Chương 18: Anh muốn uy hiếp tôi sao?


Trần Duật im lặng trong một khoảng thời gian ngắn.

Sao Uông Trì lại có quan hệ tốt với Uông Tuyệt được? Một người là con của vợ chính thức, một người là con riêng, nếu cả hai đều hận ba mẹ, cùng chung kẻ thù, thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng mà...

Uông Trí đã từng nói, Uông Trì có mối quan hệ rất tốt với mẹ.

Trần Duật đã gặp Bộc Khê vài lần, khác với Trịnh Nhân, người trước là một người rất dịu dàng và hay cười.

Trước khi Uông Trì ra đời, mỗi lần anh đến nhà họ Uông, đều được ăn đồ ngọt Bộc Khê làm, có khi là bánh quy, có khi là bánh mochi, nhưng phần lớn vẫn là bánh bao dứa vỏ giòn, bởi vì Uông Trí thích ăn.

Trần Duật nhớ có một lần, lúc anh khoảng sáu bảy tuổi, anh và Uông Trí đánh nhau vì một chuyện gì đó, có lẽ là một món đồ chơi đắt tiền, hoặc có lẽ chỉ là một cọng cỏ đuôi chó.

Giữa mùa hè, trên bãi cỏ xanh mướt, dưới ánh nắng rực rỡ, Uông Trí luôn không đánh lại Trần Duật, cậu bé Uông Trí đứng tại chỗ, gào khóc om sòm, còn mách lẻo: "Mẹ ơi! Hu hu hu hu... Trần Duật đánh con!"

Trần Duật còn nhỏ tuổi, đã bộc lộ rõ bản tính lưu manh, anh ngoáy ngoáy tai, cảm thấy mình ngầu bá cháy, "Ồn ào quá đi."

Bộc Khê mặc một chiếc váy màu vàng nhạt ngồi dưới gốc cây, dải ruy băng nơ bị gió thổi bay, bà nói bọn họ: "Này— Chuyện của trẻ con để trẻ con tự giải quyết!"

Có phải vì khi tai nạn xảy ra, Uông Trì chưa đầy một tuổi, không có cảm giác thực tế, nên không có khúc mắc trong lòng?

Nhưng cho dù vậy, Trần Duật vẫn không thể hiểu nổi, nếu mẹ anh yêu thương con mình như Bộc Khê, thì anh sẽ giết chết tất cả những kẻ đã làm tổn thương mẹ mình.

Cho dù là tổn thương về thể xác hay tinh thần, đó cũng là lý do Uông Trí cực kỳ căm hận Uông Lâm.

Em gái thận trọng gọi: "Anh trai ơi?"

Trần Duật xoa xoa mi tâm, cảm thấy mình bị kẹt giữa Uông Trí và Uông Trì, chuyện gì thế này, là bạn thân từ nhỏ với Uông Trí, bây giờ lại theo đuổi Uông Trì, thư ký lại là Uông Tuyệt, cả đời này của anh bị trói buộc với nhà họ Uông rồi sao.

Anh trả lời một tiếng, "Ừ."

Giọng em gái có chút thất vọng, "Nhưng mà em đoán được rồi, anh trai chắc chắn rất ghét con riêng đúng không? Người bình thường đều không thích con riêng mà..."

"Ừ," Trần Duật nhắm mắt lại, nói, "Rất ghét."

Trẻ con là vô tội.

Có lẽ vì ba mẹ không thân thiết với anh, nên anh không có nhiều cảm xúc tiêu cực về việc ba mẹ ly hôn.

Trần Duật vẫn luôn nghĩ như vậy, lỗi là ở ba mẹ, không phải ở con nít.

Đáng tiếc, chỉ riêng Trần Thánh Ân thôi đã đảo lộn hết thảy suy nghĩ của anh.

Trong nhà bỗng dưng xuất hiện một đứa em trai xa lạ, mẹ cũng không thấy đâu, đứa em trai kia đáng thương co ro núp sau lưng Trần Ngọc Lâm, trông có vẻ rất sợ hãi.

Ban đầu Trần Duật xem đối phương như người vô hình, gặp mặt không chào hỏi, đối phương khóc anh không đả kích chế nhạo, đối phương vui vẻ anh cũng không vỗ tay chúc mừng, chỉ làm việc của mình.

Cứ như vậy sống yên ổn được một năm, cuộc tranh đấu của bọn họ bắt đầu vào một mùa đông lạnh giá, khi đó Trần Duật 12 tuổi.

Trần Ngọc Lâm đi nghỉ mát ở thành phố J, tiện thể mang theo hai đứa nhỏ.

Trần Duật đội mũ lông trắng, đang câu cá trên mặt hồ đóng băng, chăm chú nhìn xuống phía dưới.

Anh không để ý, Trần Thánh Ân chắp tay sau lưng, tò mò bước tới, đứng bên cạnh xem anh câu một lát, rồi đột ngột vươn tay ra, không chút do dự đẩy Trần Duật xuống.

Nước bắn tung tóe, cái lạnh thấu xương, Trần Duật sặc vài ngụm nước, cơ thể lập tức đông cứng.

Lỗ câu cá rất nhỏ, nếu lúc đó anh không theo bản năng túm lấy miệng lỗ để tự cứu mình vài giây, nếu tay anh bị chuột rút, nếu không có ai để ý, nếu... Bất kỳ một khả năng nào trong số đó, anh sẽ bị dòng nước cuốn đi, vĩnh viễn chìm dưới mặt băng.

Cho dù kịp thời tìm người lấy máy khoan lỗ cũng rất khó cứu.

Rất rất may mắn là quản gia vừa hay ở bên cạnh, mắt nhanh tay lẹ nắm lấy tay anh, kéo anh lên.

Trần Duật bệnh nặng ba ngày.

Trần Thánh Ân thì khóc, nói mình không cố ý, là không cẩn thận đụng phải.

Trần Duật khăng khăng nói là có một bàn tay đẩy anh xuống.

Nhưng không có camera giám sát, không thể chứng minh.

Nhưng không sao cả, việc đầu tiên Trần Duật làm khi xuống giường là đánh Trần Thánh Ân nằm liệt giường năm ngày.

Từ đó Trần Duật bắt đầu để ý một chút đến Trần Thánh Ân, phát hiện đối phương sẽ nói với Trần Ngọc Lâm rằng anh trai luôn bắt nạt mình, sẽ 'vô tình' 'cầm nhầm' đồ của anh, sẽ lén lút giẫm chết cây bạc hà anh trồng.

Hoàn toàn không phải là tay chân ngứa ngáy gì, mỗi lần thăm dò đều là một cuộc kiểm tra sự phục tùng, xem giới hạn của Trần Duật ở đâu, chỉ cần nhượng bộ một lần, Trần Thánh Ân sẽ leo lên đầu anh ngay.

Đó là ác ý.

Vì vậy, khi Trần Thánh Ân 'vô tình' làm vỡ ly thủy tinh đựng nước của Trần Duật lần đầu tiên trước mặt anh, Trần Duật trực tiếp túm tóc gã, ấn mặt gã xuống đống mảnh thủy tinh.

Tiếng khóc vang trời rung đất.

Sau này, chỉ cần có một chút dấu hiệu nào đó, bất kể Trần Thánh Ân có thực sự có ý đó hay không, giây tiếp theo nắm đấm sẽ giáng xuống mặt gã.

Ý của Trần Duật rất rõ ràng, chính là đánh đến khi gã sợ thì thôi.

Bản chất của con riêng là như vậy, dù có vô tội đến đâu, cũng sẽ di truyền sự tham lam vô độ và đạo đức suy đồi của kẻ thứ ba.

Còn anh, cũng mang trong mình một nửa dòng máu ghê tởm kia, cho nên anh cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

"Vậy sao anh không trực tiếp đuổi anh ấy đi?" Em gái nói, "Em chắc chắn ở phe anh trai."

Nghe vậy, Trần Duật không hiểu sao lại nổi lên chút ý trêu chọc, vừa cười vừa hỏi: "Vậy giữa anh và anh trai em, em về phe ai?"

Em gái thực sự bị làm khó, ấp úng: "À, ừm... Em, vẫn là về phe anh trai em trước đã."

Nói xong lại như sợ Trần Duật giận, vội vàng chữa cháy: "Hiện tại thôi, nhỡ sau này ừm... Sẽ thay đổi."

Trần Duật khẽ bật cười.

Như thể nửa tai bị điện giật, em gái theo phản xạ né tránh, có chút tức giận: "Anh không được cười như vậy!"

Trần Duật vô tội: "Sao vậy?"

Em gái ngượng ngùng: "Chính là không được ghé tai em cười..."

Trần Duật lại cười, phát ra những âm thanh khe khẽ.

"Anh trai!"

Trần Duật cười nói: "Được được được, anh cười xa ra một chút."

Em gái nói: "Thật là."

Trần Duật có thể tưởng tượng ra gương mặt phồng má của em gái, anh nghe thấy em gái lại quay về với câu hỏi ban nãy: "Vậy rốt cuộc vì sao anh không đuổi anh ấy đi?"

Trần Duật kẹp điện thoại, vừa thắt lại khăn tắm vừa đi ra ban công phòng khách, khuỷu tay chống lên lan can, tùy ý đứng đó, "Em sẽ nói cho cậu ta biết sao?"

Em gái nói: "Không đâu! Em thề, bây giờ em thân với anh trai hơn~"

"Cậu ta chắc chắn tiếp cận anh có mục đích, anh muốn điều tra ra cái mục đích đó là gì." Trần Duật nói, thật ra em gái có nói cho Uông Tuyệt cũng không sao, Uông Tuyệt biết rồi có lẽ sẽ muốn nhanh chóng hoàn thành, rồi lộ ra sơ hở.

Em gái lẩm bẩm: "Mục đích...?"

Đêm khuya, gió nhẹ thổi qua mặt sông mang theo hơi nước, thổi lên mặt rất dễ chịu, Trần Duật nói: "Ừm, bây giờ anh nghi ngờ cậu ta muốn tranh giành gia sản với anh trai em, làm thân với anh hoặc là ăn cắp cái gì đó."

Rồi anh im lặng.

"Không! Không phải vậy, anh ấy muốn..." Nào ngờ em gái phản ứng rất lớn, buột miệng thốt ra, rồi đột ngột im bặt.

Trần Duật nhếch môi, quả nhiên, em gái biết chút gì đó, anh nói: "Hửm? Cậu ta muốn gì?"

Em gái không lên tiếng, có vẻ đang lưỡng lự không biết có nên nói hay không.

"Anh sẽ không nói với cậu ta đâu," Trần Duật hạ giọng, dụ dỗ ngon ngọt, "Em chẳng phải thân với anh hơn sao?"

Em gái cũng nhanh chóng phản bội, "Anh ấy nói với em là không muốn tranh giành gia sản, mà ngược lại còn muốn trốn khỏi nhà họ Uông."

"Cái gì?" Đây là hướng đi mà Trần Duật hoàn toàn không ngờ tới.

Nếu là như vậy, thì việc Uông Tuyệt và em gái có quan hệ tốt, cũng dễ chấp nhận hơn một chút.

Nói đến những chủ đề nặng nề, giọng của em gái cũng trầm xuống: "Anh ấy nói hận tất cả mọi thứ của nhà họ Uông, dù là cái nhà đó hay Hi La, đều khiến anh ấy buồn nôn... Cũng phải, anh ấy ở nhà họ Uông không tốt chút nào, mọi người đều rất ghét anh ấy."

Lần này đến lượt Trần Duật im lặng, anh đang suy nghĩ về tính xác thực của những lời này, một lúc sau, anh hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó gần đây Uông Lâm muốn anh trai em và anh ấy đến Hi La, chắc là muốn cho họ cạnh tranh... Nhỉ, em cũng không biết, nhưng anh ấy hoàn toàn không muốn đi, thế là anh ấy nói với em là phải tìm một công ty có quy mô tương đương Hi La, mà không thể trở mặt để làm việc, từ chối Uông Lâm."

Tất cả những chuyện tiếp theo, Trần Duật đều biết, nhưng nếu là như vậy, tại sao lại làm những hành động nhỏ nhặt kia, nào là làm mất USB, tung ảnh riêng tư, một khi bị phát hiện, bị đuổi việc là chắc chắn.

Uông Tuyệt đáng lẽ phải an phận thủ thường mới đúng.

Chỗ này không thông lắm.

Em gái: "Em cũng thấy số điện thoại đó mới biết anh ấy đến công ty của anh trai... Anh trai đúng là lừa người mà! Còn nói với em chỉ là công ty nhỏ!"

Trần Duật nói: "Đây là đang khiêm tốn mà, ừm? Anh chẳng lẽ lại nói, đúng vậy, công ty lớn lắm, anh rất giỏi."

Em gái bị anh chọc cười, làm bộ làm tịch một hồi, nói: "Vậy chiêu trước đó của anh còn tính không?"

Trần Duật nghĩ một lúc mới phản ứng lại là đang nói đến chiêu chụp ảnh trai đẹp, anh bất đắc dĩ nhếch mép, "Tính."

Giọng của em gái lập tức trở nên vui vẻ, được đà lấn tới: "Vậy lần này em muốn xem video, anh quay từ dưới lên được không, độ phân giải cao nhất luôn nha!"

Trần Duật bây giờ cái gì cũng chiều theo cô, để điện thoại ở vị trí bụng dưới bắt đầu, chậm rãi đi lên đến xương quai xanh, kết thúc.

Yu: [Video]

Sát thủ máu lạnh: [Hình ảnh]

Em gái chụp lại ảnh góc ngước từ đầu, ống kính dí rất gần, gần một nửa bức ảnh đều bị chiếc khăn tắm màu trắng rộng thùng thình buộc trên hông chiếm trọn, da thịt lộ ra không nhiều, nhưng... Trần Duật càng nhìn càng thấy kỳ lạ, giống như góc nhìn thứ nhất vậy.

Anh thầm mắng một tiếng, em gái bình thường là một con bé háo sắc không sai, nhưng cái này có hơi quá đồi trụy rồi, anh thật sự sinh ra một chút cảm giác tội lỗi, một cô bé vừa tròn 18 tuổi, chắc là không biết nhiều như vậy đâu... ?

Em gái nói: "Anh ơi góc này nhìn eo anh thon quá."

Trần Duật thở phào nhẹ nhõm, xem ra sau này vẫn nên chú ý hơn một chút, video và ảnh đăng tải phải kiểm tra kỹ càng, không thể có những góc độ mang hàm ý rõ ràng như vậy.

———

Ngày hôm sau, chín giờ rưỡi sáng, Trần Duật xuống lầu.

Uông Tuyệt đứng bên cạnh cửa xe đã mở, hơi cúi đầu, tư thế rất cung kính.

Trần Duật ngồi vào trong, vì những lời em gái nói ngày hôm qua, anh vô thức bắt đầu để ý đến Uông Tuyệt.

Mọi thứ trở nên có chút không bình thường, nhưng Trần Duật lại không thể nói rõ là chỗ nào không đúng.

Cho đến khi anh ngồi vào ghế làm việc, nhìn Uông Tuyệt mặt không chút biểu cảm nói với anh: "Chủ tịch Trần, vậy tôi ra ngoài trước, sếp có gì cứ gọi tôi."

Anh mới nhận ra—

Uông Tuyệt không cười nữa.

Ngay lúc Uông Tuyệt vừa chạm vào tay nắm cửa, Trần Duật lên tiếng: "Uông Tuyệt."

Uông Tuyệt nghe lệnh quay người lại, "Chủ tịch Trần, có gì dặn dò sao?"

Trần Duật đánh mắt nhìn Uông Tuyệt từ đầu đến chân, một lúc lâu, anh suy nghĩ rồi nói: "Có phải cậu không muốn đến Hi La nên mới đến chỗ tôi?"

Đồng tử Uông Tuyệt co lại, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một chút bối rối thật sự, hắn mím chặt môi, đóng cửa lại, nhanh chóng tiến lại gần.

Ánh mắt Trần Duật từ nhìn thẳng dần dần ngước lên.

Uông Tuyệt đột ngột chống hai tay lên bàn, cách Trần Duật cực kỳ gần, hắn đè thấp giọng: "Ai nói cho anh biết? Anh muốn mách lẻo sao? Có phải.... Anh muốn nói với Uông Lâm? Anh muốn uy hiếp tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro