Chương 48: Chúc bé con Khoai Lang Khô, ngày Quốc Tế thiếu nhi vui vẻ


Rõ ràng là, Uông Trí sắp đánh nhau với Uông Tuyệt rồi.

Mọi người đều mang thái độ hóng chuyện, ánh mắt công khai đảo qua lại giữa hai người trong cuộc, nhưng những người có mặt ở đây chín mươi phần trăm đều là con vợ chính thức, phần lớn đều có một hoặc vài đứa con riêng đáng ghét, nên không ai muốn Uông Tuyệt thắng.

Dần dần, mọi người đều vây quanh Trần Duật và Uông Trí.

Trần Duật lại bằng sức của một mình nghiêng cán cân về phía Uông Trí, cũng là ngấm ngầm gây áp lực với mấy cổ đông lão làng của Hi La.

Nếu người lên nắm quyền không phải là Uông Trí, thì Minh Hoàn sẽ từ quan hệ hợp tác biến thành quan hệ đối địch.

Uông Lâm già, hơn nữa đầu óc có bệnh, nhưng cũng không đến nỗi ngu xuẩn đến vậy.

Cho nên Uông Tuyệt không thể nào thắng được.

Con riêng có quyền thừa kế, Uông Tuyệt có thể tranh giành tiền bạc và bất động sản, nhưng không nên đi tranh giành Hi La.

Giống như Trần Thánh Ân, không nên đi tranh giành Minh Hoàn.

Con riêng không sai, không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng nếu muốn đi cướp thứ không thuộc về mình, vậy thì chính là sai.

Buổi tụ tập này, Trần Duật thật ra không muốn đến, một bên là Uông Trí, một bên là Uông Tuyệt, hai người này đều có mối liên hệ với anh.

Bị kẹt giữa hai người, anh rất khó xử.

Nhưng anh lại phải đưa ra lựa chọn.

Chốc nữa hai người kia chắc chắn sẽ xáp vào nhau, cho dù không chủ động, đám người thích hóng hớt cũng sẽ không ngại chuyện lớn kéo một bên vào cuộc nói chuyện của bên còn lại, có khả năng cao sẽ nói với Uông Tuyệt: "Ê, bên kia có chuyện gì kìa, mình sang xem thử không?"

Vậy thì Uông Tuyệt chắc chắn không thể từ chối, nếu không có nghĩa là mình sợ rồi.

Vừa hay hai tên họ Uông này đều khiến người ta không yên lòng, nhỡ đến lúc đó bắt đầu đấu đá nhau, dao quang kiếm ảnh, anh lại càng khó làm hơn ———

Hửm?

Trần Duật vô tình đảo mắt một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Uông Tuyệt đâu.

Đi đâu rồi.

Rõ ràng lúc vừa vào cửa còn ở đây.

Đau dạ dày quá.

Uông Tuyệt ra ban công hóng gió, hắn nắm chặt lan can, cúi gập người, có như vậy mới thoải mái được một chút.

Từ hôm qua đến giờ, cái gì cũng không ăn, toàn uống rượu thôi.

Hắn muốn ăn chút gì lót dạ, nhưng lại không thể nuốt trôi.

Nhưng cũng không sao, hắn cười nhẹ, hôm qua đã bàn xong một dự án, tất cả đều xứng đáng.

Mồ hôi lạnh rơi xuống cằm, liếc mắt thấy một đôi giày da, Uông Tuyệt nghiêng đầu nhìn một cái, Trần Duật không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn, đứng từ trên cao nhìn hắn đau đớn.

Uông Tuyệt lập tức đứng thẳng người, vừa định mở miệng, chớp mắt một cái, trước mặt lại không còn một ai.

A, lại là ảo giác rồi sao.

Uông Tuyệt ngây người đứng đó một lúc, lại cúi người, gục lên lan can.

Không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến tiếng nói, "Tao biết người tiết lộ địa điểm của nhóm nhạc nữ là mày."

Lần này là người thật tới, chỉ có điều là Uông Trí.

Uông Tuyệt chậm rãi xoay người lại.

Uông Trí ngậm điếu thuốc, tránh mặt mọi người, hắn ta muốn ra ngoài hút thuốc, không ngờ lại gặp Uông Tuyệt.

Uông Tuyệt im lặng, không có gì bất ngờ, nhưng hắn thật sự không hiểu, vì sao Uông Trí lại tha cho hắn, hắn trong khoảng thời gian đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng lại không hề có một tin tức nào.

Uông Trí nhả ra một làn khói, "Tao không biết vì sao Trần Duật lại bao che cho mày."

Trần Duật liếc mắt một cái là có thể nhận ra cái bóng lưng sau lớp làm mờ, vậy thì hắn ta cũng không xa lạ chút nào, chỉ cần tra thêm một chút, thì rất rõ ràng.

Uông Tuyệt ngẩn người, thì ra lại là Trần Duật lén giúp hắn sao, hắn vội che miệng lại, dạ dày lại càng khó chịu.

"Nhưng, tao không muốn làm khó Trần Duật." Uông Trí nói.

Trần Duật chắc cũng đã đoán ra rồi.

Hai người ngầm hiểu.

Uông Trí: "Hơn nữa, Trần Duật sau đó đã kéo tao vào một mối hợp tác lớn, xem như bồi thường chuyện tao bị mày làm hỏng."

Uông Tuyệt chỉ đứng đó, những chuyện này, hắn hoàn toàn không biết.

Uông Trí tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian đó, Trần Duật uống cũng không ít hơn mày bây giờ đâu, cậu ấy cũng rất dễ bị đau dạ dày, chỉ là cậu ấy không nói thôi."

Uông Tuyệt không nói gì, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Uông Trí.

Lời Uông Trí nói từng chữ từng chữ đều như đang phán xét Uông Tuyệt: "Mày thật sự rất giỏi gây thêm phiền phức cho Trần Duật đấy, từ nhỏ đến lớn, Trần Duật luôn phải dọn dẹp hậu quả cho mày."

Uông Tuyệt yếu ớt mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại ngậm miệng.

Hắn và Uông Trí, từ nhỏ đã ở trong mối quan hệ như kẻ thù, hai người đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, những chuyện dơ bẩn làm ngấm ngầm thì càng đếm không xuể, đều là kiểu muốn giết chết đối phương.

Đây là lần đầu tiên, trước mặt Uông Trí, hắn lại câm lặng.

Uông Trí dập tắt điếu thuốc trong vũng bùn ẩm ướt, "Hồi nhỏ mày và Trần Duật chia tay nhau... Xét theo tình người, tao có chút áy náy, nhưng về lập trường, tao không sai."

"......"

"Nhưng Uông Tuyệt, mày tranh Hi La với tao, là đang làm khó Trần Duật."

"......"

"Đừng nói đến việc tao là bạn thân của cậu ấy, nếu cậu ấy đi giúp mày, vậy thì trong giới cậu ấy sẽ là cái đích bị mọi người chỉ trích, hợp tác của Minh Hoàn sẽ bị ảnh hưởng nhiều như thế nào, mày biết không."

"......"

Uông Trí nhìn hắn: "Mày hận tao thì được, nhưng Trần Duật, mày có gì mà phải trách, phải oán giận? Nếu không phải là cậu ấy, mày đã sớm chết rồi ——"

"Im miệng," Uông Tuyệt cuối cùng cũng có phản ứng, lạnh lùng nói, "Tôi không muốn tranh với anh."

Uông Trí tùy tiện nhét điếu thuốc vào túi áo vest, "Hả? Vậy mày đang làm cái gì."

Sắc mặt của Uông Tuyệt thật sự quá tệ, hắn đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên tận cổ họng, không để ý đến Uông Trí nữa, trực tiếp đi qua, rời đi.

Hắn bước đi loạng choạng, chạy vào nhà vệ sinh, thấy có người đang rửa tay, nhưng hắn không rảnh quan tâm, đạp mạnh cánh cửa buồng vệ sinh, gây ra một tiếng động lớn.

Một hồi nôn khan, nhưng lại chẳng nôn được gì.

Lúc Trần Duật đau dạ dày, cũng bị như vậy sao? Cũng khó chịu như vậy sao?

Uông Tuyệt bình tĩnh lại rất lâu, ít nhất là mười phút, hắn mới từ từ đứng thẳng người, lau miệng, từ trong buồng vệ sinh đi ra, lại đột ngột chạm phải ánh mắt của Trần Duật.

Hắn lập tức đứng hình.

Là ảo giác sao?

Hắn nín thở, chớp mắt mấy lần, Trần Duật vẫn không hề biến mất.

Không phải ảo giác.

Thì ra người vừa rồi rửa tay, chính là Trần Duật.

Uông Tuyệt nhận ra điều này, theo bản năng nhìn vào gương, thấy mình tiều tụy, xấu xí, nhếch nhác vô cùng.

Trần Duật không mở miệng.

Uông Tuyệt đành phải gượng gạo nói: "... Anh trai ơi."

Trần Duật không đáp lời, anh lấy giấy lau khô tay, rồi đi ra ngoài.

Uông Tuyệt vội vàng đuổi theo, gọi anh lại, giọng khàn đặc: "Anh... Trần Duật, em có thứ muốn đưa cho anh."

Ngoài kia quá nhiều người, hai người cứ kéo qua kéo lại thế này, không biết ngày mai sẽ bị đồn thành cái gì.

Trần Duật đành phải dừng chân, hỏi: "Cái gì."

Uông Tuyệt nói: "Ở trong xe, em..."

Trần Duật ngắt lời: "Nếu là mấy thứ không quan trọng, thì đừng đưa nữa."

Ý anh là, hoa hay quà cáp gì đó.

Uông Tuyệt một hồi lâu mới nói: "Không phải vậy."

Trần Duật dứt khoát: "Tôi xuống với cậu."

Hai người im lặng đi đến bãi đỗ xe, Uông Tuyệt cầm ra một túi tài liệu.

Trần Duật vươn tay nhận lấy, nặng hơn so với tưởng tượng, tay anh còn trượt xuống vài centimet, cảm thấy như có tới mấy xấp giấy.

Uông Tuyệt nói: "Anh trai ơi, anh về nhà rồi xem đi."

Trần Duật "Ừ" một tiếng, rất xa cách, "Còn chuyện gì nữa không?"

Uông Tuyệt cụp mắt, nói: "Xin lỗi, thật sự... Xin lỗi, anh trai ơi."

Trần Duật quay người, đi đến thang máy.

Uông Tuyệt tham lam nhìn cái bóng lưng kia, tỉ mỉ phác họa, sắp đến góc rẽ rồi, sắp không nhìn thấy nữa——

Trần Duật chợt dừng lại.

Một giây sau, Uông Tuyệt nghe Trần Duật nói: "Khó chịu thì đừng có uống rượu nữa."

Uông Tuyệt lập tức mím chặt môi, siết chặt tay.

Trần Duật không dừng lại nữa, vào thang máy.

Thang máy cứ thế đi lên đến tầng 28, không động đậy, đó là tầng của buổi tiệc rượu.

Một chiếc xe chạy ngang qua, mang theo mùi sơn và khí thải khó ngửi, Uông Tuyệt lúc này mới miễn cưỡng đè nén được cơn khó chịu đang dâng lên tận mũi, khẽ đáp lại, không biết nói với ai, "... Em biết rồi ạ."

Hắn thật sự không định uống nữa, cũng không định quay lại buổi tiệc nữa, chỉ sợ hắn và Uông Trí gặp mặt, xảy ra chuyện gì đó, không chỉ làm mọi người chê cười, mà Trần Duật cũng khó xử.

Hắn cũng...... Không muốn thấy Trần Duật đứng cạnh Uông Trí nữa.

Uông Tuyệt lái xe trở về nhà, nhập mật mã mở cửa, đặt chìa khóa xe xuống, cởi giày, rửa tay, thay quần áo.

Tất cả đèn đều bật, rõ ràng rất sáng sủa ấm áp, nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy trống trải hơn bao giờ hết.

Hắn bỗng nhiên cực kỳ bất an, từ nhà bếp đi vào phòng ngủ, đi qua đi lại mấy vòng, đi xem từng camera giám sát, vẫn không có cái nào sáng lên.

Cảm giác cô đơn tột độ và mất mát nhấn chìm hắn, hắn thậm chí còn muốn lấy một cái ghế ra ngồi ở đường phố đông đúc, như vậy vẫn tốt hơn là chỉ có một mình ở đây.

Hốc mắt chua xót, rất nhớ Trần Duật, rất nhớ.

Rõ ràng mới gặp nhau khi nãy.

Hắn nhìn chằm chằm camera giám sát phòng khách rất lâu, đến khi chân tê rần, mới im lặng đi đến căn phòng có rất nhiều đồ gốm hình mèo.

Hắn phải khiến mình bận rộn lên, hơn nữa, hắn cũng biết mình có việc gì đó chưa làm.

Hắn mở cửa phòng làm việc, nhìn thấy hộp quà đã đặt trên bàn được gần một tháng rồi, bên trên đã bám đầy bụi.

Hắn vẫn luôn không dám mở nó ra, ngay cả phòng làm việc cũng không dám vào, chỉ sợ nhìn thấy chậu Tay Gấu bị nứt, chỉ sợ nghĩ đến hắn và Trần Duật.

Uông Tuyệt nắm lấy một bên dải ruy băng xanh, nhẹ nhàng dùng sức kéo ra, chiếc nơ bướm mà lúc đó hắn tùy tiện buộc cũng rơi ra, rơi vung vãi trên đất.

Hắn ngồi xuống, muốn sửa lại chậu Tay Gấu này, cần dùng đất sét để lấp vết nứt lại, tô màu, rồi lại đưa vào lò.

Nhưng không ngờ, chậu Tay Gấu vốn chỉ bị nứt một chút, không biết vì sao lại nứt toác ra làm đôi, lúc nhấc lên suýt chút nữa thì rơi xuống đất, may mà hắn nhanh tay đỡ được.

Nhưng cũng vì vậy, hắn phát hiện bên dưới có cái gì đó dính vào.

Uông Tuyệt cẩn thận lật nó lại, thấy dưới đáy chậu gấu con dán một cái sticker hoạt hình, trên đó dùng bút dạ đen viết ———

Chúc bé con Khoai Lang Khô, ngày Quốc Tế thiếu nhi vui vẻ.

Trong khoảnh khắc đó, Uông Tuyệt đột nhiên câm lặng.

Hắn như bị một thanh kiếm đâm xuyên cổ họng, nghẹt thở, đau đớn, khó mà giải tỏa.

Khi hắn hồi tỉnh lại, phát hiện trước mắt mình là một mảnh mờ mịt, nước mắt đã làm ướt cánh lá Tay Gấu.

Chậu Tay Gấu này, là Trần Duật đặc biệt làm cho hắn.

Không phải cho Uông Trì.

Ruy băng màu xanh, hộp quà màu xanh, bánh kem màu xanh, cũng đều là cho hắn.

Ngày đó, bọn họ ở cùng nhau trong căn phòng này, cùng vuốt đất, cùng định hình, cùng tô màu, đã ở cả một ngày.

Lúc đó, mọi chuyện vẫn chưa phát triển đến mức này.

Trần Duật thật sự đã rất sớm biết đó là hắn.

Trần Duật thật sự chưa từng quên hắn.

Trần Duật không thích hắn, nhưng vẫn đối xử tốt với hắn.

Nhưng...

Nhưng, hắn ôm cái gọi là oán hận, mượn danh nghĩa thích, mang đến cho Trần Duật chỉ có tổn thương.

【Lời tác giả】
Tối nay hoặc rạng sáng sẽ tiếp tục!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro