Chương 16: Nhìn buồn nôn


Một tia chớp xé toạc bầu trời phía xa, mấy giây sau, tiếng gầm trầm vang vọng tứ phía.

Trời sắp mưa rồi.

Uông Tuyệt đứng hơi cứng đờ, chân tay có chút lạnh.

Hắn ngước mắt lên, thấy Trần Duật đang nhìn mình không chớp mắt, tư thái thong dong, khí chất của kẻ bề trên tự nhiên bộc lộ, nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi giống như vết mực đen vô tình vẩy lên tờ giấy trắng, chói mắt mà rõ ràng.

Đúng rồi... Trần Duật ngay từ đầu đã nghi ngờ hắn rồi.

Rõ ràng biểu cảm không thay đổi, dáng đứng cũng không thay đổi, nhưng khí thế trên người Uông Tuyệt, giống như thời tiết bên ngoài cửa kính, lặng lẽ biến đổi, từ bình lặng đến sóng to gió lớn.

Giống như rắn lục Gabon độc trong rừng mưa, kịch độc, thường ngụy trang thành cành cây vô hại, bất động chờ đợi con mồi, sau đó trong nháy mắt lộ ra răng nanh, một chiêu đoạt mạng.

Mái tóc trước trán của Trần Duật đột nhiên rũ xuống một chút, rơi trên sống mũi cao, dường như có gió lùa vào từ khe cửa sổ, anh khẽ cười.

Con mồi sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng anh thì không.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng rất lâu, Uông Tuyệt khẽ lên tiếng: "Chủ tịch Trần, sếp có bằng chứng không?"

Trần Duật khẽ mở đôi môi mỏng, hùng hồn nói: "Không có."

Nhưng phản ứng của Uông Tuyệt càng khiến anh chắc chắn hơn, nếu không phải, người bình thường ngay lập tức sẽ kinh ngạc phản bác, chứ không phải im lặng, mở miệng hỏi, xác nhận anh có bằng chứng hay không.

Huống chi lại còn diễn kịch nhiều như Uông Tuyệt.

Lúc này, Uông Tuyệt đột nhiên ủ rũ cúi đầu, vai khẽ động.

Quả nhiên, đến rồi.

Trần Duật nhíu mày, không biết đối phương lại định diễn trò gì, anh tập trung cao độ, vì vậy không chú ý đến khí tức trên người Uông Tuyệt lại trở về vẻ hiền lành vô hại.

Dần dần, Uông Tuyệt bắt đầu run rẩy.

Cơ bắp Trần Duật căng lên, cảnh giác.

Uông Tuyệt giọng run run, khó khăn nặn ra một câu: "Vậy tại sao Chủ tịch Trần lại... Khẳng định là tôi? Rõ ràng không có bằng chứng... Là tôi làm chỗ nào không tốt sao?"

Hắn vừa nói vừa cố gắng ngẩng đầu, như thể có ngàn cân đè nặng cổ.

Lời vu khống này của Trần Duật dường như đã xúc phạm, làm tổn thương hắn sâu sắc, hắn mở to mắt nhìn Trần Duật, vẻ mặt bướng bỉnh, đích thị là một đóa hoa nhỏ trắng kiên cường, bất cứ ai nhìn vào cũng thấy vẻ chịu oan ức tày trời.

Chắc chắn sẽ không có người đàn ông nào đối mặt với cảnh tượng này mà không nảy sinh lòng thương xót—

Trần Duật mặt không cảm xúc, nhìn không hề gợn sóng, thậm chí có chút buồn ngủ, muốn ngáp, nhưng vì có Uông Tuyệt ở đây nên đành nhịn.

Anh không muốn phản ứng với diễn xuất của Uông Tuyệt, vì vậy vươn tay, rút một xấp tài liệu nhỏ từ tủ hồ sơ bên cạnh, trên đó chữ đen chi chít, tiêu đề mấy chữ lớn rất đậm.

Uông Tuyệt run rẩy càng dữ dội, hắn nói: "Vậy nên anh muốn sa thải tôi sao?"

Thời gian làm việc của hắn ở Minh Hoàn chưa được nửa tháng, nếu bị sa thải bắt buộc cũng chỉ cần trả một nửa tháng lương bồi thường kinh tế.

Trần Duật không phủ nhận, vừa định mở miệng, thì có tiếng gõ cửa.

"Cộc cộc."

Trợ lý đặc biệt Lâm Diễm ló đầu vào: "Chủ tịch Trần, Chủ tịch Uông của tập đoàn Hi La đến thăm."

"..."

Thời gian vừa vặn.

Uông Tuyệt lại cúi đầu, tóc mái rủ xuống, bóng tối che đi đường cong yếu ớt nhếch lên nơi khóe môi.

Trần Duật nhíu mày, đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Diễm, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lâm Diễm lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Rất đột ngột, nhưng lễ nghi cơ bản vẫn phải làm, Trần Duật phân phó: "Uông Tuyệt, chuẩn bị trà."

Uông Tuyệt ngẩn người, sau đó kiên cường lấy lại giọng, nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, "Vâng, Chủ tịch Trần..."

Lâm Diễm hỏi: "Có cần tôi ở lại không?"

"Không cần đâu," Trần Duật nhanh chóng nghĩ thông suốt, quả quyết nói, "Chắc là đến vì Uông Tuyệt."

Tuy địa vị hai bên ngang bằng, nhưng Uông Lâm là bậc trưởng bối của anh, Trần Duật lễ phép đứng ở cửa chờ.

Chẳng mấy chốc, Uông Lâm được lễ tân dẫn đến, từ xa đã nghe thấy tiếng: "Chủ tịch Trần! Lâu quá không gặp."

Uông Lâm đã ngoài sáu mươi tuổi, tóc bạc nửa đầu, chiều cao và cơ bắp đều có chút teo lại, gầy hơn lần trước gặp, ăn mặc bảnh bao, tuy không đến mức xấu xí, nhưng nhìn Uông Trí và Uông Tuyệt thì thấy giống mẹ của bọn họ hơn.

Trần Duật bật cười, dẫn người vào văn phòng, "Bác à, bác đừng gọi Chủ tịch Trần trêu cháu nữa."

Uông Tuyệt đặt hai tách trà lên bàn, giọng điệu và động tác giống như một thư ký giỏi: "Chủ tịch Trần, Chủ tịch Uông, mời uống trà."

Uông Lâm cười híp mắt: "Bác còn thắc mắc sao Uông Tuyệt chết sống không chịu đến Hi La, hóa ra là đến chỗ A Duật để học hỏi."

Trần Duật chỉ cười, không đáp lời, Uông Lâm từng đề nghị để Uông Tuyệt đến Hi La sao?

Uông Lâm vỗ vai Uông Tuyệt, vui vẻ nói: "Nếu Chủ tịch Trần đã xem trọng con, chứng tỏ con vẫn có chỗ hơn người đấy!"

Ừ, Trần Duật lạnh lùng nghĩ, đúng là bị cái mặt kia lừa rồi.

Ngoài ra, toàn là thứ bỏ đi.

Uông Lâm vẫn tiếp tục khen ngợi: "Ba hồi đó đây, hơn bốn mươi mới nắm quyền đấy! Con cứ theo Chủ tịch Trần học hỏi cho kỹ, nghe chưa!"

Uông Tuyệt ngoan ngoãn trả lời: "Dạ biết rồi."

Trần Duật trong lòng cười lạnh, hồi trước khi anh tranh quyền, Uông Lâm đã từng giúp Trần Ngọc Lâm tạo không ít áp lực cho anh, khoảng thời gian đó, suốt hơn một năm, tâm lý và cơ thể anh đều gặp vấn đề, cho dù hiện tại đã gần như khỏi hẳn, chứng rối loạn giấc ngủ vẫn cứ bám riết lấy anh.

Uông Lâm giả tạo thành khẩn nói: "Chủ tịch Trần, vậy làm phiền cháu chiếu cố Uông Tuyệt giúp bác."

Nhà họ Trần và nhà họ Uông là chỗ thân quen lâu đời, từ đời ông nội đã thân thiết rồi, thân đến mức đặt tên cho con trai mình cũng mang chữ 'Lâm', vào cái thời đó, súng ống chưa bị cấm nghiêm ngặt như bây giờ, nghe nói là vì thích cái tên 'Lâm' trong tên khẩu súng đó.

Hai người tay trắng làm nên, cùng nhau khởi nghiệp, một người lập ra Minh Hoàn, một người lập ra Hi La.

Trên thương trường, Minh Hoàn và Hi La cũng luôn có quan hệ hợp tác, cho dù Trần Duật và Uông Lâm có bất mãn gì với nhau, ít nhất trên mặt cũng phải bình thường.

Uông Tuyệt hóa ra lại có ý định này.

Uông Lâm đã mở lời nói đến mức này, Trần Duật chỉ có thể giữ Uông Tuyệt bên cạnh.

Trần Duật nhìn Uông Lâm, cùng với đứa con riêng đứng phía sau Uông Lâm, trông có vẻ ngoan ngoãn.

Bốn bóng người dần dần trùng lên nhau, rồi lại trùng khớp không sai một ly.

Cùng một địa điểm, cùng một khung cảnh, cùng một vai diễn.

Con riêng và những người ba của chúng.

Ghê tởm đến buồn nôn.

*

"Ba!" Trần Thánh Ân nói, "Ba giúp con nói với Trần Duật! Con muốn làm cái dự án này, con có bạn ở bên thành phố S, dễ nói chuyện hơn Trần Duật nhiều!"

Lúc đó Trần Duật còn chưa nắm quyền, anh nhận dự án này được nửa tháng, tiến độ đã đến giữa chừng, nào là khảo sát, lập đội, lên kế hoạch, đàm phán ký hợp đồng, tốn không ít thời gian và tâm sức.

Trần Thánh Ân cũng không phải tự dưng giở trò, gã lải nhải cả tuần, thấy Trần Duật không chịu nhả ra, liền gọi Trần Ngọc Lâm đến.

Trần Ngọc Lâm chắp tay sau lưng, tỏ vẻ uy nghiêm, "A Duật, Thánh Ân khó khăn lắm mới muốn làm, con cứ nhường nó đi."

Trần Thánh Ân đứng sau lưng Trần Ngọc Lâm, đắc ý cười.

Trần Ngọc Lâm còn dặn dò, "Nhớ làm bàn giao cho tốt."

Lần này, Trần Duật dứt khoát buông tay.

Một tháng sau, Trần Thánh Ân thất bại trở về, mang đến cho Minh Hoàn khoản lỗ ít nhất hai trăm triệu, nghe nói tiếng mắng của Trần Ngọc Lâm còn xuyên cả tầng lầu.

"Khóc khóc khóc, khóc hết cả phúc khí rồi, xui xẻo," Lâm Diễm đánh giá Trần Thánh Ân, cô ngồi phịch xuống ghế sofa, " Nhưng mà Trần Duật, bên Định Thắng không biết là cậu đúng không?"

Trần Duật lạnh nhạt nói: "Không biết."

Anh nặc danh tiết lộ một ý tưởng tốt hơn cho đối thủ cạnh tranh, thành quả mà đối thủ đạt được cũng hoàn toàn phù hợp với câu trả lời này.

Lâm Diễm: "Nhưng mà cậu cũng chịu chơi thật đấy, đây không chỉ là vấn đề tiền bạc nữa rồi, còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Minh Hoàn."

"Không," Trần Duật không để ý nói, "Nếu Trần Thánh Ân chịu động não một chút, không dùng lại phương án ban đầu của tôi, thì cũng không đến nỗi tệ như vậy."

Thằng con riêng vừa ngu vừa xấu tính.

*

"Ăn tối chưa?" Uông Lâm vẫy tay, mời, "Lát nữa đi ăn chung nhé?"

Gương mặt của Trần Ngọc Lâm dần biến thành Uông Lâm, gương mặt của Trần Thánh Ân cũng biến thành Uông Tuyệt.

Trần Duật cười nói: "Tối nay cháu có hẹn rồi, để lần sau cháu mời bác, nhưng mà bác..."

"Hửm?"

Trần Duật nói: "Cháu chiêu mộ Uông Tuyệt vào, chỉ vì cháu là bạn của A Trí, không vì gì khác."

Không phải vì Uông Tuyệt có tài cán gì hơn người, càng không phải vì Uông Lâm.

Lời này, là cố tình nói cho Uông Lâm nghe.

Minh Hoàn hoàn toàn đứng về phía Uông Trí, trao vị trí cho Uông Trí, Minh Hoàn và Hi La mới có thể tiếp tục mối quan hệ hợp tác.

Uông Lâm chắc chắn hiểu rõ, ông ta cười nói: "Đúng vậy, A Trí có người bạn như cháu, bác yên tâm lắm."

Trần Duật cũng cười.

Sau khi Uông Lâm đi, Trần Duật tiếp tục động tác trước đó, lật tập tài liệu kia lại, đặt lên bàn.

Uông Tuyệt nhìn kỹ, trên đó không phải là đơn xin thôi việc hay thông báo đuổi việc, mà là một bản điều động công tác.

Trần Duật lúc này mới tiếp tục lời nói còn dang dở, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không đuổi việc cậu."

Uông Tuyệt đột ngột cứng đờ, ngạc nhiên, hắn cứ tưởng Trần Duật nhất định sẽ đuổi việc mình, cho nên hắn mới...

Trần Duật nói: "Cho nên việc cậu để Chủ tịch Uông đến đây, không có tác dụng gì cả, ngoài việc khiến tôi càng thêm ghét cậu."

Uông Tuyệt cuối cùng không cười nữa, hắn cắn chặt má trong, xé mạnh một miếng da, một lúc lâu sau mới cầm lấy bản điều động công tác kia.

Trần Duật chắc là sẽ điều hắn xuống khu làm việc ở dưới tầng 55 thôi, Uông Tuyệt bỏ qua những lời lẽ rườm rà, nhanh chóng đọc từng dòng.

・・・・・・

Thư ký sinh hoạt?

Trần Duật nói: "Từ bây giờ, cậu bị cấm đến các tầng khác, bị cấm tham gia bất kỳ cuộc họp nào, bị cấm vào bất kỳ phòng dữ liệu hay tài liệu nào, chín mươi phần trăm quyền hạn trên thẻ làm việc của cậu sẽ bị cấm."

Uông Tuyệt dường như rất khó chấp nhận kết quả này, hắn hỏi: "Vậy thư ký riêng trước đây thì sao?"

Trần Duật: "Cô ấy được điều đến vị trí có nhiều không gian phát triển hơn, tôi sẽ tuyển thư ký số 2 khác."

Ngoài cửa sổ cơn mưa lớn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại, trên đường cao tốc trên cao chật kín những chiếc xe với đèn hậu đỏ rực.

Trần Duật: "Sau này tốt nhất cậu nên suy nghĩ kỹ rồi mới ra tay, từ bây giờ, bất kể Minh Hoàn có chuyện gì, nhỏ như việc có gián xuất hiện ở chỗ làm của người khác, lớn như việc một dự án nào đó xảy ra sai sót, tôi sẽ ngay lập tức đổ tội nghi ngờ lên đầu cậu."

Có lẽ là do mặt trong miệng bị hắn cắn rách da, Uông Tuyệt nếm được vị tanh nhạt của máu, hắn hỏi: "Chủ tịch Trần sếp... Ghét tôi đến vậy, vì tôi là con riêng sao?"

Cùng với một tiếng sấm vang lên, Trần Duật nói: "Không, là vì cậu rất giống một thằng con riêng."

Cái gì.

Ý gì?

Hắn không hiểu.

Uông Tuyệt nắm chặt tờ giấy, biểu cảm có chút trống rỗng, nhưng không khó nhận ra là cực kỳ đau lòng, đuôi mắt ửng đỏ, môi mím chặt, giữa môi dưới lõm xuống một vết nhỏ, đến cả một nhúm tóc mai nhạt màu cũng không còn cong lên nữa.

"Giống như bây giờ," Trần Duật nói, "Đừng giả bộ nữa, nhìn buồn nôn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro