốn mình có thể chinh phục vực thẳm này.



Nhưng cũng có người đã chạm tới vực thẳm trước đó, từ 'Kunimi' yếu ớt mà Kageyama thốt ra không thể che giấu được sự sâu lắng trong đó. Kenma không nên biết chuyện này, nhưng cơn giận dữ vô danh trong lòng lại bùng cháy, khiến anh không tự chủ giữ chặt vực thẳm...



4.



"Sao cậu lại ra ngoài?" Kenma chăm chú nhìn Kageyama, lúc này vực thẳm lại không như vùng biển chết hay sóng biển dưới ánh tà dương, mà là gió biển dịu dàng, là sự trìu mến đong đầy ánh mắt.



Kenma giờ đây đã bước gần vực thẳm hơn, nhưng lại phát hiện vực thẳm không có boss, cũng không có hiểm nguy, chỉ có những vết tích mà người trước kia đã để lại.



"Em muốn mua kẹo sữa mặn...." Kageyama trả lời với vẻ xấu hổ khi bị bắt gặp lạc đường.



"Miyagi cũng có bán mà?"



"Không giống, vị mà cậu ấy cho em ăn khác rất nhiều." Không nói rõ là ai, nhưng Kenma cũng đã biết.



Ngọn lửa được thổi bùng bởi lời nói đó, như thể sắp bùng cháy, như muốn soi sáng vực thẳm, tỉ mỉ đếm tất cả những dấu vết nơi đó.


......
Kenma không muốn dẫn Kageyama về trại tập nữa.


5.



Có lẽ là sự ích kỷ, hoặc có lẽ là sự tức giận đã phá vỡ lý trí, Kenma đột nhiên muốn lưu lại một chút ký ức về anh trong vực thẳm.



"Kozume-san, chúng ta không quay lại sao?" Kageyama còn mờ mịt hơn, cậu không hiểu sao Kenma đột nhiên lại đổi ngược hướng, nhưng vẫn chấp nhận để mình bị dắt đi.



"Gọi anh Kenma là được."



"...Kenma-san."



"Gọi anh Kenma là được."



"Kenma."



Anh vẫn chưa hài lòng, anh tiếp tục bước về phía trước, kéo Kageyama chìm vào trong biển người, nhưng lại không buông tay, anh ở lại nơi vực thẳm, cho dù nơi đó không còn là bí ẩn nữa.



Anh kéo Kageyama vào khu điện tử giải trí, lặp đi lặp lại những gì mà anh thích, anh vào trong quán ăn quen thuộc, uyển chuyển ám chỉ những món ăn anh thường dùng, mãi cho đến khi Kageyama như nhìn anh bằng ánh mắt nghiền ngẫm sâu sắc, anh mới cho phép mình hài lòng đôi chút.



Anh chăm chú nhìn vực thẳm, không còn bí ẩn nhưng cũng không quang đãng, điều mà cậu khao khát quyến luyến cậu cũng không còn biết rõ nữa.


6.



Kunimi nhận được một món quà bất ngờ.



Bàn học của cậu đặt một hộp quà xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ cậu đoán được là do ai tặng, chỉ là không nghĩ tới dù mối quan hệ đã thành ra như vậy cậu vẫn có thể nhận được quà từ Kageyama, mà còn trông có vẻ như tận tay lẻn vào Aobajohsai để đặt trên bàn cậu?



Vốn cậu cho rằng sẽ là kẹo sữa mặn của cửa tiệm mới nào đó như lúc trước, hoặc cũng có thể là một chiếc gối tựa mềm mại....nhưng đều không phải.





Kunimi mở hộp quà, bên trong là một máy chơi game, thứ mà cậu chưa từng nói mình thích.


.....



Vực thẳm không chỉ có mỗi bí ẩn là thú vị.......nằm ở một góc sô pha nào đó, Kenma nở nụ cười hài lòng.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro