Chương 50: Trần Duật thích sạch sẽ
Lại bị từ chối rồi.
Uông Tuyệt nghe thấy một tiếng nổ trong đầu mình, màng nhĩ phồng lên.
Thình.
Thình.
......
Thình.
"Uông Tuyệt?"
Hắn muộn màng nghe thấy Trần Duật đang gọi mình, hắn khó khăn hoàn hồn.
Trần Duật không biết đã xảy ra chuyện gì, Uông Tuyệt sau khi nghe anh nói xong đột ngột cúi gằm đầu, như thể dây buộc cổ hắn vừa bị cắt đứt.
Lúc đầu, Trần Duật còn tưởng hắn đang suy nghĩ chuyện gì mình thật sự thích, nhưng từ từ, anh cảm thấy có gì đó không đúng, vì Uông Tuyệt không động đậy, như một con robot đã bị rút điện, hoàn toàn không phản ứng gì trong suốt năm phút.
Uông Tuyệt cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc trống rỗng, một mảnh trắng xóa, hắn chậm chạp chớp mắt, phát hiện tai mình đau nhói, đau đến mức hắn phải nhắm chặt mắt.
Vẫn là đánh giá bản thân quá cao rồi, rõ ràng tối qua đã dự đoán được kết quả này, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, hóa ra vẫn chưa đủ, trách hắn cứ ôm một tia hi vọng, ôm ấp một chút may mắn, luôn nghĩ đến cái khả năng nhỏ nhoi đó.
Uông Tuyệt không kiểm soát được biểu cảm của mình, như có một ngàn cân tạ đang treo trên mặt hắn, đừng nói là cong khóe môi, ngay cả mí mắt cũng nặng trĩu không nhấc lên nổi, hắb chỉ có thể bị động nhìn sàn nhà, đối diện đôi chân thẳng tắp của Trần Duật.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
À... Nhớ ra rồi.
Trần Duật thật sự không thích hắn.
Trần Duật không cần hắn, cũng không cần tình cảm của hắn.
Trần Duật: "Uông Tuyệt."
Nghe thấy tiếng gọi, Uông Tuyệt gắng gượng để cho cái đầu óc trì trệ rỉ sét của mình vận động, hắn muốn khiến bản thân trông có vẻ bình thường.
Vốn dĩ Trần Duật đã không thích hắn rồi, hắn không thể khiến mình trở nên kỳ quặc hơn trước mặt Trần Duật.
Hắn nghĩ, người bình thường bị từ chối tỏ tình thì sẽ có phản ứng gì?
Sẽ cười nhạt cho qua sao?
Sẽ trả lời "Việc tôi thích? Bây giờ tôi đang làm việc mình thích" sao?
Dù sao thì trên mạng mọi người đều nói bị từ chối tỏ tình thì có gì to tát đâu.
Nhưng, vì sao hắn lại cảm thấy nghiêm trọng như vậy.
Hắn khó chịu quá.
Uông Tuyệt không thở nổi, như thể cổ họng bị rót đầy keo dán, hắn dùng hết sức, "Em..."
Hắn không thể nói hết một câu dài, chỉ rất khẽ khàng nói: "Em, biết rồi."
Uông Tuyệt trông vẫn còn khá bình thường, chỉ là hơi ngẩn ngơ, Trần Duật dừng lại một chút, như đang trò chuyện hỏi một câu: "Vậy có muốn làm gì không?"
Trái tim bị khoét ra một lỗ, cảm xúc mông lung tuyệt vọng từ lỗ hổng tan nát đó trào ra.
Không, không được.
Không thể chỉ mải mê đau khổ được, hắn phải trả lời câu hỏi của Trần Duật.
Uông Tuyệt vắt óc, chậm rãi nói: "Em, từ chức ở Hi La... Sau đó, sẽ bắt đầu tìm, địa điểm xưởng gốm, ạ."
Giọng Trần Duật tuy không dịu dàng, nhưng có thể nói là nhẹ nhàng, "Nhưng cậu có thật sự thích làm gốm không?"
Uông Tuyệt ngẩn ngơ, không hiểu, đầu óc hắn rất nặng, rất nặng.
Trần Duật nói: "Có lẽ cậu chỉ bị tôi ảnh hưởng thôi thì sao?"
"......"
Trần Duật suy nghĩ một chút, lại nói: "Hồi nhỏ không phải cậu từng nói thích biển, muốn nhìn biển sao? Có lẽ có thể thử đi bơi hoặc lướt ván."
Đúng.
Hắn từng nói vậy, Uông Tuyệt hoàn toàn không cười nổi, thậm chí ngay cả sức để cong khóe môi cũng không có.
Nhưng mà, đó là cùng với anh... Là muốn cùng anh ngắm biển mà.
Im lặng kéo dài.
Uông Tuyệt dồn nén vô vàn cảm xúc trở lại vào trong người, một lát sau, hắn dường như đã bình tĩnh lại, trở về trạng thái bình thường, chỉ gật đầu: "Em, biết... Rồi."
Trần Duật: "Không thích bơi hoặc lướt ván cũng không sao, có thể từ từ thử những gì mình thật sự thích."
Uông Tuyệt vẫn nói: "Em biết rồi."
Thấy Uông Tuyệt đã đồng ý, Trần Duật cũng nên nói đến chuyện chính rồi, anh để lại lá đơn xin gia nhập, "Cái này tôi nhận, những thứ khác thì không cần thiết."
Uông Tuyệt không động, nhìn hồi lâu vào hai tập tài liệu đã được trả lại trước mặt, mới có phản ứng.
Nhưng mà, đây không phải là cái hắn muốn.
Minh Lăng trên thực tế đã mất hơn năm mươi triệu, nhưng tổn thất danh dự và tổn thương đối với Trần Duật là có thật. Hắn trả lại những thứ này cũng không có gì là quá đáng.
Trần Duật không nhận chỉ càng làm hắn thêm bất an, không nhận chẳng phải là Trần Duật không muốn tha thứ cho hắn sao? Nếu không tha thứ cho hắn, hắn còn đâu ra cơ hội để nói đến hai chữ theo đuổi.
Hơn nữa, hắn cũng thật sự không biết phải đền bù cái gì.
Uông Tuyệt nhỏ giọng nói: "Nhưng anh không nhận, thì em cũng, không có tác dụng gì, em vốn dĩ, không hề muốn mấy đồ của nhà họ Uông mà..."
Lời còn chưa dứt, hắn ngược lại giật mình hoảng sợ, vốn dĩ đã có một lớp mồ hôi lạnh trên cổ giờ lại càng ướt đẫm hơn, hắn hỗn loạn nói: "Em, em không có ý đó, em không hề muốn uy hiếp anh, em, đây chỉ là..."
Trần Duật yên lặng nhìn Uông Tuyệt một lát, đến lượt anh nói: "Tôi biết rồi."
Anh lấy ra bản 2.12% kia: "Tôi nhận cái này, những cái còn lại cậu cầm về đi, có cổ phần trong tay, nói gì cũng không phải là chuyện xấu."
Cũng được, Uông Tuyệt coi như chấp nhận, 4.28% là do Uông Lâm cho hắn, 2.12% là do chính hắn mua lại.
Trần Duật nhắc nhở: "Chuyển nhượng không bồi thường là cần phải có sự đồng ý của cổ đông khác."
Uông Tuyệt nói: "Em lo liệu ổn thỏa rồi."
Trần Duật gật đầu, xem ra tháng này Uông Tuyệt đã làm rất nhiều việc, chắc là rất vất vả bận rộn.
Không ai nói gì nữa, tĩnh lặng lan tỏa giữa hai người.
Uông Tuyệt hỏi: "Anh, ăn no chưa ạ? Sữa chua thủ công của quán này... Ngon lắm, có muốn thử một phần không?"
Trần Duật liếc nhìn đồng hồ, nói: "Xin lỗi, sắp đến giờ làm rồi, tôi phải đi đây."
Uông Tuyệt "Ồ" một tiếng.
Trần Duật đứng lên, "Hóa đơn tôi đã thanh toán rồi."
Uông Tuyệt cũng đứng lên theo, trên mặt nở một nụ cười nhạt, lịch sự nói: "Em đi cùng anh ra ngoài nhé."
Một tháng sau đó, Uông Tuyệt vẫn không ngừng theo đuổi.
Trần Duật mỗi sáng tỉnh dậy đều nhận được lời chúc buổi sáng của Uông Tuyệt. Mỗi lần bước vào phòng làm việc của Chủ tịch Minh Hoàn, đều thấy trên bàn có một bó hoa đủ kiểu. Mỗi buổi trưa, đều nhận được hộp cơm năm tầng do Uông Tuyệt tự tay làm, bốn món một canh. Mỗi buổi tối, đều nhận được lời chúc ngủ ngon của Uông Tuyệt.
Bình thường, quy củ, thậm chí là lành mạnh.
Hai người thỉnh thoảng sẽ nói chuyện đôi câu, nhưng phần lớn thời gian, đều là Uông Tuyệt độc diễn.
Vé xem phim, vé đi khu vui chơi, vé concert Uông Tuyệt mua dần dần hết hạn ở trên tủ ở huyền quan.
Trần Duật quá bận rộn, lịch trình của anh đầy đến mức cả bữa trưa và bữa tối cũng đã được sắp xếp từ trước, một tháng có ba mươi ngày, chỉ riêng đi công tác đã mất nửa tháng.
Nhưng giữa chừng, Trần Duật vẫn đồng ý một lần hẹn của Uông Tuyệt, hôm đó anh vừa xuống sân bay, Uông Tuyệt liền đến đón anh, hẹn ăn một bữa tối.
Uông Tuyệt ăn mặc thoải mái nhưng rất bảnh bao, áo phông trắng in chữ đơn giản áo gile denim khoác ngoài, bên dưới là quần jean cùng màu, đeo một chiếc túi đeo chéo thể thao màu đen, dáng dấp đúng chuẩn nam sinh viên Đại học.
Nhà hàng này là do Uông Tuyệt chọn, gần nhà của Trần Duật, bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy dòng sông và địa danh nổi tiếng của thành phố G.
Hai người như bạn bè, vừa ăn cơm, vừa thỉnh thoảng ngước mắt lên trò chuyện, Trần Duật hỏi hắn: "Cuối tuần có đi thử mấy sở thích khác không?"
Uông Tuyệt liền cười khẽ, "Vâng, thử rồi, cũng khá thú vị."
Trần Duật gật đầu, nhìn nụ cười của Uông Tuyệt, trong lòng thả lỏng, Uông Tuyệt vẫn còn trẻ mà, nên chơi nhiều vào, sống vui vẻ một chút mới phải.
Sau khi ăn xong, anh nghĩ Uông Tuyệt thế nào cũng sẽ sắp xếp một lịch trình khác.
Ai ngờ Uông Tuyệt lại rất quan tâm: "Anh vừa xuống máy bay, chắc chắn là mệt rồi, em đưa anh về nhà nhé."
Trần Duật có chút bất ngờ, nhưng anh quả thật rất mệt, khi ăn cơm còn cảm giác có một lúc suýt nữa thì đã ngủ gật.
Vừa đến dưới nhà, Uông Tuyệt đã mở cửa xe giúp anh, rồi như làm ảo thuật lấy ra một túi quà, đưa đến trước mặt anh, nói: "Tặng anh đó, anh trai."
Trần Duật nhận lấy, nhìn nhãn hiệu, chắc là đồng hồ, anh nói: "Cảm ơn, đồ ăn tối nay cũng rất ngon."
Nghe vậy, mắt Uông Tuyệt sáng lên, hắn cười: "Anh thích là tốt rồi... Vậy anh trai ơi, chúng ta lần sau gặp lại nhé, được không ạ?"
Trần Duật đáp lại, "Ừ."
Uông Tuyệt dõi theo Trần Duật vào khu chung cư, ánh mắt dán chặt vào lưng Trần Duật, đến khi không còn nhìn thấy nữa ———
Nụ cười trên mặt hắn lập tức tắt ngúm, hắn đột ngột ngồi xổm xuống, tay chống lên xe, mồ hôi lạnh toát ra, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Hôm nay hắn đã phải gồng quá lâu rồi.
Một chiếc lá khô bị gió cuốn, đi một chút lại dừng, đến bên cạnh hắn, rồi vượt qua hắn, rớt xuống dưới.
Uông Tuyệt khom lưng xuống hồi lâu, cơn đau mới hơi dịu đi, mặt hắn tái mét, môi không còn chút máu.
Ngay lúc đó, có người đến gần.
Là Trần Duật.
Vừa thấy Trần Duật quay lại, Uông Tuyệt lập tức đứng lên, giữ thẳng lưng, khôi phục lại dáng vẻ không có gì xảy ra, nhếch một nụ cười: "Sao anh lại quay lại rồi ạ? Quên đồ gì à?"
Trần Duật lại không nói gì, chỉ đứng ở chỗ đó, yên lặng nhìn hắn.
A, lại là ảo giác.
Uông Tuyệt tự nói với chính mình, hắn nhìn một lúc, dùng sức chớp mắt, quả nhiên, Trần Duật đã biến mất.
Vai của hắn lại trùng xuống.
Hắn lái xe về nhà, vừa bước vào cửa, đã thấy bó hoa hồng xanh lam được bên cạnh tủ giày.
À, Uông Tuyệt nhìn một lúc, mới nhớ ra, là hoa hắn định tặng Trần Duật, kết quả lúc ra ngoài lại quên mang theo.
Ở huyền quan có bậc thềm, hắn không để ý, liền vấp phải, đầu gối đập mạnh xuống đất, hắn lại ngồi phịch ở dưới đất đến mười phút sau, mới có chút sức lực đứng lên.
Mệt mỏi quá.
Tay Gấu ở ban công chết mất một cây, chỉ còn lại thân cây trơ trụi ở đó.
Uông Tuyệt ngồi trên ghế dựa, bắt đầu ngẩn người.
Ban ngày hắn rạng rỡ, tươi đẹp, tích cực hướng lên, rất cố gắng để trở nên tốt hơn, nhưng mỗi khi về đến nhà, hắn lại hỏng dần, mỗi ngày một tệ hơn.
Hắn như một trái quýt trong giỏ, không bán được, lại còn rẻ mạt, liền bị người bán hàng tùy tiện vứt bên đường đầy nước bẩn rác rưởi, từng chút một bị nấm mốc xâm nhập, rồi mục nát, bốc mùi hôi thối, biến thành vũng bùn ghê tởm.
Khổ sở quá.
Rất nhớ Trần Duật, rất nhớ.
Mỗi khi hắn bắt đầu nghĩ đến Trần Duật, dạ dày sẽ lại bắt đầu đau.
Nhung nhớ, hóa ra lại là một loại cảm giác đau.
Một tháng rồi, hắn chỉ gặp Trần Duật một lần, lâu quá rồi, sao mà dài dằng dặc vậy?
Tay Uông Tuyệt bắt đầu run rẩy, dần lan ra toàn thân, hắn co giật, không thể khống chế được.
Hắn không có ai để hỏi, chỉ có thể lên mạng tra, mọi người theo đuổi người ta đều rất vô vị, tặng hoa tặng quà, làm đủ mọi cách để đối xử tốt với người kia.
Nhưng, người có thể làm những chuyện này cho Trần Duật, vốn dĩ đã không thiếu một mình hắn.
Hắn ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn màn hình giám sát.
Lại một tháng nữa rồi, vẫn không lóe lên một lần nào.
Hay là vẫn nên mặt dày mày dạn nhỉ?
Không thù nhảy từ trên cao xuống đi, vào viện rồi Trần Duật sẽ đến thăm hắn không?
Mâu thuẫn xé rách tâm hồn hắb, khiến hắn càng thêm bất định l đau khổ, sắp gục ngã đến nơi rồi.
Hắn vốn dĩ không phải là người sống dưới ánh sáng mặt trời, hắn chỉ hợp ở dưới tầng hầm, ẩm thấp nhìn trộm qua khe hở, tưởng tượng, bằng mọi giá kéo người bên ngoài vào.
Uông Tuyệt nhìn biển Tay Gấu ngẩn ngơ, cho đến khi các ánh đèn của người nào đó ở phía xa dần dần tắt đi, hắn mới rời khỏi ban công, đến phòng khách, một ánh sáng kim loại lạnh lẽo phản chiếu lên khuôn mặt của hắn.
Những chiếc xích sắt và còng tay trải trên sàn.
Có vẻ như, đã được lấy ra từ tủ dưới TV từ lâu rồi.
Mùa hè rồi, nhưng kim loại sờ vào vẫn lạnh buốt, Uông Tuyệt im lặng vuốt ve một lúc, lại bắt đầu ngẩn người, ánh mắt lạnh lẽo lại trống rỗng, không biết đang nghĩ gì, hay có khi là chẳng nghĩ gì.
Chợt, hắn kéo xích sắt lên, đi về phòng, tiếng xích sắt va vào nhau vang lên nặng nề.
Động tác vô cùng quen thuộc, như đã từng làm nhiều lần rồi.
Nhìn kỹ lại, vết xước trên sàn nhà dày đặc, chi chít chồng lên nhau.
Uông Tuyệt kẹp một đầu dây xích vào khung giường, kéo thẳng ra, phát hiện không đủ với tới nhà vệ sinh.
Thế là hắn bắt đầu dịch giường kéo giường, kéo giường dính sát tường ra giữa phòng, bây giờ thì vừa tới nhà vệ sinh rồi.
Ngay bên dưới giường còn có chút bụi, Uông Tuyệt lại cẩn thận cầm máy hút bụi và cây lau nhà, làm sạch kỹ càng.
Trần Duật thích sạch sẽ.
Không dọn dẹp sạch sẽ, Trần Duật ở đây sẽ không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro