Chương 12: Sờ đủ chưa?


"Cộc cộc."

Trong bóng tối, tiếng gõ cửa đánh thức Trần Duật, anh khó chịu cựa mình.

Người bên ngoài cửa im lặng chờ một lát, mười phút trôi qua vẫn không thấy Trần Duật ra mở cửa.

Tít, tiếng khóa cửa vang lên, báo hiệu cửa đã được mở, một tia sáng len lỏi vào trong.

Bình thường khi đi công tác, Trần Duật thường mang theo thư ký số 2 và một trợ lý, khi công việc ít thì chỉ mang theo thư ký số 2, còn trợ lý sẽ ở lại Minh Hoàn hỗ trợ xử lý các công việc cốt lõi.

Vậy nên trong thời gian đi công tác, thư ký số 2 sẽ phải gánh vác trách nhiệm của thư ký số 1, ví dụ như gọi Sếp dậy, sắp xếp bữa trưa, là ủi quần áo vest cho Sếp và một số việc khác.

Căn phòng tối đen, liếc mắt là biết chủ nhân căn phòng chưa có ý định dậy.

Uông Tuyệt vòng qua phòng khách, đi đến cánh cửa phòng ngủ, hắn thấy trên chiếc giường lớn, Trần Duật cởi trần, chiếc chăn trắng chỉ vừa đủ che phần eo, hai tay ôm lấy chiếc gối đang kê dưới đầu, nằm sấp ngủ, bờ vai rộng vì thế càng thêm nở nang, những đường cơ bắp trên lưng được phô diễn hoàn hảo.

Trần Duật thích ngủ nude.

Trong tài liệu bàn giao công việc có ghi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Uông Tuyệt gọi Trần Duật dậy, cho nên cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến.

Trần Duật ngủ thêm năm phút hồi lại sức, cuối cùng cũng tỉnh giấc, sự tồn tại của người đứng bên cạnh thực sự quá rõ ràng, anh mở mắt ra.

Uông Tuyệt đứng thẳng tắp bên mép giường, thấy Trần Duật nhíu mày, khóe mắt hơi lõm xuống, bóng đổ càng sâu, hắn cất tiếng: "Chủ tịch Trần, Sếp nên dậy rồi, máy bay cất cánh lúc ba giờ chiều."

Rèm cửa cảm ứng tự động kéo ra, ánh mặt trời lập tức tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng.

Ánh mắt Uông Tuyệt dừng lại trên vai Trần Duật, hắn thấy trên đó có một vết sẹo nhỏ, không rõ lắm, ngoài việc có hơi không mịn màng ra thì gần như không nhìn thấy.

Trần Duật ngồi dậy, chống một chân lên, chăn tuột xuống ngang hông, anh bực bội xoa sống mũi.

"Chủ tịch Trần," Thấy anh đã dậy, Uông Tuyệt cúi đầu, lời đầu tiên là xin lỗi, "Xin lỗi, tối qua... Tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau!"

Trần Duật ban đầu còn nhắm mắt, nghe vậy thì hơi hé mí mắt lên.

Uông Tuyệt lo lắng khom lưng mấy phút liền, cũng không đợi được một lời nào của Trần Duật.

Cơn giận buổi sáng của Trần Duật vẫn chưa qua, hoàn toàn không muốn nói chuyện, ngay cả miệng cũng không muốn mở, vừa nghe Uông Tuyệt xin lỗi thì lại nhớ đến chuyện tối qua, trong nháy mắt càng thêm bực bội. Nếu là lúc còn trẻ, có lẽ anh đã trực tiếp đuổi người ta ra ngoài, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã học được cách kiềm chế tính khí của mình một chút.

Uông Tuyệt không dám động đậy, cấp trên trực tiếp chưa lên tiếng, hắn cũng không thể đi chuẩn bị quần áo cho Trần Duật hoặc gọi người mang bữa trưa vào.

"Hôm qua cậu quyến rũ tôi." Mãi đến tận mười phút sau, Trần Duật bỗng nói, ném xuống một quả bom hạng nặng trong căn phòng tĩnh lặng.

Uông Tuyệt ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt rất kinh ngạc, trong kinh ngạc lại mang theo chút trống rỗng, hắn nói: "...Cái gì?"

Trần Duật tiếp lời: "Cậu ở trước mặt tôi cởi hết quần áo, còn khóc lóc không chịu đi."

Anh đang thăm dò Uông Tuyệt, nếu tối qua Uông Tuyệt không say, phản ứng đầu tiên phải là "Tôi không có làm".

Có thể thấy rõ Uông Tuyệt trở nên cứng đờ, như bị chính bản thân mình phóng túng trong lời Trần Duật dọa sợ, "Tôi, tôi xin lỗi Chủ tịch Trần, tôi không nhớ gì hết."

Trần Duật chậm rãi nhướng mày.

"Nhưng tôi tuyệt đối không có ý đó với Chủ tịch Trần! Tôi..." Uông Tuyệt dừng lại một chút, nhỏ giọng nói, "Biết Chủ tịch Trần không thích đàn ông."

Lại là tin đồn từ đâu ra, Trần Duật không nói gì.

Uông Tuyệt cân nhắc tìm cách giải thích cho mình: "Có phải, là do tôi nhận nhầm người không?"

Tối qua Uông Tuyệt quả thật đã nói không biết tên anh, Trần Duật cười nhẹ, nói: "Thì ra thư ký Uông là người sẽ làm những chuyện say rượu lên giường bừa."

Sắc mặt Uông Tuyệt trắng bệch, ấp úng nói: "Tôi không phải! Tôi, tôi..."

Nhưng nửa ngày cũng không nói ra được lý do gì.

Ngắm nhìn đủ biểu cảm hoảng loạn ủy khuất của Uông Tuyệt, Trần Duật miễn cưỡng rộng lượng nói: "Thôi vậy, nhưng nếu cậu thật sự có ý đó, tôi sẽ không chút do dự đuổi việc cậu."

Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Uông Tuyệt biết, Trần Duật đang nói nghiêm túc.

Những ngón tay đang giấu sau lưng siết chặt, Uông Tuyệt nghiêm túc nói: "Tôi không có... Tôi chỉ là nghe buổi diễn thuyết kia, rất ngưỡng mộ Chủ Tịch Trần mà thôi."

Trần Duật quan tâm cấp dưới một chút: "Đau đầu không?"

Uông Tuyệt lại trở về dáng vẻ nam sinh viên Đại học tươi sáng hoạt bát, hắn cười nói: "Cũng đỡ rồi ạ, cảm ơn Chủ tịch Trần đã gọi cho tôi canh giải rượu."

Trần Duật gật đầu, "Ừm, còn quần áo của tôi đâu."

"Vâng! Tôi lập tức chuẩn bị cho Sếp, Chủ tịch Trần cứ đi rửa mặt trước đi ạ!" Uông Tuyệt trả lời, rồi bước ra khỏi phòng.

Ting.

Điện thoại vang lên một tiếng.

Trần Duật cầm lên, là tin nhắn của em gái: Chào buổi sáng anh trai! Anh dậy chưa?

Yu: Dậy rồi, chào buổi sáng.

Ăn Uông cửa sổ: [Hình ảnh]

Ăn Uông cửa sổ: Cho anh trai xem bình minh ở chỗ em này, đẹp không?

Trần Duật mở ảnh ra, không hiểu sao cảm thấy những tòa nhà xung quanh có chút quen mắt, cứ như hai người đang cùng ở dưới một bầu trời nhỏ vậy.

Đúng rồi, Uông Trì đang học Đại học ở thành phố B, trách sao lại quen thế. Nhưng dù có ở gần đến đâu đi nữa, anh cũng không thể gặp mặt Uông Trì được.

Yu: Đẹp.

Ăn Uông cửa sổ: Anh trai đi công tác ở thành phố B à? Làm xong việc rồi chưa? Hay là chiều nay mình gặp nhau đi!

Đến rồi, Trần Duật gõ xuống câu trả lời đã lường trước được từ lâu: Anh chỉ đến thành phố B ba ngày, chiều nay phải đi rồi, đợi lần sau anh đến lâu hơn, rồi mình gặp nhau được không?

Cũng không tính là nói dối.

Ăn Uông cửa sổ: Đồ lừa đảo! Người ta nói khi một người muốn có thời gian, thì dù thế nào cũng sẽ cố gắng thu xếp mà! Anh trai không có thời gian, chỉ có thể nói là không muốn gặp em thôi!

Ăn Uông cửa sổ: Vì sao anh trai không gặp em? Đã đến thành phố B rồi mà! Đàn ông bình thường sao có thể không muốn gặp chứ?

Ăn Uông cửa sổ: Hay là, ngoại hình của anh trai căn bản không đẹp chút nào? Là cái đồ béo ú? Ảnh ọt gì đó đều là gạt em!

Ba tin nhắn oanh tạc, Trần •Béo Ú•Duật: Không có gạt em.

Ăn Uông cửa sổ: Vậy anh chứng minh đi?

Trần Duật đau đầu, mười hai tấm ảnh Uông Trí gửi đều đã gửi hết rồi, anh chỉ có thể giơ điện thoại lên, chụp một tấm từ cằm trở xuống, gửi đi.

Ai ngờ lần này em gái không dễ đối phó: Ảnh mạng đúng không! Em thấy mấy tấm tương tự rồi!

Yu: Không phải, anh vừa chụp đấy.

Ăn Uông cửa sổ: Vậy bây giờ anh trai ra chỗ cửa sổ, chụp một tấm, phải thấy cả giường phía sau.

Trần Duật có miệng cũng khó biện bạch, chỉ có thể làm theo.

Yu: [Hình ảnh]

Trong ảnh, ánh mặt trời chiếu thẳng, cơ bụng và cơ ngực hiện lên, gân xanh và mạch máu trên xương hông kéo dài xuống phía dưới, thậm chí cả những sợi lông tơ nhỏ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ăn Uông cửa sổ: Anh trai... Ngủ nude à?

Đúng vậy, tuy phần ảnh dưới đã bị cắt, nhưng rõ ràng là không mặc gì cả.

Cuộc trò chuyện của hai người đang đi thẳng đến chủ đề 18+, Trần Duật đối diện với một cô bé vừa đạt tiêu chuẩn 18+ có chút muốn nói lại thôi: ...Ừm.

Ăn Uông cửa sổ: Ồ! Đồ háo sắc!

Trần Duật nhất thời không biết nên trả lời thế nào, khoảng thời gian này hai người nói chuyện quen rồi, Uông Trì bộc lộ bản tính, cái gì cũng tuôn ra hết.

Nhưng em gái vẫn chưa hài lòng: Khách sạn anh trai ở có gương toàn thân đúng không, anh soi gương chụp thêm một tấm nữa đi, à đúng rồi, anh trai mặc quần jean vào đi, còn phải cởi một cúc nữa nhớ.

Trần Duật thật sự cảm thấy có chút kỳ kỳ, sao cảm giác giống như vịt trước khi bán thân cho phú bà kiểm nghiệm vậy.

Yu: [Hình ảnh]

Ăn Uông cửa sổ: Thôi được rồi, em tin anh trai rồi, lần sau anh trai phải gặp em đó!

Trần Duật thở phào nhẹ nhõm, chữ "Được" còn chưa kịp đánh ra thì một tin nhắn thoại mới đã hiện lên.

Ăn Uông cửa sổ: [7s]

Vậy em cũng kể cho anh trai nghe một bí mật nha, thật ra... Em cũng thích ngủ nude đó.

———

Đến khi máy bay hạ cánh ở thành phố G, Trần Duật vẫn còn cạn lời vì mình lại bị một cô nhóc kém tận mười tuổi 'cua ngược'.

Thời tiết thay đổi chóng mặt, trời đổ mưa, trụ sở chính của Minh Hoàn ở ngay đối diện, tài xế chỉ cần quay đầu xe là đến, nhưng trung tâm thành phố đang kẹt xe nghiêm trọng, quay đầu xe chắc phải mất nửa tiếng.

Thế là Trần Duật nói: "Chuẩn bị ô, chúng ta đi bộ qua."

Lâm Diễm vừa ngân nga hát nhỏ vừa tự cầm ô, chân đi giày cao gót, còn Uông Tuyệt thì cầm chiếc ô khác che cho Trần Duật.

Ba người đi trên vỉa hè, gạch lát nền chỗ cao chỗ thấp, có chỗ còn ẩn chứa 'cạm bẫy', giẫm chân xuống thì nước đen bắn lên, y như cái vòi phun nước nhỏ.

Lỡ mà gót giày bị kẹt thì Lâm Diễm chắc chắn sẽ ngã sấp mặt.

Trần Duật nói: "Đi dưới này."

Mưa không lớn lắm nhưng lại rả rích, vai trái của Uông Tuyệt nhanh chóng ướt sũng một mảng lớn, hắn hỏi: "Chủ tịch Trần tối nay có lịch trình riêng không ạ? Tổng giám đốc Phương bên bộ phận Tài chính muốn mời sếp dùng bữa."

Trần Duật từ chối: "Có hẹn rồi, cậu sắp xếp lại đi."

Anh về Minh Hoàn xử lý xong một số việc rồi sẽ đi gặp Uông Trí, hai người cần bàn bạc chút chuyện.

Vừa vào khu văn phòng của Minh Hoàn, Trần Duật mắt sắc, từ xa đã thấy một cục lông trắng muốt đang co rúm lại.

Trần Duật chắc chắn là Uông Tuyệt cũng thấy, vì nếu đi theo đường thẳng ban đầu, Uông Tuyệt sẽ giẫm phải đuôi con chó con đó, nên đối phương đã nhấc chân hơi tránh sang một chút rồi mới đi qua, mắt không hề liếc ngang.

Đôi khi, những hành vi vô thức sẽ tiết lộ tính cách thật sự của một người, Trần Duật nghiêng đầu, liếc nhìn sườn mặt của Uông Tuyệt.

Uông Tuyệt nhận ra, lập tức nhếch khóe miệng, cười hỏi: "Sao vậy ạ?"

Trần Duật dừng chân.

Uông Tuyệt không hiểu chuyện gì, nhưng vì hắn là người che ô cho Trần Duật nên cũng đành phải dừng lại theo.

"Ôi!" Giọng Lâm Diễm từ phía sau vọng đến, "Chủ tịch Trần, đây là cái gì vậy?"

"Chó." Trần Duật nói.

"Đáng thương quá!" Lâm Diễm nói, "Sao lại có một bé chó con ở đây thế này, bây giờ chó hoang trong thành phố đều bị bắt giết..."

Trần Duật không nói gì, có lẽ chỗ đặt chó con bị ngập nước mưa, chó mẹ vội vàng tha chó con đi chỗ khác, nhưng lại vô tình đánh rơi một con, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là chó con này quá yếu, bị bỏ rơi.

Uông Tuyệt liếc nhìn Trần Duật, rồi cũng hướng mắt về phía con chó con kia, nó đang ngâm mình trong nước bẩn, mắt còn không mở nổi, trời thì lạnh, nếu không ai để ý, chắc chắn không qua nổi tối nay.

Thật đáng thương, giống như hắn khi xưa vậy.

Trong gió lạnh, mưa lớn rơi, nhận thấy có người đến, chó con run rẩy, yếu ớt 'gâu gâu'.

Lâm Diễm liên tục cố ý nhìn Trần Duật, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Trần Duật biết bố mẹ Lâm Diễm bị dị ứng với lông mèo lông chó, anh thở dài, cúi người, túm lấy gáy chó con nhấc lên, đặt vào lòng Lâm Diễm, nói: "Cậu mang về Minh Hoàn nuôi đi."

Lâm Diễm: "Yay!"

Uông Tuyệt khựng lại, ánh mắt nhìn chó con càng thêm thương xót, chỉ cần bên cạnh Trần Duật có một người không thích mày, người sau sẽ không chút lưu tình vứt bỏ mày.

Vốn dĩ chỉ cần chờ chết là xong, giờ lại phải sống trong nỗi hoảng sợ bất an không biết khi nào bị bỏ rơi.

Bỗng nhiên, một bàn tay đưa đến trước mắt hắn, cũng giống như khi đó, nhưng hắn của lúc đó...

Trần Duật: "Uông Tuyệt."

Uông Tuyệt nghe tiếng liền hoàn hồn, cúi đầu, thấy ngón tay Trần Duật dính nước bẩn và chất ô uế.

Hắn sững người một chút, vội vàng kẹp ô giữa vai và má, lấy cồn và khăn tay đã để hai tháng trong túi ra. Trong tài liệu bàn giao công việc có ghi: Chủ tịch Trần rất sạch sẽ, phải luôn mang theo nước rửa tay khô, cồn và khăn tay sạch.

Nhưng không có chỗ tựa thì khó dùng lực, nên Uông Tuyệt chọn cách nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Trần Duật.

Lần này, hắn thật sự nắm lấy.

Bóp nước rửa tay khô trong suốt lên đầu ngón tay, rồi hắn lau sạch từng chút một.

Bàn tay của Trần Duật không thể nói là trắng trẻo mịn màng, dù sao cũng là bàn tay chơi bóng chày, nhưng xương ngón tay rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, móng tay được cắt tỉa đến mức không nhìn thấy phần trắng, sạch sẽ gọn gàng.

Là bàn tay mà mọi cô gái đều thích.

Uông Tuyệt có thể cảm nhận được mạch đập ở cổ tay dưới ngón tay cái của mình, cảm giác hơi lạnh, có lẽ là do vừa chạm vào nước lạnh, nhưng nếu bình thường, hắn tưởng tượng, chắc chắn sẽ khô ráo ấm áp.

Hắn có chút dùng sức, từ ngón tay cái đến ngón út, lau sạch từng ngón tay của Trần Duật, như đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật, tỉ mỉ và kiên nhẫn.

Trần Duật im lặng để mặc người khác nắm tay mình, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Uông Tuyệt.

Uông Tuyệt nắm chặt khăn tay, hắn đã bóp nước rửa tay khô ít nhất ba lần, lau từ ngón tay di chuyển dần lên mu bàn tay.

Trần Duật không thích bị người khác chạm vào, ý của anh là: Tay tôi bẩn rồi, đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

Rõ ràng là đã sạch từ lâu rồi, cứ lau nữa chắc da sẽ nhăn hết mất, nhưng Uông Tuyệt vẫn không hề có ý định buông tay.

Trần Duật đột ngột lên tiếng: "Sờ đủ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro