Chương 13: Uông Tuyệt, sao cậu lại ở đây?


Chó con tạm thời được sắp xếp ở văn phòng của Lâm Diễm, sau khi được lau sạch, lông lại xù lên.

Nó là một chú chó ta nhỏ.

Lâm Diễm và Uông Tuyệt dùng ảnh để nhận dạng, giống chó có vẻ là chó ta lông xù trắng, mũi hồng hồng.

Trần Duật không chịu nổi cái mùi chó nồng nặc kia, nên không đến xem náo nhiệt.

Khi về đến Minh Hoàn thì đã hết giờ làm, Uông Tuyệt báo cáo xong thì xin phép về trước.

Uông Trí còn bận nên chưa rảnh, vì vậy Trần Duật cũng không vội về, anh quay lại văn phòng, rửa tay lại lần nữa, cái dung dịch rửa tay khô của Uông Tuyệt không biết mua nhãn hiệu gì mà cứ dính dính.

Trợ lý số 2 gõ cửa bước vào: "Chủ tịch Trần, dữ liệu anh cần tôi đã gửi qua rồi ạ."

Trần Duật gật đầu, mở máy tính.

Uông Lâm không để Uông Trí đến trụ sở chính của Hi La làm việc, mà trước tiên cho hắn ta đến một công ty giải trí thuộc Hi La, nói hoa mỹ là bắt đầu từ cấp thấp, rèn luyện thêm.

Hôm qua tổ chức họp báo ra mắt nhóm nhạc nữ mới đã chuẩn bị gần hai năm, do Uông Trí phụ trách, Uông Trí chọn khách sạn Minh Linh thuộc Minh Hoàn làm địa điểm họp báo, toàn bộ quá trình đều được giữ bí mật, chỉ có nhóm của Uông Trí và đội của Minh Linh biết.

Máy tính bắt đầu phát một đoạn video, đó là tại khán phòng của khách sạn, năm cô gái trẻ xinh đẹp mặc lễ phục lộng lẫy ngồi trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, trong khán phòng không có nhiều người, bao gồm cả nhân viên phát trực tiếp và phóng viên đưa tin, tất cả đều là người quen.

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, cho đến khi buổi họp báo kết thúc, cửa vừa mở ra, lập tức có một người đàn ông xông ra, micro gần như chọc vào mũi một cô gái, chất vấn: "Bạn học cấp ba của cô tố cáo cô từng bạo lực trường học cô ấy trong hai năm, xin hỏi cô nghĩ như thế nào? Cô có cảm thấy áy náy về việc mình từng bắt nạt người khác không?"

Sự việc diễn ra bất ngờ, không ai kịp phản ứng, cho dù sau đó nhanh chóng khống chế được người này, nhưng đã muộn, bởi vì người đàn ông này cũng đã phát trực tiếp.

Vẻ mặt hoảng hốt nhưng ấp úng của cô gái đã được lan truyền khắp trên mạng hết lần này đến lần khác, đến tận bây giờ, vẫn còn treo trên top tìm kiếm.

Dù sau đó công ty giải trí đã ra thông báo, nói đây là tin đồn, sẽ có hành động pháp lý đối với người đàn ông kia, nhưng không ai tin, cộng thêm nhóm nhạc mới ra mắt chưa có fan trung thành, khu bình luận nhanh chóng bị những người hóng chuyện chiếm giữ.

Khách sạn Minh Linh cũng vì sự cố bất ngờ này mà bị chỉ trích an ninh lỏng lẻo, cổ phiếu rớt giá, thiệt hại gần chục triệu một ngày, còn vì vi phạm điều khoản trong hợp đồng 'đảm bảo buổi họp báo diễn ra và kết thúc bình thường' với công ty giải trí mà phải bồi thường hàng triệu.

Sau giờ làm, Trần Duật tự lái xe đến điểm hẹn.

Hai người hẹn nhau ở nhà riêng của Uông Trí, nửa tháng không gặp, cả người Uông Trí trở nên rất emo(*), trên đầu như có một đám mây đen bao phủ, còn là kiểu mưa giông sấm sét, cái vẻ mạnh mẽ lúc mới về nước không còn chút nào.

(*) emo là một từ lóng xuất phát từ văn hóa emo, viết tắt của emotional (cảm xúc). Tuy nhiên nó không chỉ đơn thuần mang nghĩa "có cảm xúc" mà còn ám chỉ một trạng thái tâm lý tiêu cực, u sầu, buồn bã, chán nản hoặc dễ bị tổn thương.

Trần Duật vừa đóng cửa, liền hỏi: "Bạo lực trường học là thật hay giả?"

Uông Trí nằm dài trên sofa, không còn chút dáng vẻ gì: "Không biết."

Trần Duật chỉnh lại giày của mình, tiện tay nhặt mấy chiếc chìa khóa xe nằm lung tung trên sàn nhà bên cạnh, bỏ lại lên tủ giày.

Anh bước lên bậc thang, nhặt một cái áo khoác, đi đến hành lang, lấy được hai cái cà vạt, dọc đường nhặt không ít đồ, lần lượt sắp xếp gọn gàng treo vào phòng thay đồ.

Cuối cùng cũng ngồi được xuống sofa, lại bị ép đứng lên, lấy cái bấm móng tay ở dưới mông ra, ném lên bàn trà.

Uông Trí nói: "Trước khi thành lập nhóm, công ty đã điều tra kỹ lai lịch của bọn họ, nhưng tôi không yên tâm, lại kiểm tra thêm lần nữa, bối cảnh của năm người đều rất sạch sẽ, cũng đã cử người đến phỏng vấn trường học gia đình, đánh giá của thầy cô bạn bè đều rất tốt, ngay cả hàng xóm bạn bè cũng không bỏ qua."

Trần Duật đã đeo găng tay, quét hết vỏ táo và túi khoai tây chiên rỗng trên bàn trà vào thùng rác, lại dùng khăn giấy nhà bếp lau đi lau lại mặt bàn.

Uông Trí: "Cô bé kia cũng bị dọa sợ, kịch liệt phủ nhận, nói mình tuyệt đối không bắt nạt ai, sau này người đàn ông kia không phải còn đăng video nữa sao? Bên trong có một cô gái bị làm mờ, khóc lóc kể lại mình bị bắt nạt như thế nào, có video này, phản ứng của người qua đường càng thêm mãnh liệt."

Trần Duật đang buộc chặt túi rác, rửa tay.

"Nhưng mà!" Uông Trí bỗng dưng ngồi dậy, lớn tiếng nói, "Bộ phận kỹ thuật của bọn tôi thông qua nhiều phương pháp xử lý giải mã, người tự xưng bị bắt nạt đúng là bạn cùng lớp, nhưng tôi ấn tượng vô cùng sâu, khi phỏng vấn cô gái này lại không nói như vậy!"

Không ai để ý đến hắn ta, Uông Trí thẳng người dậy, quay đầu: "Này? Trần Duật?"

Trần Duật mỉm cười nói: "Uông Trí, tôi có chút không chịu nổi rồi."

Ngoài cửa đã bày ba túi rác lớn, Uông Trí tự biết mình đuối lý, "Ui, dạo này tôi hơi xuống tinh thần mà, bây giờ tôi xuống vứt ngay đây."

Sau nửa tiếng, Trần Duật cuối cùng cũng thực sự ngồi xuống: "Nghe cậu nói vậy, đây là cố tình gài bẫy."

"Dĩ nhiên rồi! Còn chọn đúng ngày ra mắt, nhưng chuyện bạo lực học đường này, mọi người không quan tâm bạn có làm hay không, chỉ cần bị phanh phui ra, thì xong rồi."

Trần Duật hiểu rõ, ý của Uông Trí là nhóm này khả năng cao vừa ra mắt đã tan rã.

Uông Trí hỏi: "Cậu có manh mối ai là người tiết lộ chuyện này không?"

"Không," Trần Duật lắc đầu, "Là cậu có manh mối sao?"

"Cái gì?"

Trần Duật nói: "Cậu nghĩ kỹ xem, trong chuyện này, ai là người tổn thất lớn nhất."

Uông Trí dừng lại một chút, "Tôi."

Hiện tại công ty đầu tư vào nhóm nhạc nữ này đã lên tới một trăm triệu rồi.

Uông Trí vừa nhậm chức, dự án đầu tiên rất quan trọng, không chỉ trong mắt Uông Lâm, mà còn trong mắt tất cả nhân viên Hi La.

Trần Duật gần như chỉ đích danh: "Ai là người không muốn cậu làm thành chuyện này nhất?"

"Thằng con riêng kia..." Uông Trí theo bản năng nói ra, nhưng rất nhanh liền bác bỏ, "Lần này chắc không phải nó, nó bị Uông Lâm phái đi phụ trách một phần khác của nhóm nhạc nữ mới này. Tôi cũng đâu có về sớm hơn nó bao nhiêu đâu, vừa nãy, Uông Lâm mắng cả hai bọn tôi một trận tơi bời."

Trần Duật hỏi: "Phản ứng của nó là gì?"

"Phản ứng?" Uông Trí nghĩ nghĩ, "Không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nghe mắng thôi."

Trần Duật trầm tư, không nói gì.

Cả hai đều hiểu rõ, việc bắt được người tiết lộ thông tin là rất nhỏ, liên quan đến quá nhiều người và quá phức tạp.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng, Trần Duật cầm lên, bắt máy: "Diệp Tinh Dã?"

"Ừm."

"Ừ, biết rồi, tôi hỏi xem."

Một tràng dài của Diệp Tinh Dã bị Trần Duật rút ngắn thành một câu, anh nói với Uông Trí: "Diệp Tinh Dã mời cậu đi uống rượu, cậu đi không."

Bên bờ sông, sau bữa tối, từng nhóm người thưa thớt đi bộ trên vỉa hè.

Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu sáng mặt nước, Uông Tuyệt mở cửa sổ xe, mặt không cảm xúc hút thuốc, trên người vẫn mặc vest, cà vạt lỏng lẻo quấn quanh cổ, rõ ràng là từ nhà họ Uông đi ra chưa về nhà.

Bên tay trái, không xa là khu dân cư kia, hắn đã đến đó khá nhiều lần, chỉ là tòa nhà và tầng Trần Duật ở không hề có ánh đèn.

Uông Tuyệt thu tay đang chống trên cửa sổ xe lại, gõ chữ: Anh trai đang ở đâu thế?

Gửi đi.

Không nhận được tin nhắn trả lời ngay.

Hắn gõ thêm một điếu mới, ngậm vào miệng, cúi mắt châm lửa, con ngươi màu nhạt phản chiếu làn khói trắng mờ ảo, sau khi bình tĩnh lại, lại một lần nữa vô lại nhìn chằm chằm dòng xe cộ không ngừng di chuyển.

Đột nhiên, một chiếc xe màu đen đi ngang qua hắn.

Uông Tuyệt ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn biển số xe.

Không sai, là xe của Trần Duật.

Nhưng mà... Hắn mơ hồ thấy, trong xe có hai người, một người đang ngồi ở ghế phụ.

Hắn không hề do dự, khởi động xe đuổi theo.

Đường bên sông là đường một chiều, người và xe đông đúc, hơi tắc, thỉnh thoảng lại phải dừng lại.

Ting.

Trần Duật trả lời tin nhắn: Đang ở bên ngoài.

Ăn Uông cửa sổ: Ở ngoài làm gì vậy?

Yu: Đi ăn khuya với bạn.

Ăn Uông cửa sổ: Bạn? Anh trai em à?

Trần Duật khựng lại, nhóm nhạc nữ mới xảy ra chuyện như vậy, trên mạng ai cũng biết, em gái lại là người trẻ, chắc chắn biết, anh hỏi Uông Trí: "Em gái cậu có tìm cậu không?"

Uông Chí: "Nó? Không có, nó không trêu tức tôi đã là tốt lắm rồi."

Tuy Uông Trí nói vậy, nhưng Trần Duật biết, quan hệ của hai anh em rất tốt. Vậy xem ra là em gái sợ làm phiền Uông Trí, hỏi thẳng sẽ làm Uông Trí đau lòng, nên mới vòng vo hỏi thăm anh một chút.

Chỉ là chuyện này vừa mới xảy ra không lâu, đêm khuya như vậy, hai người đàn ông ở cùng nhau ngoài việc uống rượu giải sầu thì còn làm gì được? Nếu anh đưa ra câu trả lời khẳng định, chẳng phải gián tiếp nói rõ trạng thái của Uông Trí không tốt, cần người đi cùng sao.

Thế nên Trần Duật trả lời: Không phải, là với bạn khác.

Ăn Uông cửa sổ: Vậy à.

Ra khỏi con đường bên sông này, phía sau liền thông thoáng, Uông Tuyệt một đường bám theo, cho đến khi hắn thấy Trần Duật rẽ vào một bãi đỗ xe ngầm, hắn nhận ra — Đó là một gay bar.

Nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thành phố G, áp dụng chế độ hội viên, công tác an ninh và mức độ riêng tư được làm đặc biệt tốt, vì vậy cũng có nhiều người mượn chỗ này để bàn chuyện.

Trên mặt Uông Tuyệt vẫn không có biểu cảm gì, khi hắn không cười, đường môi luôn thẳng tắp, vô tình và lạnh lùng, hắn không phải hội viên, không vào được bãi đỗ xe kia, chỉ có thể tạm dừng bên đường.

Trần Duật đến đây làm gì.

Uông Tuyệt gõ ngón tay lên vô lăng, không biết đang nghĩ gì.

Ngay lúc này, bóng dáng quen thuộc kia bước ra khỏi quán bar tư nhân, Trần Duật mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần đen làm nổi bật vóc dáng cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn càng thêm thu hút, anh cứ thế tùy ý đứng bên đường, khiến những người xung quanh không ngừng nhìn qua.

Một lúc sau, một người đàn ông trông rất trẻ từ chiếc xe phía trước bước xuống, chạy về phía Trần Duật, ngay sau đó ôm lấy cánh tay Trần Duật, thân mật vô cùng.

Uông Tuyệt ngay lập tức nắm chặt vô lăng.

Hai người tựa vào nhau một lần nữa bước vào quán bar.

Đôi mắt màu nhạt của Uông Tuyệt từ đầu đến cuối không hề chớp lấy một cái, hắn cứ thế im lặng ngồi một lúc, bỗng, hắn bật cười, thậm chí còn ngân nga hát theo điệu nhạc, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.

A, tìm thấy rồi.

Hắn gọi một cuộc điện thoại, vừa kết nối, không đợi bên kia nói một lời, đã nói: "Em tìm Trần Duật xin số liên lạc của thư ký anh ấy, nhờ thư ký của anh ấy mang một món quà đến cho anh trai em, đừng để lộ sơ hở, ừ?"

Không đợi bên kia đồng ý, hắn trực tiếp cúp máy.

Khóe miệng Uông Tuyệt mang theo chút ý cười, gửi tin nhắn cho Trần Duật: Anh ơi, anh có thể cho em số liên lạc của thư ký anh không?

Lần này Trần Duật cũng rất lâu mới trả lời: Làm gì?

Vậy anh đang làm gì đấy, anh trai ơi?

Đang ở gay bar ăn khuya sao, Trần Duật?

Ăn Uông cửa sổ: Em nhờ thư ký của anh mua hộ em một món quà, lát nữa anh ăn khuya xong thì mang qua cho anh trai em nhé, được không?

Yu: Ngày mai không được sao?

Ăn Uông cửa sổ: Không được! Anh trai em tối nay chắc chắn rất buồn... Em cũng rất đau lòng, được không? Được không, được không ạ.

Em gái quả nhiên vẫn rất quan tâm đến anh trai mình, Trần Duật liếc nhìn Trí Chí bên cạnh đang điên cuồng uống, thôi vậy, coi như là cho một bất ngờ đi.

Yu: Được thôi, em gọi số này.

Uông Tuyệt nhìn thấy số điện thoại của mình thì cười càng dữ dội hơn, thư ký số 1 là nữ, buổi tối Trần Duật sẽ không làm phiền phụ nữ.

Ăn Uông cửa sổ: Dạ~ cảm ơn anh trai~

Em gái có vẻ rất vui, cảm xúc vui vẻ dường như truyền qua màn hình.

Quả nhiên, năm phút sau, điện thoại của Uông Tuyệt reo lên.

Trần Duật bắt máy.

Uông Tuyệt nói: "Chủ tịch Trần, xin chào, một cô gái tự xưng là bạn của sếp gọi điện tới, nói muốn nhờ tôi mua giúp một món đồ rồi mang qua cho sếp, có thật không ạ?"

Trần Duật "Ừ" một tiếng, "Tôi gửi cho cậu địa chỉ, lát nữa cậu báo tên tôi là được."

Uông Tuyệt cười nói: "Dạ được Chủ tịch Trần, tôi sẽ đến ngay."

Hắn ở trong xe lướt điện thoại mười phút, soi gương chỉnh lại cà vạt, sau đó xuống xe, đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một túi đồ ăn.

Tên của Trần Duật giúp hắn thông suốt đi thẳng, hắn lên thang máy đến tầng 38.

Khác với những quán bar thông thường và những quán bar ồn ào, nơi này phát nhạc du dương tao nhã, chóp mũi thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, ánh đèn cũng không quá tối, mọi thứ tạo nên một bầu không khí dễ chịu.

Uông Tuyệt đến trước cửa phòng riêng 707, gõ cửa.

Một nhân viên phục vụ mặc áo gile vest mở cửa cho hắn.

Cạch, sàn nhà sạch bóng, giày da bước trên đó phát ra tiếng động nhẹ.

Uông Tuyệt liếc mắt một cái đã thấy Trần Duật ngồi ở phía ngoài, bên cạnh chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa nãy ôm ôm ấp ấp, lúc này giữa hai người lại là khoảng cách giao tiếp lịch sự.

Hắn nở nụ cười hoàn hảo, nói: "Chủ tịch Trần, đây là..."

Rầm.

Một tiếng động chói tai, tiếng chai rượu thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan.

Uông Tuyệt chớp mắt, nhìn sang.

"...Là cậu!" Uông Trí phản ứng cực kỳ lớn, đột ngột đứng lên, "Cậu, Uông Tuyệt, sao cậu lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro