Chương 52: Anh sẽ chuyển đến ở cùng em


Phải rồi, Trần Duật chợt nhận ra.

Uông Tuyệt bây giờ cũng giống y như lúc anh mới gặp Khoai Lang Khô, chỉ dựa vào bản thân thì không thể nào thoát ra khỏi bức tường cao kia được.

Phải nhờ anh kéo một tay.

Uông Tuyệt bướng bỉnh cố chấp đưa tay về phía anh trên bức tường cao kia rất lâu rất lâu, ngày tháng luân chuyển, đêm ngày thay phiên, vô vọng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm không thấy đáy, cỏ dại từ mắt cá chân bám vào rồi mọc phủ cả đỉnh đầu, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, không biết mệt mỏi.

Khi Trần Duật đưa ra quyết định, anh chợt nhận ra, thật sự đã qua rất lâu rồi, rất rất lâu rồi, năm đó anh 12 tuổi, năm nay đã 28, vậy mà đã 16 năm rồi.

Cũng may, bây giờ anh cũng như anh năm đó ngồi trên bức tường cao, vươn tay ra, rồi nắm chặt lấy.

Rồi, Khoai Lang Khô và Uông Tuyệt đều đã trở lại bên anh.

Uông Tuyệt có vẻ như không hiểu, nằm trên giường, chỉ nhìn chằm chằm anh, có chút ngơ ngác.

Tuy rất không hợp thời điểm, nhưng Trần Duật nhìn thấy gương mặt Uông Tuyệt vì hành động và lời nói của anh mà lộ ra vẻ mặt này, cảm giác muốn kiểm soát kỳ lạ của anh được thỏa mãn, tay không kìm được siết chặt lại một chút.

Uông Tuyệt vì thế mà hoàn hồn.

Nhưng mà trong tình huống không phải là trêu đùa, thì dù sao cũng có cảm xúc nào đó lớn hơn cảm giác thỏa mãn, Trần Duật buông tay ra, hỏi: "Có chỗ nào không khỏe không?"

Uông Tuyệt dường như vẫn còn đang phân biệt xem anh có phải là ảo giác hay không, nghe vậy thì ngơ ngác lắc đầu.

Dung dịch glucose đã truyền xong, bác sĩ đi vào dọn dẹp, tiện thể kiểm tra lại cho Uông Tuyệt một lần, xác định là không có gì đáng ngại, nhưng vẫn còn hơi sốt nhẹ, chắc là hai ngày liên tiếp nằm dưới đất, bị lạnh rồi.

Trong suốt thời gian đó, Trần Duật chỉ khoanh tay, đứng một bên nhìn.

Uông Tuyệt thì cứ ngồi trên giường, tùy ý bác sĩ làm gì thì làm, chỉ nhìn Trần Duật.

Ánh mắt của Trần Duật dần dần từ giá trị trên máy đo đường huyết chuyển đến mắt của Uông Tuyệt, anh mặt không cảm xúc nhướng mày một cái.

Bác sĩ thu dọn thiết bị, đi ra khỏi phòng.

Uông Tuyệt vẫn nhìn anh.

Trần Duật tiến lại gần, hết sức tự nhiên vươn tay vén tóc hắn lên, sờ lên trán hắn, giống như hồi nhỏ.

Lông mi Uông Tuyệt run lên, cả người hắn cứng đờ, hắn muốn giơ tay lên chạm vào tay Trần Duật, nhưng lại không dám.

Trần Duật thấp giọng nói: "Ngủ thêm một lát nữa đi?"

Uông Tuyệt dường như chưa từng nhìn thấy Trần Duật bao giờ, trừng mắt nhìn anh không chớp, lắc đầu.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Trần Duật buông tay ra, liếc mắt nhìn ra ngoài phòng ngủ.

Nhiệt độ thuộc về Trần Duật rời đi, Uông Tuyệt theo phản xạ kéo lấy áo Trần Duật, khàn giọng hỏi: "Ai? Làm gì?"

Trần Duật nói: "Đồ ăn ngoài, em phải ăn chút gì đó."

Uông Tuyệt lại chậm rì rì buông tay, ngón tay xoa xoa một chút, như đang cảm nhận cái gì đó.

Ăn đồ mình nấu lúc bị bệnh là tốt nhất, vừa chuẩn vị lại thanh đạm, nhưng mà Trần Duật lại không biết nấu, trong thời gian ngắn cũng không tìm được người giúp việc.

Shipper không được phép vào trong khu này, là bảo vệ mang lên. Trần Duật nhận lấy, đi vào hành lang, nhìn thấy Uông Tuyệt xuống giường, đang căng thẳng đứng ở cửa phòng, thấy anh trở về rồi thì như không có gì thở phào một hơi.

Trần Duật vẫn rất khó tưởng tượng Khoai Lang Khô năm xưa và người đàn ông trước mắt cao gần bằng khung cửa này là cùng một người, thêm vào đó Uông Tuyệt khung xương lớn, vai lại rộng, có cảm giác như Khoai Lang Khô biến thành Siêu Khoai Lang m, phình to lên mấy chục lần, che khuất hết cả ánh sáng trong phòng ngủ.

Trần Duật gọi đồ ăn, gồm có gà hấp nấm đông cô, trứng hấp thịt bằm, rau cải xào rưới nước tương, tổng cộng sáu món một canh, bày đầy bàn trong phòng ngủ, vừa hay anh cũng chưa ăn, thế là ngồi xuống đối diện Uông Tuyệt.

Uông Tuyệt thật ra không có chút khẩu vị nào, mọi chú ý đều đặt trên người đối diện, hắn thấy Trần Duật thô bạo xé bao đồ ăn mang về, xé đồ dùng một lần ra, đưa đũa cho hắn, ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, hắn cũng vì thế mà nhìn thấy, trên cổ tay có một ánh bạc lóe lên.

Trần Duật đang đeo cái đồng hồ hắn tặng.

Vỏ đồng hồ màu bạc, chạm khắc những hoa văn phức tạp, mặt đồng hồ là một màu xanh dương đặc biệt, như vũ trụ đầy sao, trầm lắng mà sáng, vô số viên kim cương nhỏ và mười ba viên kim cương lớn được khảm bên trong, vừa không cứng nhắc mà lại vừa tỏ ra vững vàng, dây đeo vừa vặn đặt trên chỗ xương lồi ra ở cổ tay, rất hợp với anh.

Trần Duật biết cái đồng hồ này, hơn tám chục triệu.

Anh có một dự cảm, 4.28% cổ phần mà anh từ chối, sẽ quay trở lại với anh dưới nhiều hình thức.

Uông Tuyệt thấp giọng nói: "Rất, hợp với anh... Anh trai ơi, đẹp quá."

Trần Duật nhìn hắn: "Ừ, cảm ơn, anh rất thích."

Nghe thấy chữ 'thích', Uông Tuyệt lại ngẩn người hồi lâu, giống như đang ngẩn ngơ lại giống như đang suy nghĩ, bất chợt, hắn nhếch khóe môi, cười với Trần Duật, hắn nhỏ giọng nói: "... Hình như bệnh của em nặng hơn rồi."

Trần Duật suýt chút nữa là bẻ đôi chiếc đũa trong tay.

Trong lúc Uông Tuyệt còn chưa tỉnh lại, Trần Duật đã tư vấn bác sĩ tâm lý, còn gửi đoạn video giám sát đó qua.

Bác sĩ rất thận trọng đưa ra đáp án: "Xác suất cao, nhưng cụ thể vẫn phải khám trực tiếp."

Bác sĩ còn nhấn mạnh, không nên trực tiếp vạch trần chuyện bệnh nhân có ảo giác, chuyện này sẽ khiến bệnh nhân cảm thấy bạn đang ám chỉ 'họ có bệnh'. Đặc biệt là người thân cận, có lẽ là bản tính của con người, mọi người đều không muốn để bạn bè, người nhà hoặc người yêu của mình thấy mặt yếu đuối, khó khăn của bản thân.

Ánh mắt Trần Duật trầm xuống nhìn Uông Tuyệt, nhưng rõ ràng, Uông Tuyệt đã biết bản thân có bệnh, hơn nữa còn chìm đắm trong đó.

Phải rồi, từ đầu đến cuối, Uông Tuyệt đều cảm thấy Trần Duật đến cứu hắn, là ảo giác. Người nói với hắn "Từ bây giờ, anh sẽ dạy em" cũng vậy. Mà cái người đang ngồi đối diện ăn cơm với hắn lúc này, lại càng là ảo giác.

Còn cái người không nhận chìa khóa hắn ném qua, trực tiếp rời đi kia mới là sự thật.

Từ lúc ban đầu chớp mắt một cái liền biến mất, đến lúc chớp mắt rất nhiều lần và liên tục xuất hiện đến mười mấy phút, rồi đến giờ phút này, lần đầu tiên có thể chạm vào, có xúc giác.

Có phải là do hai ngày nay hắn quá đau khổ, quá nhớ rồi, nên mới vậy không?

Hay là nói hắn đã chết rồi? Dù sao thì qua đêm nay, cũng đến ngày thứ ba rồi...

"Uông Tuyệt."

Uông Tuyệt ngẩng đầu, trân trọng nhìn anh, như đang ôm suy nghĩ nhìn một chút sẽ mất một chút.

Trần Duật ra lệnh: "Đưa tay ra."

Uông Tuyệt làm theo, đưa tay trái ra.

Trần Duật bắt lấy cổ tay Uông Tuyệt, ấn lên mặt mình, hắn chậm rãi nghiêng đầu một chút, môi suýt chút nữa m chạm vào lòng bàn tay của Uông Tuyệt.

Bàn tay Uông Tuyệt chợt run lên, vì hắn cảm nhận được hơi thở của Trần Duật phả lên đó, ấm áp, ẩm ướt, hắn không thể tin nổi mở to mắt, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh Trần Duật.

Một lúc sau, Trần Duật cảm nhận được ngón tay Uông Tuyệt bắt đầu động đậy, anh không tránh cũng không lui, mặc kệ Uông Tuyệt sờ loạn trên mặt mình.

Cái xúc cảm này quá chân thật, Uông Tuyệt mím môi, hắn có thể sờ thấy lớp da mỏng trên mí mắt, có thể lún vào lớp da thịt đàn hồi, có thể ấn đến xương bên dưới.

Dái tai, có chút lạnh, rất mềm, còn có vết tích từng bấm khuyên trên đó, cầm lên không giống với những chỗ khác, có hai cái.

Bàn tay hắn rất lớn, có thể che đi nửa gương mặt của Trần Duật, lúc Trần Duật chớp mắt, lông mi sẽ lướt qua ngón út của hắn.

Trần Duật đợi hắn sờ một hồi, mới nói: "Há miệng."

Yết hầu của Uông Tuyệt trượt một cái, vẫn làm theo.

Hắn thấy Trần Duật gắp một miếng thịt, không thương tiếc nhét vào miệng hắn.

Nóng, mặn, mềm, cắn xuống thì nước thịt bắn ra, là thịt gà, hắn máy móc nhai, rồi nuốt xuống bụng.

Mãi đến lúc này, Uông Tuyệt mới xác định được Trần Duật trước mắt thật đến không thể nào thật hơn được nữa.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại càng thêm bối rối, nếu như không phải là ảo giác, thì Trần Duật bây giờ đang làm gì, vì sao lại đối xử tốt với hắn như vậy, câu nói kia là có ý gì, hắn... Không hiểu.

Trần Duật buông trói buộc ở cổ tay Uông Tuyệt ra.

Uông Tuyệt cũng chỉ có thể rời khỏi mặt của Trần Duật, hắn lại bước vào trạng thái ngẩn ngơ mới, đợi đến khi đồ ăn gần như nguội hết rồi, mới khẽ hỏi: "Anh trai ơi, anh không giận nữa hả?"

Trần Duật nói: "Anh giận cái gì?"

Uông Tuyệt từ đầu đến cuối đều không đưa tay phải lên trên bàn, hắn không chút dấu vết muốn giấu cái kim loại lạnh lẽo đang khóa ở tay phải ra sau, tự lừa mình dối người không cho Trần Duật thấy, nhưng chỉ cần động một chút, liền ma sát va chạm phát ra âm thanh, hắn có chút buông bỏ, "... Nhà em có mấy thứ này."

Phải rồi, trong mắt Uông Tuyệt, lý do mà 'Trần Duật' bỏ đi là vì cái này, tuy rằng Uông Tuyệt nói là để tự mình dùng, nhưng 'Trần Duật' không hề tin.

Trần Duật không xác định được có nên vạch trần 'Trần Duật' kia chỉ là ảo giác không, không biết có gây tổn thương cho Uông Tuyệt không.

Để an toàn, anh quyết định tạm thời không nói, gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Có chút."

Uông Tuyệt cúi đầu, không nói gì. Cũng phải, hắn dùng suy nghĩ của người bình thường nghĩ một chút, thấy những đồ này có ý đồ sắp đặt trong nhà, người bình thường đều sẽ thấy sợ hãi mà...

"Cho nên." Trần Duật ngắt lời.

Uông Tuyệt nhắm mắt lại, chờ phán xét của Trần Duật.

Trần Duật ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, không biết từ khi nào anh đã lấy chìa khóa ra, quấn vào ngón tay, thong thả xoay vòng chơi đùa, "Cái khóa này, anh không định mở cho em."

Rõ ràng đã qua một khoảng thời gian từ lúc Uông Tuyệt tỉnh lại, nhưng hai người dường như đã quên mất Uông Tuyệt còn đang bị xích khóa lại, Uông Tuyệt không đề nghị mở ra, mà Trần Duật m đang cầm chìa khóa cũng không đề cập đến chuyện sẽ mở cho hắn.

Hình phạt này quá nhẹ, Uông Tuyệt không hiểu nhìn hắn.

Trần Duật nói: "Hơn nữa anh tức giận, không phải vì em giấu những thứ này, cũng không phải vì có một chút khả năng người bị nhốt là em."

Uông Tuyệt hơi há miệng, có chút ngơ ngác, "Em, em không hiểu..."

Trần Duật tiếp lời: "Mà là em muốn dùng nó để nhốt bản thân mình."

Uông Tuyệt cảm thấy tư duy của mình đình trệ rồi, như thể có một sức mạnh thần bí nào đó đã đóng băng thời gian.

Trần Duật: "Anh tức giận ở chỗ, em làm tổn thương chính mình, ang nhớ là anh đã bắt đầu nói với em từ lúc em sáu tuổi rồi mà."

Nhưng Trần Duật cũng không trông mong Uông Tuyệt có thể hiểu được ang đang nói gì ngay, cái đầu đã quen không thể suy nghĩ này thật sự có thể hiểu được, thì đã không tự mình làm mình thành ra cái bộ dạng này rồi.

Đã nói đến đây rồi, anh dứt khoát nói thẳng: "Uông Tuyệt, chúng ta nói chuyện chút đi."

Tư thế này, như thể đang thanh toán sổ sách vậy, Uông Tuyệt càng thêm cứng đờ.

Trần Duật nhàn nhạt nói: "Anh sẽ chuyển đến ở cùng em."

Uông Tuyệt không phản ứng gì, chỉ rũ mắt xuống.

Trần Duật không thúc giục, cũng không lặp lại, thong thả chờ đợi.

Quả nhiên, qua vài chục giây, Uông Tuyệt đột ngột ngẩng đầu lên, "... Cái gì?"

Trần Duật lúc này mới kiên nhẫn lặp lại: "Anh nói anh sẽ chuyển đến ở cùng em."

Vẻ mặt Uông Tuyệt càng thêm mờ mịt, nhất thời không biết là không dám tin vào tai mình hay là vào năng lực hiểu của bản thân, hắn ngốc nghếch hỏi một câu: "Chuyển đến, chuyển... Rồi sao nữa ạ?"

Đôi môi mỏng Trần Duật khẽ nhếch, tích chữ như vàng: "Ở."

【Tác giả có lời muốn nói】

Thật ra cảm hứng của bộ truyện này đến từ một bài hát của Cà Phê Sữa, 《Càng lớn càng cô đơn》câu mở đầu:

Nhiều năm sau, anh trở lại bên em, bất an tràn ngập đôi mắt mệt mỏi của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro