Chương 46: Camera giám sát


Chuyện liên quan đến tính mạng con người, Trần Duật không dám lơ là, anh vừa nhanh chóng thay quần áo vừa triệu tập vệ sĩ.

Vệ sĩ của anh không cần giám sát bảo vệ 24/24, nhưng phải luôn trong tư thế sẵn sàng, cung cấp dịch vụ bảo vệ khi anh ra ngoài hoặc cần thiết, thời gian còn lại thì ở các điểm giám sát gần đó hoặc giữ liên lạc thông qua thiết bị liên lạc, để có thể ứng phó với tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Anh xuống lầu, ra khỏi khu chung cư, băng qua con đường một chiều, chân anh dài, bước chân càng lúc càng nhanh.

Khoảng cách đường thẳng là ba trăm mét, thực tế đi bộ thành năm trăm mét.

Điện thoại không ngắt, trên đường đi, anh đặc biệt chú ý âm thanh bên kia, không biết có phải là do anh sắp đến bờ sông không, mà luôn cảm thấy tiếng sóng nước càng lúc càng lớn.

Ven sông có một con đường cây xanh, bên cạnh đường cây xanh là một dải đất trồng cây và hoa cỏ, bên cạnh dải cây xanh là một con đường đi bộ.

Trần Duật không nghĩ ngợi nhiều, làm một chuyện vô đạo đức, trực tiếp giẫm lên cỏ, bước qua dải cây xanh.

Đến đường cây xanh, anh bám vào lan can, nhìn xuống mặt sông, anh tìm kiếm, thăm dò, tầm mắt nhanh chóng đảo loạn, hoa cả mắt, một mảnh hư vô.

Nhưng đêm xuống mặt sông tựa như hồng thủy mãnh thú, một màu đen đặc quánh tột cùng, không nhìn thấy gì cả, chỉ có ánh đèn đường vàng yếu ớt chiếu sáng một chút bồn hoa phía dưới.

Trần Duật nắm chặt điện thoại, lại hỏi một lần nữa: "Cậu đang ở đâu."

Ý thức Uông Tuyệt như thể dần dần tan đi, ngoài thỉnh thoảng rên hừ hừ vài tiếng, không nói gì nữa.

Xem ra là không hỏi ra được gì rồi, Trần Duật cúi đầu nhìn định vị, anh đã dẫm lên cái chấm tròn màu xanh kia, hiển thị là ở ngay đây.

Anh đã gọi bảo vệ, đội cứu hộ cũng gọi rồi, đều đang trên đường, có lẽ một lát nữa sẽ đến.

Bây giờ mới hơn chín giờ tối, rải rác vẫn còn người đang đi dạo, nếu có người nhảy sông thì đáng lẽ sẽ gây náo động mới phải.

Anh quét mắt qua lại một vòng, cũng không thấy có đám người tụ tập, ngay lúc anh thấy một con đê ở không xa, định tiến lại gần một chút, thì anh quay đầu ———

Ánh mắt thoáng lướt qua, quay lại bờ sông, dừng một chút, sau đó mới nhận ra hình như vừa thấy gì đó, không thể tin được mà quay trở lại, dừng lại, không động đậy.

Ở trên đường dành cho người đi bộ bên trái, bị một cái cây che khuất một nửa, nên anh đã không để ý ngay được.

Một người đàn ông dáng người cao lớn không hiểu sao ngồi trên đất, cúi đầu, đang ngẩn người.

Uông Tuyệt thật sự là đang ở dưới nước.

Hắn ngã xuống, ngồi bệt trong vũng nước nhỏ, quần áo đều ướt hết rồi, gió thổi qua, lạnh run cầm cập.

Trần Duật lập tức mím chặt môi, im lặng nhìn mấy phút, sau đó nhắm mắt lại, chậc một tiếng thật mạnh, cúp điện thoại.

Đầu óc anh luôn căng như dây đàn, tựa như bị cánh cửa kẹp chặt đã lâu, máu không lưu thông, giây phút này đột nhiên buông ra, một cảm giác tê dại ấm áp bao trùm cả người, làm anh choáng váng hoa mắt, suýt nữa phải vịn vào cái cây bên cạnh mới đứng vững được.

Trần Duật không biết tâm trạng của mình là gì, vui vẻ? Cũng nên có nhỉ, thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì Uông Tuyệt cũng không có ngu đến mức đi tự tử. Không vui? Còn chiếm phần nhiều hơn, lại bị chơi xỏ nữa rồi, còn mình thì cứ như thằng ngốc chạy đến.

Rõ ràng không có chuyện gì, tại sao không trả lời thẳng, tại sao lại dẫn anh nghĩ theo hướng nhảy sông, cố tình lừa anh xuống đây sao?

Trần Duật thở hắt ra một hơi nặng nề, giải tán bảo vệ và đội cứu hộ, không muốn ở lại nữa, liền quay người bỏ đi.

Một lát sau, hai cô gái tốt bụng đi tới, chần chừ rất lâu, cuối cùng không nhịn được vây quanh Uông Tuyệt, chắc là đang lo lắng.

Trần Duật nghe thấy cô gái nói nhỏ: "Có phải anh ta bị thần kinh không vậy? Hay mình báo cảnh sát đi?"

Báo cảnh sát đi, ở đồn công an còn tốt hơn là cứ phát điên ở ngoài này vào buổi tối.

Nhưng đi chưa được vài bước, khi không còn che khuất của cây cối, Trần Duật bỗng nghe phía sau có tiếng gọi lí nhí: "... Anh trai ơi!"

Trần Duật không quay đầu lại.

Ngay sau đó, giọng của cô gái truyền đến: "Này anh đẹp trai ơi! Anh có quen anh ta không?"

Người đàn ông bên cạnh Trần Duật nghe thấy hai chữ 'đẹp trai', liền quay đầu lại, khoát tay, tỏ vẻ không quen.

Không ngờ, cô gái khác trực tiếp đuổi theo, ngại ngùng hỏi anh: "Này chào anh!"

Trần Duật đành phải dừng lại.

Cô gái vòng ra trước mặt anh, nói hai chữ: "Anh là... Má ơi, đẹp trai quá!"

Trần Duật im lặng hai giây: "... Cảm ơn."

Cô gái phản ứng lại, ho một tiếng, vội vàng nói vào chuyện chính: "Là bạn trai anh say rượu, đang nằm ở đằng kia, anh đang tìm anh ấy hả? Em vừa nãy thấy anh có vẻ đang tìm gì đó."

Say rượu?

Trần Duật: "..."

Còn có không phải Uông Tuyệt gọi là 'anh trai ơi' à sao lại trực tiếp bị hiểu là bạn trai chứ không phải em trai.

Đã nói đến mức này rồi, Trần Duật chỉ có thể theo cô gái kia quay lại.

Còn chưa đến gần, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nặng hơn bất cứ lần nào trước đây.

Thật sự say rồi?

Không phải là nửa đêm cố ý ngồi trong vũng nước để lừa anh xuống đây?

Còn mặc cả bộ vest, có lẽ là đi xã giao, dù sao muốn tranh gia sản, thì việc lấy lòng người khác cũng là điều không thể tránh khỏi.

Thật sự là một hiểu lầm lớn.

Trần Duật cho một vệ sĩ đến, lái xe đưa người kia về.

Cúp điện thoại, thấy hai cô gái vẫn còn ở lại chờ, anh liền nói: "Các cô về đi, tối rồi lạnh lắm, làm phiền rồi."

"Vâng vâng," hai cô gái giơ hai tay like, còn nháy mắt một cái đầy tinh nghịch, vừa rời đi vừa nói: "Hai người siêu hợp luôn! 99 nha!"

Trần Duật mặt không cảm xúc: "Chúng tôi không phải là người yêu."

Cô gái vừa khen anh đẹp trai liền quay đầu lại: "Hả? Không phải sao? Vậy anh có người yêu chưa? Em xin Wechat anh được không?"

Hướng đi này còn ngoài dự kiến hơn nữa, Trần Duật hiếm khi bị nghẹn một hồi, nói: "... Không được."

Cô gái nhìn mặt Trần Duật, lại cúi đầu nhìn mặt Uông Tuyệt, gật đầu, nói "Là cãi nhau với người yêu à", rồi tiếc nuối rời đi.

Trần Duật: "..."

Thôi, sao con gái bây giờ ai nấy cũng giống Uông Trì vậy.

Bảo vệ nói còn năm phút nữa là tới, Trần Duật vì xuống vội nên chỉ khoác bên ngoài một cái áo khoác dài, anh đút tay vào túi, đứng thẳng người ở ven đường, gió thỉnh thoảng hôn lên đôi chân của anh.

Uông Tuyệt từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên, chỉ áp chặt điện thoại vào tai, hoàn toàn không biết người đối diện đã cúp máy.

Trần Duật cụp mắt nhìn, Uông Tuyệt đúng là say mèm rồi, chỗ hắn đang ngồi phía sau có một viên gạch không bằng phẳng, nhô lên, chắc là bị vấp vào cái này mà ngã.

Đứng khoảng một hai phút, Trần Duật vô tình cúi xuống, phát hiện Uông Tuyệt đã ngẩng đầu lên, đang nhìn anh chằm chằm.

Sau hơn hai tuần không gặp, con ngươi nhạt màu của Uông Tuyệt lại trở nên vẩn đục, nhưng lúc này, khi đồng tử phản chiếu thân hình của anh, lại dần dần trở nên trong veo, như thể bùn cát dưới đáy mắt đã lắng xuống.

Cuối cùng mắt hắn cũng sáng, nhận ra Trần Duật: "... Anh trai ơi."

Hắn chật vật muốn đứng lên, cả người ướt sũng, rất lạnh, nhìn có vẻ đã bị gió thổi rất lâu.

Trần Duật không động, chỉ lẳng lặng nhìn.

Nhưng Uông Tuyệt có lẽ thật sự quá say rồi, thân hình lắc lư, lùi lại một bước, thêm lần nữa vấp phải viên gạch nhô lên đó, suýt nữa lại ngã lần nữa, may là hắn kịp ổn định lại.

Trần Duật thu lại bàn tay đang hơi giơ lên.

Uông Tuyệt ngoan ngoãn đứng yên, đứng thẳng người, có chút luống cuống lại rất mừng rỡ, "Anh trai ơi, sao anh lại ở đây? Anh, anh cuối cùng chịu đến gặp em rồi sao?"

Trần Duật không nói gì.

Lạnh, một cơn gió thổi qua, Uông Tuyệt run rẩy, nước bẩn trên người nhỏ xuống, hắn lảm nhảm nói: "Anh thấy đồ em đưa anh không? Anh còn giận không... Em sai rồi, tiền em cũng đang tích góp, em, em sẽ trả lại cho anh... Anh tha thứ cho em đi."

Cái gì, Trần Duật không biết Uông Tuyệt đang nói gì, nhưng nghe có vẻ như hắn đã đưa cho anh thứ gì đó.

Không quan trọng.

Thấy Trần Duật vẫn không nói gì, Uông Tuyệt nhìn anh một hồi, chớp mắt, vẻ mặt từ từ xịu xuống, tự nói: "À, là mơ sao."

Hắn không dám đưa tay ra chạm vào, vì nếu là mơ, hắn giơ tay quấy một cái, Trần Duật sẽ tan biến.

Trần Duật rất hà tiện kiêu ngạo, gần ba tuần rồi, chỉ mới đến một lần trong mơ, lần đó hắn quá kích động, không nhịn được ôm lấy, Trần Duật lập tức biến mất.

Hôm nay là lần thứ hai... Nghĩ đến đây, hắn lại vui vẻ.

Trần Duật nhìn con đường, bảo vệ đã đến rồi, còn cách anh khoảng hai ba trăm mét nữa.

Uông Tuyệt có vẻ thật sự rất lạnh, đường phố trống trải, gió vì thế càng mạnh, thân hình hắn không kìm được mà gù xuống, "Đầu em đau quá, nhưng sao xương cụt cũng đau nữa... Bọn họ ép em uống rượu, nhưng, nhưng em không thể không uống."

Uông Tuyệt ngừng lại, giọng điệu rất tự hào, nhưng khi nói răng lại va vào nhau, khiến Trần Duật thấy khó chịu, "Bây giờ em chắc có thể uống còn hơn anh rồi, sau này rượu của anh em đều uống hết, để anh không bị khó ở......"

Chưa nói hết câu, áo khoác đã chụp thẳng lên đầu, mang theo hơi ấm chưa tan, ấm áp.

Trước mắt Uông Tuyệt tối sầm lại, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, hắn hơi choáng, chớp mắt, vì sao, vì sao có thể sờ được, cũng có thể ngửi thấy.

Hắb nhẹ nhàng kéo áo xuống một chút, lộ ra gương mặt và mái tóc bị làm rối, hắn thấy Trần Duật đã đi xa rồi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng mặc áo sơ mi mỏng.

Giây tiếp theo, hắn loạng choạng bị đưa lên xe, cửa xe đóng sập một tiếng, không nhìn thấy gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, Trần Duật đúng giờ đến Minh Hoàn.

Thư ký sinh hoạt mang một gói đồ đi vào, "Thưa Chủ tịch Trần, đây là gói đồ gửi cho anh, bên trong là một cái điện thoại và một usb, có thể là bên lễ tân bỏ quên, hôm nay mới mang lên, đã để khá lâu rồi."

Thông thường những đồ được gửi đến công ty đều sẽ được đặt ở lễ tân, vào ngày hôm sau lễ tân khi đi làm sẽ thống nhất giao cho từng phòng ban.

Gói đồ của Trần Duật thì lại do thư ký sinh hoạt phụ trách, thư ký sinh hoạt kiểm tra xem không phải đồ nguy hiểm như thư hăm dọa gì đó thì mới đưa cho anh.

Xem ngày gửi, thì đã từ hai tuần trước.

Trần Duật lấy máy tính dự phòng, trước tiên cắm usb vào, không phải virus, bên trong là hơn trăm video rất nặng, đều là hình ảnh camera giám sát nhà anh. Anh nhận ra rồi, đây là đoạn ghi hình được lưu trữ từ cái camera Uông Tuyệt đã lắp.

Nhưng có khoảng hai phần ba video, một nửa màn hình đều bị cái gì đó màu be che khuất.

Trần Duật nheo mắt nghĩ một lúc, à, là cái đèn cây mới mua, buổi tối mở cái này xem phim là vừa đủ độ sáng.

Điện thoại thì đang tắt, sau khi mở lên, mọi thứ đều là cài đặt gốc, nhưng tất cả các ứng dụng hệ thống đều đã bị xóa sạch, chỉ chừa lại một ứng dụng.

Trần Duật bấm mở, sau năm giây tải, mười mấy khung hình giám sát đồng loạt nhảy ra.

Anh cũng nhanh chóng nhận ra, đây là nhà của Uông Tuyệt.

Phòng khách, phòng ngủ, phòng làm việc, nhà bếp...... Mỗi một không gian đều có ít nhất hai góc quay trở lên, thậm chí cả nhà vệ sinh cũng vậy.

Mà lúc này, ở huyền quan, trên sàn nhà, Uông Tuyệt đang ôm áo khoác của anh, ngủ rất say, khóe miệng hắn cong lên, cười ngọt ngào, không biết là đang mơ thấy gì.

【Lời tác giả】
Ngày mai tiếp tục!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro