Chương 37: Cậu thích tôi


Uông Tuyệt nhìn chằm chằm Trần Duật ở bên ngoài lớp kính.

Hắn không kịp phản ứng, tiếng ù tai không ngừng gào thét, tình huống hiện tại này, hắn chưa từng nghĩ đến, bởi vì không dám.

Cơ thể hắn đi trước não bộ, lùi về sau một bước, cơ chế bảo vệ của cơ thể khiến hắn theo bản năng muốn bỏ chạy.

Rõ ràng chỉ còn chút nữa thôi... Chỉ cần qua mặt được chuyện này, bọn họ có thể bắt đầu lại rồi.

Trần Duật biết từ khi nào?

Đầu óc hắn đột nhiên từ chết chuyển sang sống, hoạt động trở lại, nhớ lại chuyện sau khi bọn họ yêu nhau trên mạng được hai tuần, bắt đầu từ đêm hôm đó Trần Duật nghi ngờ hắn ngoại tình tư tưởng, một loạt những chuyện xảy ra sau đó, bỗng dưng không để ý đến hắn, thái độ bỗng dưng lạnh nhạt, bỗng dưng làm tên biến thái, bỗng dưng nói muốn chia tay.

Những chuyện mà lúc đó Uông Tuyệt hoàn toàn không hiểu, trong nháy mắt đã được xâu chuỗi lại.

Cho nên, từ lúc đó, Trần Duật đã nhận ra hắn không phải là Uông Trì rồi.

Cho nên, Trần Duật không phải là không thích Uông Trì nữa, mà là chỉ biết được hắn không phải là người anh thích.

Là như vậy.

Là như vậy à...

Uông Tuyệt đột nhiên rất muốn khóc, những bọt khí chua xót dày đặc trào lên khoang mũi, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.

Cảm giác này thật ghê tởm, hắn không thích.

Hắn còn nhớ, vào buổi sáng, hắn đứng trong phòng khách, khoanh tay, nhíu mày, đảo mắt nhìn xung quanh nhà nửa tiếng, cuối cùng quyết định đặt chậu cây Tay Gấu Trần Duật đã làm cùng với chậu của hắn lên bệ cửa sổ.

Nhưng bệ cửa sổ đã đầy rồi, hắn lại do dự rất lâu, lấy hai con mèo lười biếng và mèo cong mông trong mười mấy con mèo xuống đặt lên kệ bên cạnh, để lại hai chỗ trống.

Đến lúc đó chụp ảnh, trời xanh biếc, khung cửa sổ gỗ tự nhiên, cây Tay Gấu đáng yêu, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Uông Tuyệt như bị đánh một gậy vào đầu, hắn ngơ ngác, bất động, chênh lệch quá lớn khiến hắn không thở nổi.

Trần Duật cũng không thúc giục, chỉ đứng tại chỗ, cái khí thế nắm chắc phần thắng kia, giống như khẳng định Uông Tuyệt không trốn thoát được.

Anh thấy vẻ mặt của Uông Tuyệt rất bi thương, màu đỏ dần dần nhuộm lên vành mắt, trên làn da trắng nõn lại càng trở nên rõ ràng.

Trần Duật nhíu mày, anh bị lừa lâu như vậy mà còn chưa nói gì, Uông Tuyệt ngược lại lại tủi thân trước à?

Anh lạnh giọng nhắc lại: "Uông Tuyệt, mau cút ra đây cho tôi."

Uông Tuyệt lúc này mới có chút phản ứng, không... Vẫn còn cách khác, bình tĩnh lại... Đã đi đến nước này rồi.

Hắn miễn cưỡng thu lại tất cả cảm xúc trên mặt, như xác chết di động bước ra, ánh mắt hắn luôn cụp xuống, vì thế nhìn thấy chiếc bánh kem đã nát bét.

Lại có chút không kìm được rồi.

Hắn và Trần Duật giống như bánh kem này, rõ ràng hắn đã rất cẩn thận, rất trân trọng rồi.

Trần Duật nhìn Uông Tuyệt từng bước đi về phía anh, hai chiếc hộp cầm trên tay, đi một bước, lại đập vào cẳng chân một cái, anh nói: "Giải thích."

Uông Tuyệt cố gắng nhếch mép, vùng vẫy trước khi chết: "... Là Uông Trì bảo em đến."

Đến lúc này rồi mà còn không định nói thật, vẻ mặt của Trần Duật càng thêm lạnh lùng, anh lấy điện thoại ra, bấm vài cái, đưa cho Uông Tuyệt xem, đến con đường lui cuối cùng cũng không chút nương tình mà chặt đứt.

Bên trên là lịch sử trò chuyện của Trần Duật và Uông Trí, vừa xảy ra cách đây vài phút.

Trần Duật: Uông Trì đang làm gì?

Uông Trí chụp góc nghiêng của Uông Trì: Nè, đang chơi game với tôi nè.

Trần Duật ở trên cao nhìn xuống hỏi: "Ý của cậu là, Uông Trì ở trên lầu này không muốn xuống, kêu cậu ở xa như vậy đến lấy rồi mang lên cho?"

Tất cả mọi khả năng đều biến mất, kết cục đã ngã ngũ.

Trần Duật: "Mà cậu dù biết sẽ đụng mặt Uông Trí, cũng cam tâm tình nguyện đưa cái bánh kem chỉ có mấy bước đường này cho Uông Trì?"

Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt của Uông Tuyệt trở nên đặc biệt đáng sợ, cậu không nói gì, hơi thở trên người trở nên yên ắng, chỉ nhìn chằm chằm Trần Duật, vẻ mặt u uất âm trầm.

Lại là Uông Trí.

Từ nhỏ đến lớn, giữa hắn và Trần Duật, luôn luôn là Uông Trí gây chuyện.

Uông Trí mà chết thì tốt rồi.

Nhưng đột nhiên, lông mày của hắn lại dị thường dịu lại, nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ với Trần Duật, giả vờ thoải mái nói: "Được rồi, anh trai thông minh thật... Vậy những lời tình cảm anh trai nói với em trước đây, có còn tính không?"

Nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, giọng nói cũng đang run rẩy.

Trần Duật lạnh lùng nhìn, tuy anh đã đoán được chín mươi chín phần trăm là Uông Tuyệt, nhưng khi sự thật được chứng minh, anh vẫn có chút không thể tin được.

Không phải... Ai đến nói cho anh biết, em gái sao lại biến thành con trai rồi?

Sự việc sao lại phát triển thành như vậy? Sai ở bước nào?

Trò lừa bịp này đã diễn ra gần nửa năm, anh chỉ cần nghĩ đến việc Uông Tuyệt mỗi giờ mỗi khắc nhìn anh vì vài câu nói của em gái mà khó hiểu đau khổ, cái cảm giác bị đùa bỡn đó thật khó bỏ qua.

Giống như ngày tỏ tình, anh đứng trên ban công chịu lạnh, Uông Tuyệt ngồi cách anh mười mét, nói ra những lời kia, không chừng vừa nói còn vừa thông qua cánh cửa ban công phản quang, quan sát thay đổi biểu cảm ngốc nghếch của anh.

Trần Duật cười lạnh: "Tính cái rắm."

Nhưng tức giận thì tức giận, nói cho cùng, anh không có tư cách để nói gì về tình huống này, dù sao thì mục đích ban đầu của anh cũng là lừa em gái, chỉ là bị phản đòn mà thôi.

Nụ cười của Uông Tuyệt trong một giây lại rớt xuống.

Trần Duật nói: "Cậu không cần đến Minh Hoàn nữa."

Uông Tuyệt ngẩn người, cảm giác chua xót khó khăn lắm mới đè nén được lại trào lên mắt, "... Đừng như vậy mà."

Trần Duật nói: "Ngày mai cậu đến chỗ trợ lý đặc biệt bàn giao công việc đi."

Giọng Uông Tuyệt khàn khàn, khó chịu nói: "Trần Duật, em sai rồi."

"..."

"Xin lỗi, anh trai... Em không muốn như vậy."

"..."

"Xin lỗi... Xin lỗi anh trai."

Nhưng dù hắn có nói thế nào, cũng không nhận được hồi âm của Trần Duật.

Ánh mắt hắn dần dần rơi vào gáy của Trần Duật, đang tìm kiếm một điểm rơi nào đó, những ý nghĩ đen tối liên tục trào ra, giống như nước cống bẩn thỉu tràn ra ngoài vào ngày mưa, mà hắn thì giống như một con sâu trong cống hôi thối, vọng tưởng bò đầy cơ thể Trần Duật, từng chút một gặm nhấm đối phương.

Đánh vào đâu nhỉ... Hắn không thành thạo lắm, chỉ luyện tập qua vài lần, nhỡ đánh Trần Duật bị thương thì... Không sao, cứ nhốt người về nhà, rồi chăm sóc cẩn thận sau...

Giây tiếp theo, một câu nói của Trần Duật đã cắt đứt mọi suy nghĩ của hắn.

Trần Duật nói: "Cậu thích tôi."

Con ngươi của Uông Tuyệt đột ngột dừng lại.

Không phải là nghi vấn, mà là trần thuật.

Trần Duật sắp ba mươi tuổi rồi, không đến mức không nhìn ra được chuyện này, huống chi Uông Tuyệt rất rõ ràng, giống như chắc chắn anh không biết vậy.

Cố ý tiếp cận, hao tâm tổn sức lấy lòng, yêu đương với anh trên mạng, chơi bóng chày anh thích, làm đồ gốm anh thích, vân vân và mây mây.

Anh vốn không muốn vạch trần, cứ như vậy để hai người trở về đường thẳng song song, là kết cục tốt nhất.

Nhưng.

Uông Tuyệt lại bắt đầu run rẩy, hắn im lặng rất lâu, không nói gì.

Là ngầm thừa nhận.

Trần Duật hỏi: "Bắt đầu từ khi nào."

Uông Tuyệt lại im lặng rất lâu, mới nói: "Từ rất nhỏ."

Lông mày của Trần Duật hơi giãn ra, tiếp tục hỏi: "Rất nhỏ là khi nào."

Bầu trời bị hai người làm cho hơi tối rồi, lá cây trong gió phát ra tiếng xào xạc, cành lá đan xen vào nhau, giương nanh múa vuốt, giống như quái vật đang tụ tập lại từ bốn phía.

Lông mi của Uông Tuyệt cũng bị gió thổi lay động, hắn dần sụp đổ trong không gian tĩnh mịch, lặng lẽ không tiếng động, "... Không nhớ."

Bây giờ mấy giờ rồi? Trời tối quá, có chút nhìn không rõ, bữa tối hắn hẹn là bảy giờ, muộn mất rồi nhỉ.

Thôi, dù sao cũng không dùng đến nữa rồi.

Trần Duật trầm giọng hỏi: "Thật không nhớ hay giả không nhớ."

Sắc mặt Uông Tuyệt trắng bệch, hắn cố gắng nhấc mí mắt lên, nhìn lướt qua cổ áo Trần Duật, giọng điệu và thái độ giống như đang thẩm vấn phạm nhân của người sau, đã đánh sập hoàn toàn những cảm xúc đang chực chờ sụp đổ của hắn, giọng cậu run rẩy: "Nhớ thì sao? Tại sao phải nói với anh? Nói rồi thì có ích gì?"

"..."

Uông Tuyệt cuối cùng không kìm được nữa, hắn có chút mất kiểm soát, cảm xúc vỡ đê: "Em có nói gì, anh cũng sẽ chọn Uông Trí đúng không. Chỉ vì em là con riêng, chỉ vì Uông Trí ghét em, cho nên dù em đã làm bao nhiêu, cầu xin bao nhiêu, chỉ cần Uông Trí nói một câu, mọi thứ của em anh đều sẽ xóa bỏ. Lúc nhỏ là vậy, bây giờ cũng vậy!"

Trần Duật ngậm miệng, chỉ nhìn Uông Tuyệt.

Uông Tuyệt lẩm bẩm gào lên: "Nhưng quá đáng nhất chính là, anh cái gì cũng không nhớ, một chút cũng không! Chỉ có em, chỉ có em..."

Nhưng điều gì đến sẽ đến, một tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang lời nói của Uông Tuyệt.

Là điện thoại của Trần Duật.

Đầu óc Uông Tuyệt tê dại, hắn không dám đoán bản thân mình giờ trông thảm hại đến mức nào, chỉ liếc qua, dòng chữ hiển thị ở trên là Uông Trí.

Hắn thấy Trần Duật đầu tiên là liếc nhìn cậu một cái, sau đó nhận máy, đưa lên tai, nghe người kia nói không ngừng một tràng dài.

Ngay sau đó, Trần Duật rất khẽ động đậy, có vẻ như là muốn đi.

Sợi dây căng quá mức trong đầu Uông Tuyệt cuối cùng cũng đứt, bánh kem và hộp quà trong tay rơi thẳng xuống đất, giống như có tiếng đồ sứ vỡ tan giòn tan, hắn đột ngột nắm lấy cánh tay của Trần Duật.

Giây tiếp theo, một cơn đau nhói truyền đến từ vai, Trần Duật nhíu mày, hít một tiếng.

Uông Tuyệt như phát tiết cắn mạnh vào vai anh, càng ngày càng dùng sức.

Rất lâu trước đây, Trần Duật cũng đã từng nếm trải loại đau đớn này ở vị trí này, cho đến bây giờ, trên vai anh vẫn còn một vết sẹo.

Khi đó anh cũng muốn đi, Uông Tuyệt nhỏ tuổi cũng phát điên ôm lấy anh, tiếng khóc xé lòng xé dạ vang vọng bên tai anh, bi ai, đau khổ, nhưng dù thế nào cũng không thắng nổi giằng co của người khác, muốn tách hai người ra, nên cuối cùng, đến răng cũng phải dùng đến sức.

Uông Trí: "Alo? Sao vậy..."

Trần Duật cúp điện thoại.

Uông Tuyệt nói bên tai anh: "Em hận anh, em hận anh... Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."

"Tôi nhớ," Trần Duật nói, "Tất cả."

【Lời tác giả】

Ngày mai tiếp tục!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro