Chương 38: Này, cậu là ai?
Mùa đông lạnh giá, trời mưa nhỏ, mây đen giăng kín.
Trên đường phố bẩn thỉu ẩm ướt, không có ô che, một người phụ nữ mặc quần áo đơn bạc dắt một đứa bé chỉ cao đến đùi mình, bước chân vội vã.
Uông Tuyệt nhỏ bé loạng choạng, trước mắt toàn là những thân hình cao lớn không thể với tới của người lớn, hắn không theo kịp, bao nhiêu lần suýt ngã, đều bị người phụ nữ kéo lên.
Đi rất lâu, từ nền xi măng đến đường nhựa, rồi đến con đường lát gạch bằng phẳng, cuối cùng cũng dừng lại.
Người phụ nữ ngồi xổm xuống, nắm lấy vai hắn nói: "Mẹ thật sự không nuôi nổi con nữa rồi, trách thì trách bố con... Sau này con phải nghe lời, nếu không sẽ không có cơm ăn, biết chưa?"
Uông Tuyệt nhỏ bé cúi đầu, không trả lời, giống như không nghe thấy ai đang nói chuyện với mình.
Đói quá, lạnh quá.
Nói xong người phụ nữ liền bỏ đi, Uông Tuyệt nhỏ bé vẫn không ngẩng đầu, chỉ ngây ngốc nhìn đường gạch lát thẳng tắp.
Năm đó Uông Tuyệt năm tuổi.
Trời luôn rất tối, hắn không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm, giữa những bóng người lờ mờ, không có một ai để ý đến hắn.
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, lộp bộp rơi trên đầu, khiến chiếc cổ đang cúi xuống của hắn càng thấp xuống mặt đất.
Hắn vẫn đứng đó, cho đến khi có một người đàn ông che chiếc ô đen lớn, nói gì đó với hắn.
Uông Tuyệt nhỏ bé không có một chút ấn tượng nào, nhưng hắn đã được đưa đến một nơi không có mưa, tiếng người nói chuyện trở nên lớn hơn.
Người đàn ông có vẻ rất tức giận, đập bàn rất mạnh, "Mẹ nó con đàn bà kia lại nói không nhận nó thì sẽ vạch trần chuyện này cho giới truyền thông!"
Uông Tuyệt nhỏ bé thu mình sau ghế, bất động, nước trên quần áo nhỏ xuống tấm thảm đắt tiền.
Đói quá, lạnh quá.
Người đàn ông bực bội liếc nhìn Uông Tuyệt nhỏ bé, nói: "Chú Tần, chú đưa đi kiểm tra xem, có bị thiểu năng trí tuệ hay tự kỷ không."
Người quản gia tên chú Tần được gọi đến, nhỏ giọng nghe Uông Lâm nói: "Nếu có bệnh thì không cần đưa về nữa, tìm một cô nhi viện nào đó vứt nó đi, những chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Chú Tần khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu.
May mắn là kết quả kiểm tra cuối cùng không có vấn đề gì, chỉ là suy dinh dưỡng nghiêm trọng, da vàng vọt, gầy trơ xương, còn không khỏe bằng đứa bé ba tuổi.
Dùng lời của Uông Lâm để nói thì giống như một con chuột đói chỉ còn lại một lớp da, ông ta đau đầu nói: "Vậy nó bị câm hay điếc?"
Ông ta nhìn vào mắt Uông Tuyệt nhỏ bé, trong đôi mắt màu nhạt giống như đang chứa một vũng nước bùn đục ngầu, không lấy được tiêu cự. Hơn nữa hai người bọn họ đã nói chuyện lâu như vậy rồi, đứa bé này vậy mà không có một chút phản ứng nào, nhìn kiểu gì cũng không giống một người bình thường.
Chú Tần lắc đầu, nói: "Có lẽ chỉ là đơn thuần không thích nói chuyện."
Uông Lâm dặn dò: "Trước mắt không thể để Bội Khê biết, thế lực của nhà họ Bội hiện tại vẫn không thể coi thường, chú Tần, chú quản nó."
Nhà họ Uông rất lớn, giấu một đứa bé vẫn rất dễ dàng.
Uông Tuyệt cả ngày hai mươi tư tiếng, ăn uống đi vệ sinh đều ở trong cùng một căn phòng, không được phép ra ngoài.
Nơi này thật lớn, thật sạch sẽ, thật ấm áp, sẽ không bị lạnh đến tỉnh giấc, sẽ không bị chuột cắn ngón chân, còn có thể ăn no, đây là khoảng thời gian Uông Tuyệt nhỏ bé cảm thấy vui vẻ nhất kể từ khi sinh ra trên đời.
Nhưng một ngày, cửa phòng đột nhiên bị một người phụ nữ mở ra, Uông Tuyệt nhỏ bé giật mình, ngẩn người một chút, vội vàng nhét hết thức ăn trên bàn vào miệng, hai má phồng lên, quá nhiều quá gấp, giống như đang nuốt đá.
Uông Lâm chạy đến: "Bội Khê! Em đang làm gì vậy!"
Rõ ràng ở đây có thể ăn no, nhưng người phụ nữ trước mặt này vẫn gầy gò giống mẹ của hắn, Bội Khê điên cuồng chỉ vào hắn, chất vấn: "Nó là ai! Uông Lâm, anh nói cho tôi biết, nó là ai!"
Uông Tuyệt nhỏ bé không biểu cảm đứng đó, nhìn hai người bắt đầu tranh cãi.
Không ai dám đến ngăn cản, đồ đạc vỡ rất nhiều, ngay sau đó, người phụ nữ chạy ra ngoài, không bao lâu, thì nghe thấy tiếng rầm một cái, cùng với những tiếng thét chói tai liên tiếp.
Có người nói: "Phu nhân đáng thương quá... Vừa sinh tiểu thư chưa được hai tháng, vốn dĩ đã bị trầm cảm sau sinh rồi, còn gặp phải chuyện này..."
Ngày hôm sau, không thấy chú Tần nữa, có một người phụ nữ mới đến, rất khỏe mạnh rất dữ tợn, bà vừa tức giận vừa đau lòng, nói: "Chính là do mày mà tiểu thư mới bị què chân."
Uông Tuyệt nhỏ bé rất sợ hãi.
Uông Lâm bị nhà họ Bội làm cho lao đao khổ sở, đang bận bù đầu với chuyện công ty.
Người phụ nữ này là dì lớn tuổi nhất của nhà họ Bội, nuôi lớn Bộ iKhê rồi lại nuôi lớn Uông Trí, vốn định đến chăm sóc Uông Trì, nhưng lại biết được tiểu thư mà mình từ nhỏ đã cưng chiều nhảy lầu.
Những chuyện này, đứa bé năm tuổi sẽ không biết, hắn chỉ biết là căn phòng lớn không còn nữa, hắn bị nhốt vào một nơi vừa nhỏ vừa tối, không có giường, cũng không có ghế, cái gì cũng không có, trống trải.
Mỗi ngày chỉ có một chút đồ ăn, không có ai nói chuyện với hắn.
Nơi này hình như bị ngăn cách, sàn nhà chia một không gian thành hai nửa, chỉ có một nửa cửa sổ ở trên mặt đất, có thể biết được là ban ngày hay ban đêm.
Đã qua mười ba ngày, ban đầu hắn còn đếm, đếm đến ba mươi bảy ngày thì hắn không thể đếm tiếp được nữa.
Đầu óc rất nặng, không nhớ được.
Có một lần hắn há miệng, muốn nói "Đói quá", nhưng phát ra chỉ có hai âm thanh khó nghe, không thành hình, kỳ quái. Hình như hắn không nói được nữa rồi.
Hắn ngủ dưới đất, gặm bánh bao dưới đất, ngẩn người dưới đất.
Đói quá.
Đau quá.
Hắn thường xuyên bị đánh, quỳ trên đất, thân thể gầy guộc trần trụi, cơn đau ở lưng lần nào cũng đau hơn lần trước, nhưng hắn không hề lên tiếng, ngay cả biểu cảm cũng rất ít.
Lúc này, người phụ nữ đó thường sẽ vừa kiêng dè vừa căm hận, nói: "Thằng nhóc này đúng là quái thai, chưa lần nào khóc cả..."
Cứ như vậy không biết đã qua bao lâu, hắn không biết tại sao mình lại đứng dậy, cũng không biết tại sao đột nhiên vươn tay chạm vào cánh cửa sổ kia, tóm lại hắn bỗng phát hiện một nửa cánh cửa sổ đó có thể mở ra được.
Thế là hắn chui ra ngoài, đôi chân trần sau mấy tháng lần đầu tiên tiếp xúc với mặt cỏ gai góc.
Bây giờ là ban đêm, không có ánh mặt trời, trên bầu trời lác đác vài ngôi sao, không khí ẩm ướt mát mẻ, không giống với ngột ngạt khó chịu trong phòng.
Nơi này có lẽ là một ban công nhỏ ở phía sau nhà họ Uông, tầm bằng một căn phòng, xung quanh đều là tường rào cao.
Uông Tuyệt nhỏ bé mất một đêm để thử, nhưng bức tường này cao bằng tám lần hắn, hắn không leo lên được, ngược lại làm cho chân hắn toàn là những vết thương vụn vặt.
Khi trời sắp sáng, hắn leo trở về gác xép, người phụ nữ đó chắc tầm giữa trưa mỗi ngày sẽ đến một lần.
Từ đó, mỗi ngày sau khi người phụ nữ đó đi, hắn đều sẽ leo lên ban công nhỏ này, đợi đến khi trời sáng rồi lại trở về.
Bữa cơm hôm nay là một bát nước lạnh và cơm chan vài lá rau, hắn ngấu nghiến nhai vài miếng, rồi lại chậm lại, rất trân trọng thưởng thức, hắn đã rất lâu rồi không được ăn cơm, phần lớn thời gian đều là một cái bánh bao.
Nhưng hôm nay người phụ nữ đó có vẻ không vui, cực kỳ chướng mắt hắn, thấy hắn chậm rì rì như vậy, đạp đổ bát cơm, lại còn tát hắn một cái, "Không muốn ăn thì cứ nhịn đói!"
Cơm bị lấy đi, chỉ còn lại một ít hạt cơm dính trên đất, dính một ít bụi bẩn và xơ vải, trở nên bẩn thỉu.
Nhưng Uông Tuyệt nhỏ bé lại như không nhìn thấy, nhặt hết lên, cho vào miệng, hắn còn tìm kiếm một lúc, xác định không có hạt cơm nào bị sót.
Có thể đi ra ngoài rồi.
Hắn thành thạo mở cửa sổ, lật người ra ngoài, hai tay bám vào ống dẫn nước rồi leo xuống, nhưng không ngờ, đầu óc hắn chợt choáng váng, tay không còn sức lực, rơi thẳng xuống.
May mà không cao, bên dưới còn có bãi cỏ làm đệm.
Uông Tuyệt nhỏ bé nhìn bầu trời xanh mây trắng trên đầu, ánh mặt trời chói mắt khiến hắn càng thêm chóng mặt.
Đói quá...
Hắn nằm rất lâu, không có một chút sức lực nào, mặt trời nóng bỏng thiêu đốt mặt hắn, lượng nước ít ỏi vốn có hoàn toàn bốc hơi, môi khô nứt nẻ đến bật cả máu.
"Này."
Một tiếng gọi đột ngột vang lên, Uông Tuyệt nhỏ bé tưởng rằng mình bị bắt rồi, giật mình mở to mắt, trong giây lát, đôi mắt hỗn độn phản chiếu một khuôn mặt xa lạ.
Một thiếu niên mười mấy tuổi không biết làm cách nào mà leo lên được bức tường rào cao như vậy, đang thả một chân ngồi ở trên đó, mái tóc ngắn gọn gàng, sống mũi cao thẳng, nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn, miếng băng dán trên mặt và miếng gạc trên cánh tay, khiến anh trông càng thêm khó gần.
Anh từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Cậu là ai?"
Đúng vậy, là ai?
Bầu trời không một gợn mây tan biến, tầm nhìn chóng mặt dần dần ổn định, biến thành con đường nhỏ lát cỏ ở dưới tòa nhà khu chung cư nhà Uông Trí.
Đến cả môi của Uông Tuyệt cũng đang tê dại, hắn nhỏ giọng không thể tin được: "... Cái gì?"
Trần Duật hiếm khi kiên nhẫn lặp lại: "Tôi nói tôi nhớ."
Nhưng có vẻ như tâm trạng Uông Tuyệt không có tốt hơn, một nỗi buồn khác trào lên từ đáy lòng, nhấn chìm hắn, hắn chậm rãi ngẩng mặt lên từ cổ Trần Duật, nhìn Trần Duật, "Vậy tại sao, tại sao lại đối xử với em tệ như vậy..."
Trần Duật im lặng.
Anh thừa nhận, khi Uông Tuyệt đến ứng tuyển, anh đã không nhận ra.
Không ai có thể ngờ được, đứa bé nhỏ gầy gò vàng vọt xấu xí năm nào lớn lên lại trở thành như vậy.
Cho đến khi Uông Tuyệt đến quán bar đưa đồ cho anh, vào khoảnh khắc Uông Trí nổi cơn giận, anh mới trong ngỡ ngàng, liên tưởng đến đứa bé gầy guộc đó với Uông Tuyệt.
Nhưng đã hơn mười năm rồi, thời gian trôi qua rất lâu, con người đều sẽ thay đổi.
Trần Duật sống trong giới hào môn, cảnh anh em ruột thịt lúc nhỏ tình như thủ túc lớn lên lại tàn sát lẫn nhau không phải là chuyện hiếm, chứ đừng nói đến bọn họ chỉ là hàng xóm sống cùng một khu vực, một người là con vợ chính thức, một người là con riêng.
Hơn nữa nếu tính kỹ, bọn họ lúc nhỏ chỉ chung sống chưa đầy một năm.
Anh lúc đó 12 tuổi, anh nhớ là chuyện rất bình thường, nhưng anh không nghĩ rằng một đứa bé năm sáu tuổi, sẽ nhớ lâu như vậy.
Nhưng mà, anh vẫn có chút không cam lòng.
Cho nên sau khi bị lộ thân phận ở quán bar, ở Minh Hoàn, anh đã đặc biệt hỏi Uông Tuyệt "Có nhận ra mình không", nhưng lúc đó Uông Tuyệt không biết đang nghĩ gì, lại phủ nhận.
Anh im lặng một lúc, lại xác nhận thêm một lần, là lúc ở Đại học mới biết anh và Minh Hoàn sao?
Uông Tuyệt vẫn trả lời: "Đúng vậy."
Đến đây, không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Anh thu lại cảm xúc, với tư cách là người lớn tuổi hơn phải giữ lý trí và giới hạn, cũng không cần phải kéo dài cái mối tư tình từ mười sáu năm trước đến hiện tại.
Nếu như Uông Tuyệt lúc đó thừa nhận... Có lẽ đã không đến mức náo loạn như bây giờ.
Thêm vào đó, Uông Tuyệt mang theo mục đích rõ ràng đến Minh Hoàn, cố ý tiếp cận anh, suy nghĩ đầu tiên của người bình thường đều là lợi ích thúc đẩy, sau đó khó khăn lắm mới giải trừ được sự hiểu lầm này, lại đến giai đoạn nghi ngờ Uông Tuyệt là em gái.
Chỉ cần có nghi ngờ, Trần Duật không thể nào hoàn toàn yên tâm được.
Uông Tuyệt nhìn chằm chằm anh: "Anh nói đi."
Trần Duật há miệng, đồng thời, ánh mắt liếc thấy người đối diện đang đi tới.
Uông Trí: "Má nó?!"
Trần Duật ngẩng đầu, nhìn thấy Uông Trí ngơ ngác đứng ở cách đó không xa, anh lập tức cảm nhận được, Uông Tuyệt trong lòng anh trong nháy mắt căng thẳng lên, lại ôm chặt lấy anh, cái trạng thái căng thẳng giống như ôm chặt lấy phao cứu sinh lại đến rồi.
Trần Duật nhíu mày, hỏi: "Cậu xuống đây làm gì?"
Vốn dĩ đã đủ loạn rồi.
Uông Trí: "Không phải, tôi nghe thấy tiếng ồn bên chỗ cậu trong điện thoại, có người đang hét 'thuốc diệt gián thuốc diệt chuột thuốc diệt kiến', vừa hay tai trái của tôi cũng nghe thấy có người hét 'thuốc diệt gián thuốc diệt chuột thuốc diệt kiến' ở bên ngoài cửa sổ..."
Nói đến ba loại thuốc còn kèm theo một đoạn bắt chước giọng nói.
Trần Duật có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại.
"Không nói chuyện này nữa," Vẻ mặt của Uông Trí đột nhiên trầm xuống, giọng nói cũng thay đổi, "Thằng súc sinh này sao lại đến đây, còn không mau buông ra?"
Uông Trí trước mặt anh luôn luôn cười hề hề, khiến Trần Duật nhất thời quên mất, người trước mặt cũng là người đã phải tranh đấu trong cái giới đầy rẫy mưu mô này.
Nhưng vừa có người kéo, cơn đau trên vai lại ồ ạt ập đến.
Uông Tuyệt cắn càng chặt hơn.
Cái nỗi sợ bị bỏ rơi lại đến rồi.
Uông Tuyệt bỗng nhiên hiểu ra, đến tận giờ phút này, hắn mới nhận thức rõ được vì sao mình lại ghét Uông Trí đến vậy, ghét bỏ chỉ là thứ yếu, chỉ chiếm khoảng hai mươi phần trăm, phần còn lại đều được cất giấu ở sâu trong đáy lòng, là một nỗi sợ hãi sâu sắc, to lớn, không thể giải thích được.
Là một cảm giác bất lực chỉ cần Uông Trí xuất hiện, thì sẽ thua.
Hắn sợ Uông Trí.
Uông Tuyệt mơ hồ phát ra vài tiếng cười.
Trần Duật đau đớn hít một hơi lạnh, có cảm giác như miếng thịt trên vai sắp bị cắn đứt ra rồi.
Giọng Uông Trí rất lạnh: "Tôi gọi bảo vệ đến."
Mắt Uông Tuyệt đỏ ngầu, ngón tay vặn vẹo trên lưng Trần Duật, vặn thành tư thế nắm chặt chuôi dao, tiếng tim đập mạnh mẽ dồn dập vào màng nhĩ, hắn nghe thấy hơi thở hỗn loạn gấp gáp của mình, não bộ bắt đầu không kiểm soát được mà mô phỏng, là cảnh hắn cầm dao, hung hăng đâm vào tim Uông Trí, sau đó hả giận dùng sức khuấy động.
Máu phun ra, hắn bắt đầu cười, cười thỏa thích, cảm thấy khoái trá.
Uông Trí mà chết thì tốt rồi.
Chết đi.
Chết đi...
。
。
。
。
。
Chết đi!!!
Bộp.
Một tiếng động nhẹ.
Hình như có thứ gì đó rơi lên người hắn, là lá cây sao?
Uông Tuyệt đã không thể suy nghĩ được gì, đầu hắn ong ong, mắt hoa cả lên, như thể giây tiếp theo, máu sẽ chảy ra từ tất cả các lỗ trên khuôn mặt.
Lá cây đè lên gáy hắn, hơi nặng.
Nhưng lá cây sao có thể nặng được?
Năm giác quan của Uông Tuyệt trở lại vị trí, trong gió ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được một chút nhiệt độ từ người khác, nhiệt độ ở cổ hắn dần dần đồng bộ với nhiệt độ của anh.
Là Trần Duật.
Ngón tay của Trần Duật vuốt qua những sợi tóc vụn ở sau gáy hắn, dùng sức ấn vào gáy hắn.
Đồng thời, anh đưa tay cản Uông Trí lại, nói: "Không sao, để tôi."
【Lời tác giả】
Ngày mai tiếp tục!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro