Chương 64: Đến yêu anh đi
Uông Tuyệt ngớ người.
Người khác thì hoàng tử hôn một cái sẽ tỉnh lại, còn nụ hôn của Trần Duật thì ngược lại, có hiệu quả kỳ diệu như của Medusa, khiến hắn hóa đá hoàn toàn, chỉ ngây ngốc sờ môi mình, không động đậy, dáng vẻ như bị sàm sỡ.
Dựa theo tính cách của Trần Duật, Uông Tuyệt đoán được đáp án sẽ là 'không', nhưng hắn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, muốn khẩn thiết xác nhận, muốn nghe chính Trần Duật nói ra.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, hắn sẽ nhận được một nụ hôn.
Trần Duật rời đi, nhưng chỉ có môi rời đi, trán anh vẫn tựa vào trán Uông Tuyệt, thấp giọng nói: "Anh không tức giận."
Uông Tuyệt vẫn chưa phản ứng lại, cái chạm đó quá nhẹ, phản ứng của Trần Duật quá thẳng thắn, lâu dần, hắn bắt đầu nghi ngờ đây có phải lại là ảo giác không, hoặc chỉ là hôn lên má hắn thôi.
Nhưng mà, tại sao Trần Duật lại gần hắn như vậy, tại sao lại hôn hắn, hắn không hiểu.
Hắn muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, hắn không dám, hắn không muốn hỏi bất kỳ câu hỏi nào mà sẽ nhận được lời từ chối chắc chắn nữa.
Trần Duật hỏi hắn: "Tại sao em lại nghĩ anh sẽ tức giận?"
Uông Tuyệt cố gắng vận động não bộ, nhỏ giọng đáp: "Sợ anh thấy em theo dõi anh, tưởng tượng bậy bạ về anh, sợ anh thấy em ghê tởm, biến thái."
Trần Duật nghĩ một chút, "Nếu là người xa lạ hoặc người có quan hệ bình thường làm vậy với anh, anh không những tức giận, mà anh còn chỉnh chết người đó, đốt trụi nơi này, nhưng---"
Anh ngừng lời, thong thả nói: "Em thì không."
Uông Tuyệt lại lần nữa ngẩn người, hắn lại không hiểu rồi, mặc dù hắn vẫn sẽ không hỏi.
Đến khi hoàn hồn lần thứ hai, Trần Duật đã vào lại căn phòng kia.
Uông Tuyệt đuổi theo, hắn thấy Trần Duật đứng ở ngoài cùng bên trái, trông có vẻ định xem từng ô một, xem hết nội dung cả căn phòng, hắn hỏi: "Anh thật sự không tức giận ạ?"
Trần Duật "Ừm" một tiếng, anh sao có thể tức giận, anh sắp...
Đau lòng chết mất.
Từ khi biết trong căn phòng này chứa những gì, chỉ cần anh bước vào, mỗi tờ giấy nhắn như những lời thầm niệm và tiếng gào thét, từ bốn phương tám hướng đổ ập về phía anh, đa thanh đa điệu mà kể lể, ồn ào, hỗn loạn, đầu đau như búa bổ.
Mỗi khi anh nhìn một chữ, lại như thể từng Uông Tuyệt với màu sắc đen trắng, thuộc những thời kỳ khác nhau đang níu chặt lấy vạt áo anh, vô cảm nhìn chăm chú, vô tình chất vấn, cho đến khi anh bị hàng trăm 'Uông Tuyệt' nhấn chìm.
Nỗi nhớ chất đầy căn phòng này bao bọc anh kín mít, khiến anh như nghẹn ở cổ họng, không thở nổi, khiến khoang mũi anh cay xè, hốc mắt mờ đi.
Uông Tuyệt dùng bút chì và bút bi thông thường nhất, dùng từ ngữ câu cú bình thường nhất, dùng giọng điệu thường ngày để kể lại một sự việc, thế nhưng mỗi khi Trần Duật nhìn thấy ba chữ đơn giản 'Tôi không vui', trái tim vẫn sẽ đột ngột chùng xuống một cái, đau đến mức mạch máu toàn thân co rút.
Mười sáu năm nhớ nhung cứ thế bị nén lại trong một căn phòng nhỏ bé, Uông Tuyệt rất giỏi chờ đợi, hắn vốn là một người rất yên tĩnh, ít nói, hắn chờ đợi trong vô vọng giữa những ngày tháng dài đằng đẵng không hồi kết, chờ đến căm hận, chờ đến tuyệt vọng, chờ đến lúc không muốn chờ nữa, quyết định từ bỏ, lại phát hiện ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn lại đang lặng lẽ chờ đợi.
Mỗi lần hắn tưởng mình không chịu nổi nữa, hắn lại phát hiện sức chịu đựng của mình còn có thể thấp hơn.
Hắn cứ thế chờ, chờ... Chờ mãi như vậy.
Hai người im lặng, Trần Duật xem, Uông Tuyệt nhìn anh, không làm phiền nhau.
Uông Tuyệt muộn màng xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, Trần Duật đồng ý cho hắn chuyển tất cả hành lý đến, Trần Duật nhìn thấy những thứ này không tức giận còn hôn hắn, Trần Duật nói giữa anh và hắn không phải quan hệ bình thường.
Trần Duật áng chừng đếm qua, có khoảng hơn ba trăm ô để đồ, đúng lúc anh xem xong ba hàng, chưa đến một phần năm, Uông Tuyệt ôm lấy anh từ phía sau, cánh tay vòng qua eo anh, đan chặt trước bụng dưới của anh.
Trần Duật không đẩy ra, mặc hắn ôm, "Anh rất tò mò, đồ lâu như vậy, em bảo quản thế nào?"
Uông Tuyệt tựa cằm vào hõm vai Trần Duật, "Lúc anh đi học, em liền trèo cửa sổ ra ngoài, lén giấu chúng đi."
Điều này Trần Duật thật sự không ngờ tới, bảo sao Khoai Lang Khô không ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về! "... Giấu ở đâu?"
Uông Tuyệt: "Em đào một cái hố dưới gốc cây ở ngọn núi phía sau, giấu trong hộp sắt đựng bánh quy anh ăn xong."
Trần Duật: "..."
Trần Duật: "Rồi em mỗi ngày đều phải đào cái hố đó lên, rồi lại lấp lại." Giống như một con chuột chũi.
Uông Tuyệt vẫn gật đầu, dáng vẻ rất đương nhiên.
Trần Duật di chuyển, Uông Tuyệt liền ôm hắn di chuyển theo, giống như một con koala, anh chậm rãi đi, như đi du lịch xem triển lãm, chỗ nào cũng ngó nghiêng.
Một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một ít chất lỏng sệt màu trắng.
Trần Duật nhíu mày, không trách anh lập tức nghĩ đến cái gì đó, bởi vì thứ này nhìn qua chính là cái kia.
Anh có chút tê dại dời tầm mắt xuống, thấy tấm thẻ ghi: Hôm nay anh trai say rượu, đồng ý cho em khẩu giao, còn bắn lên mặt em, anh trai trông rất sướng, em rất vui.
Trần Duật: "..."
Trần Duật im lặng hồi lâu, ít nhất cũng im lặng mấy phút, mới khó khăn nói: "Đừng nói với anh bên trong là."
Mẹ nó quá biến thái rồi!
Thằng nhóc này tinh thần quả nhiên không bình thường!
Uông Tuyệt lập tức nín thở không dám hó hé, thấp thỏm quan sát biểu cảm của Trần Duật, nhỏ giọng hỏi: "Anh tức giận rồi ạ?"
Trần Duật lại im lặng, "Không tức giận, chỉ là hơi phức tạp."
Uông Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi."
Hắn tưởng Trần Duật sẽ bắt hắn vứt đi, hắn sẽ không nỡ, đây là lần đầu tiên hắn thu thập được tinh dịch của Trần Duật.
Trần Duật sờ vào tủ kính, chỉ có ô này là lạnh, bên trong hình như còn lắp cả thiết bị làm lạnh để bảo quản tốt hơn, anh không biết nói gì hơn: "Em làm sao lấy xuống được."
Uông Tuyệt tức thì tự hào nói: "Anh trai bắn xong liền ngủ thiếp đi, em vào nhà vệ sinh rất cẩn thận cạo chúng xuống, rồi đựng..."
"Dừng." Trần Duật đúng là lắm mồm hỏi câu này, "Không cần nói nữa."
Tổng cộng mất hơn bốn tiếng đồng hồ, Trần Duật mới xem hết toàn bộ, anh nhạy bén phát hiện cảm xúc của mình ngoài đau lòng và nặng nề ra, còn có một chút khoái trá, cái loại hả hê ngấm ngầm khi thấy có người yêu mình một cách không chút giữ lại, toàn tâm toàn ý như vậy.
Cuối cùng Trần Duật chú ý đến chính giữa căn phòng, có một tủ kính hình hộp chữ nhật đứng, cao khoảng hai mét, bên trong trống rỗng, "Cái này dùng để làm gì?"
Uông Tuyệt nghiêng đầu, "Anh trai thật sự muốn biết sao?"
Trần Duật thầm nghĩ, chắc không thể biến thái hơn tinh dịch được đâu nhỉ, anh gật đầu.
Thế là Uông Tuyệt ấn vào tấm kính, một bên cửa kính bị ấn xuống bật mở ra, sau đó hắn dắt tay Trần Duật, để Trần Duật đi vào.
Trần Duật khó hiểu bị nhốt trong tủ kính, ấn khắp mọi nơi đều không ra được.
Giọng anh vọng qua lớp kính dày, vừa trầm vừa nghèn nghẹn, anh hoang đường nói: "Vậy cái này là con mẹ nó dùng để nhốt anh à?"
Uông Tuyệt nhìn Trần Duật trong tủ kính đặt làm riêng, gương mặt Trần Duật góc cạnh anh tuấn, đứng bên trong thật giống một mô hình người thật, hắn đặt tay lên cửa kính, tỉ mỉ miêu tả khuôn mặt Trần Duật, nảy sinh ý nghĩ thật sự không muốn thả Trần Duật ra.
Uông Tuyệt: "Ừm."
Trần Duật sao có thể không đọc được dục vọng trong mắt Uông Tuyệt, anh không nhịn được thầm mắng một tiếng, "Uông Tuyệt, em thật sự hơi biến thái rồi đấy."
Sợ Trần Duật thật sự tức giận, Uông Tuyệt tiếc nuối ngắm thêm vài giây, lưu luyến mở cửa.
Quay lại vấn đề thực tế, Trần Duật hỏi: "Vậy những thứ này xử lý thế nào, nhà anh không có chỗ cho em để."
Lúc này Uông Tuyệt mới nói: "... Em mua một căn nhà rồi."
Trần Duật chậm rãi nhướng mày: "...?"
Trần Duật còn tưởng đối phương bị đuổi đi không có chỗ ở mới đề nghị đến nhà anh, tình cảm đây là làm chuyện thừa thãi?
Nhưng giây tiếp theo, Uông Tuyệt nhanh chóng nói: "Nhưng ở đó không có gì cả, em vẫn muốn ở cùng anh trai."
Trần Duật vẻ mặt 'thì ra là vậy' gật đầu, nhìn qua là biết không tin, "Vậy em gửi địa chỉ nhà mới cho anh, anh bảo họ chuyển đồ đạc các thứ qua đó."
Một phút sau, Trần Duật nhìn địa chỉ này, trầm tư.
Mẹ nó chính là tòa nhà bên cạnh nhà anh!
Uông Tuyệt còn rất tủi thân: "Em hỏi chủ nhà tầng trên tầng dưới của anh rồi, họ đều không chịu bán, tiếc thật."
Trần Duật muốn đánh hắn.
Đồ trong căn phòng kia quá nhiều quá vụn vặt, Uông Tuyệt còn yêu cầu tự tay mình đóng gói, ngay cả nếp nhăn của cục giấy ăn cũng không được thay đổi, chỉ có thể sáng mai quay lại.
Hai người lái xe về nhà Trần Duật trước, công nhân đã chờ sẵn từ sớm.
Uông Tuyệt nhìn, ngẩn ra một chút, "Sen đá Móng Gấu của em đâu?"
Trần Duật nói: "Anh bảo họ chuyển đến chỗ em rồi."
Uông Tuyệt sững sờ, một lúc sau gật đầu.
Công nhân đặt đồ xuống rồi rời đi.
Thì ra... Trần Duật không định ở cùng hắn lâu dài, chỉ là Trần Duật tốt bụng, tưởng hắn không có chỗ ở nên cho hắn tạm trú ở đây.
Vậy thì hắn bao giờ sẽ bị đuổi đi? Ngày mai sao? Ngày mai chuyển đồ đạc các thứ qua, là có thể vào ở rồi.
Nhà của Trần Duật giống hệt lần duy nhất hắn đến, thế nhưng chính lần đó, hắn đã phạm phải sai lầm lớn là lắp camera giám sát.
Uông Tuyệt lướt nhìn qua từng thứ, đáy mắt xúc động, thật muốn ở đây cả đời... Muốn cùng Trần Duật, chết ở đây cũng được.
Trần Duật không biết tại sao vẻ mặt Uông Tuyệt lại trở nên hơi buồn bã, anh im lặng nhìn một lúc, đột nhiên đi tới, nắm lấy gáy Uông Tuyệt hôn lên.
Uông Tuyệt không kịp đề phòng, lần này ngoài sức nặng trên môi, còn có cảm giác chạm vào gáy, hắn cảm nhận được một cách chân thực, hắn cứng đờ người như một cái xác, không thể tin được nhìn chằm chằm Trần Duật.
Trần Duật có chút bất đắc dĩ lùi ra một chút, đợi Uông Tuyệt phản ứng lại.
Uông Tuyệt nhìn anh chằm chằm, yết hầu trượt lên xuống mấy lần, không biết qua bao lâu, hắn khàn giọng hỏi: "Còn có thể hôn nữa không anh?"
Đốt ngón tay Trần Duật gõ nhẹ vào răng hắn, "Há miệng."
Lời vừa dứt, Uông Tuyệt liền nghiêng đầu qua, hung hăng hôn lên.
Rất mạnh, ôm tâm lý trân trọng hôn được lần nào hay lần đó.
Giữa đôi môi cọ xát quấn quýt, giữa những khe hở thỉnh thoảng tách ra, đầu lưỡi đỏ mọng lướt qua, không phân biệt được là ai đang câu dẫn ai.
Một nụ hôn kết thúc, Trần Duật không nói gì, Uông Tuyệt càng không nói.
Uông Tuyệt trông có vẻ cam chịu, mặc cho anh chiếm tiện nghi, cứ thế không rõ ràng, không minh bạch mà cho qua.
Trần Duật nhìn hắn vài giây, lại hôn hắn một cái, như một tên lưu manh, "Tại sao không hỏi?"
Uông Tuyệt theo bản năng liếm môi, "... Gì ạ?"
Trần Duật nói: "Hỏi anh tại sao lại hôn môi em."
Khoảng cách hai người rất gần, sợi tóc Trần Duật lướt qua mặt hắn, Uông Tuyệt muộn màng nhận ra bầu không khí này không giống như sắp từ chối hắn, thế là hắn khô khan nói: "Vậy tại sao anh... Hôn môi em."
Trần Duật bị giọng điệu lắp bắp của hắn chọc cười, anh bật cười thành tiếng, còn muốn nhử mồi: "Em thật sự không biết sao?"
Uông Tuyệt cảm thấy mình như một con quay, lời nói của Trần Duật chính là sợi dây roi, quất một cái, hắn liền quay nhanh hơn, cũng càng chóng mặt hơn, "... Không biết."
Trần Duật vui vẻ nhếch môi, ghé sát lại gần hơn, gần như môi chạm môi mà nói chuyện, "Vậy anh nói cho em biết, được không."
Uông Tuyệt có thể cảm nhận được môi Trần Duật hơi khô, đầu óc hắn choáng váng, sắp ngất đi rồi, cũng không dám nhìn vào mắt Trần Duật, chỉ hoảng hốt không chọn đường mà gật đầu, "Ừm, ừm được."
Trần Duật liền nói: "Bởi vì thích em."
"..."
Trần Duật khẽ nói: "Đến yêu anh đi, toàn bộ thời gian, tinh lực, thể xác và tinh thần của em đều cho anh, không chỉ quá khứ và hiện tại, tương lai cũng vậy."
【Lời tác giả】
Trần Duật chương sau:
Lúc đầu: Để anh trai đến yêu thương em thật tốt (cười tà mị)
...
Sau đó: Em con mẹ nó cởi quần anh làm gì?! (kinh ngạc tức giận)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro