Chương 65: "Uông Tuyệt, đợi đã."
Là từ lúc nào xác định mình đối với Uông Tuyệt không chỉ là tình thân?
Nếu phải nói, thì ngay từ lần đầu tiên gặp Uông Tuyệt ở sân bay, mầm mống của anh đã không còn đơn thuần nữa rồi.
Nhưng do giai đoạn đầu Uông Tuyệt cố ý tiếp cận và giả làm em gái khiến anh sinh lòng nghi ngờ, lúc đối phó anh cũng không rảnh để ý đến cảm xúc của mình, cho nên trực quan nhất, vẫn là cảnh nhìn thấy Uông Tuyệt bị xích sắt khóa lại.
Trong khoảng thời gian Uông Tuyệt hồi phục, ngoài nỗi kinh hoàng và tức giận, anh còn điên cuồng kiềm chế dục vọng bạo ngược và ham muốn kiểm soát sâu thẳm nhất trong lòng mình---
Muốn giật mạnh xích sắt, làm hỏng hắn.
Buổi tối hai người ôm nhau ngủ, nửa đêm Trần Duật tỉnh giấc, anh hé mắt thấy Uông Tuyệt dựa sát vào anh, tóc mái ngoan ngoãn che đi mắt mày, lông mi dán vào mi dưới, miệng hơi hé mở một chút, lộ ra kẽ môi.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Trần Duật đã nghĩ qua hơn mười cách thô bạo, nhét vào miệng hắn, làm cổ họng hắn, để hắn ngậm ngủ.
Lần say rượu đó, chẳng qua chỉ là thực hiện hóa những hình ảnh mà bản thân đã mô phỏng rất nhiều lần mà thôi.
Trần Duật chưa bao giờ cho rằng mình là người nặng dục vọng, nếu không sáu năm từ nước ngoài trở về này, anh không thể nào không tìm người.
Trớ trêu thay, Uông Tuyệt lại là người xảo quyệt nhất và hiểu anh nhất, biết anh thích xem gì, thích cái gì, diễn vai yếu thế một cách xuất sắc, bày sẵn lên đĩa đưa đến trước mặt anh, khơi gợi khiến anh bứt rứt, khơi gợi khiến anh không thể che giấu được nữa, giải phóng hết tất cả yếu tố tồi tệ ra ngoài.
Bộ dạng anh thể hiện trước mặt Uông Tuyệt, là không kiêng dè, muốn làm gì thì làm.
Không ai biết được sự kìm nén và máu lạnh dưới vẻ ngoài lịch thiệp của anh, ngay cả Uông Trí cũng hiếm khi nhìn thấy.
"Chỉ yêu một mình anh thôi nhé, Uông Tuyệt." Trần Duật vuốt ve mặt Uông Tuyệt, vui vẻ nói.
Không có gì là trời sinh một cặp tuyệt đối, hai người ở bên nhau, chẳng qua là bao dung lẫn nhau, mài giũa lẫn nhau, nhưng Trần Duật không hề lo lắng về điều này, bởi vì Uông Tuyệt là do anh nhặt về, là do anh nuôi lớn, thậm chí cả nói chuyện cũng là anh dạy.
Hai người họ chính là người hiểu đối phương nhất.
Uông Tuyệt ngây ngẩn nhìn Trần Duật, hắn nghe thấy rồi, nhưng cơ thể hắn dường như bị điều khiển, không cử động được, chỉ có thể vụng về đảo tròng mắt.
Uông Tuyệt khóc rồi.
Hai hàng nước mắt cứ thế không báo trước trượt xuống, hắn mở to mắt, lặng lẽ rơi lệ.
Trần Duật sững sờ, anh biết mình nên đau lòng, đúng, anh đau lòng, nhưng điều này không xung đột với cảm giác sướng, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mong manh yếu đuối của Uông Tuyệt lúc này một lúc, vươn tay lau đi, nhưng rất nhanh Uông Tuyệt lại đong đầy những giọt mới, hai ba lần sau, cả khuôn mặt trở nên ướt át.
Trần Duật đành ôm lấy Uông Tuyệt, để đối phương vùi mặt vào vai anh, an ủi: "Được rồi, chả trách lần trước nói em hay khóc em không phản bác?"
Dưới cái vỗ lưng có quy luật, hơi nặng tay của Trần Duật, tay chân Uông Tuyệt dần dần lấy lại cảm giác, hắn nắm chặt lấy quần áo sau lưng Trần Duật, ôm rất lâu rất lâu rất lâu.
Trần Duật có thể cảm nhận được sự run rẩy của Uông Tuyệt và những tiếng thở hổn hển thỉnh thoảng thoát ra bên tai, cho đến khi anh đứng đến chân hơi mỏi, mới nghe thấy Uông Tuyệt líu lưỡi hỏi anh: "Anh, ưm có... Nói, lại, một lần, không?"
Trần Duật bật cười: "Sao đột nhiên không biết nói chuyện rồi?"
Uông Tuyệt cũng không biết tật xấu này của mình là sao nữa, mỗi lần chỉ cần cảm xúc kích động là lại như vậy.
Nhưng Trần Duật rất tốt bụng, anh lặp lại một lần nữa.
Uông Tuyệt lại bất động, cánh tay ôm anh lại siết chặt thêm một chút, "Em, hình như... Đang mơ."
Trần Duật: "Ừm."
Uông Tuyệt hỏi: "Là, vậy thì, bọn mình... Là quan hệ, gì, bây giờ?"
Đứt quãng mấy chục giây mà chưa nói xong một câu, Trần Duật cũng kiên nhẫn chờ đợi, anh cười một tiếng: "Quan hệ yêu đương."
Uông Tuyệt lần thứ ba ngậm miệng lại, hắn chóng mặt lảo đảo dựa vào vai Trần Duật một lúc lâu, mới nói: "Vậy anh vì, sao, lại... Chuyển sen đá Móng Gấu của em... Đi?"
Thế này thì Trần Duật lập tức biết được sự không vui của Uông Tuyệt lúc vừa vào cửa là đến từ đâu, anh bất đắc dĩ nói: "Gạch lát sàn ban công anh cho người lát lại rồi, chưa khô không để được, dù sao cũng gần như vậy, đến lúc đó lại chuyển qua là được."
Trần Duật đã có thể dự đoán được, ban công sau này chính là thiên hạ của Uông Tuyệt, có thể là một biển sen đá Móng Gấu.
Uông Tuyệt dụi nước mắt vào quần áo Trần Duật, buồn bã "Ồ" một tiếng.
Trần Duật nhẹ nhàng giật tóc sau gáy Uông Tuyệt, "Ngẩng mặt lên, anh xem nào."
Uông Tuyệt thuận theo lực kéo rời khỏi vai Trần Duật, mí mắt hắn hơi sưng, một vòng đỏ vẫn còn nổi quanh mắt chưa tan hết, hắn cụp mắt xuống, mặc cho Trần Duật không chút che giấu đánh giá.
Trần Duật chậm rãi nói: "Bây giờ khẩu giao được không?"
Uông Tuyệt theo bản năng nuốt nước bọt, "Được ạ."
...
Trần Duật thô bạo hơn lần đầu tiên một chút.
Uông Tuyệt bị ấn vào tường, gáy ép chặt vào tường, hắn vươn tay nắm lấy đùi Trần Duật.
Trần Duật hé mắt, cúi đầu hỏi hắn: "Khó chịu không?"
Rõ ràng là khó chịu, nhưng Uông Tuyệt lắc đầu.
Để phòng ngừa Uông Tuyệt lại giở mấy trò sưu tầm kỳ quặc, cho nên lần này Trần Duật trực tiếp rót vào cổ họng hắn.
Về nhà được hai tiếng rồi, hai người vẫn chưa rời khỏi khu vực cửa ra vào.
Trần Duật vào bếp rửa tay, xịt nước rửa tay rồi xoa kỹ.
Uông Tuyệt lẽo đẽo theo sau, cũng xoa ra bọt, đang rửa thì đột nhiên ngốc nghếch cười thành tiếng.
Trần Duật cũng không nhịn được nhếch khóe miệng, "Chuyện gì mà vui thế?"
Uông Tuyệt rất nghiêm túc nhìn anh, "Trần Duật, bạn trai."
"Ừm." Coi như phần thưởng, Trần Duật ghé mặt qua, hôn hắn một cái.
Ai ngờ cái hôn này, không những khiến Uông Tuyệt cảm thấy chân thực hơn, mà còn khởi động chế độ cuồng hôn của Uông Tuyệt.
Uông Tuyệt lấy giấy ăn lau khô tay, "Anh trai ơi, hôn thêm cái nữa đi?"
Ở những phương diện này, Trần Duật luôn rất chiều hắn.
Bữa tối không kịp nấu, đặt một suất lẩu ếch ba người, trong lúc chờ đồ ăn giao tới, hai người đi tắm.
Trần Duật lấy quần áo sạch treo lên tay, anh nhìn Uông Tuyệt, cười nói: "Có muốn tắm chung không?"
Uông Tuyệt lập tức mím chặt môi, sự công kích trong mắt lóe lên rồi biến mất, lý trí của hắn lung lay một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Trần Duật chỉ nghĩ hắn ngại ngùng, đóng cửa lại.
Lúc ăn cơm, Uông Tuyệt cũng nhất quyết đòi ngồi cạnh anh, dù không thể nắm tay, vai cũng phải kề sát, hơn nữa đang ăn lại nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng của Trần Duật đến ngẩn người, còn thỉnh thoảng ghé qua hôn lên má Trần Duật.
Trần Duật bệnh sạch sẽ hơi tái phát, "Miệng đầy dầu."
"Không có," Uông Tuyệt nói, "Em lau sạch rồi mới hôn."
Cả một buổi tối, có thể nói Trần Duật đi đâu, Uông Tuyệt liền đi đó, dù chỉ là ra ngoài cửa đổ rác đồ ăn mang về, cũng phải theo sát không rời.
Uông Tuyệt còn rất tò mò về mọi thứ trong nhà Trần Duật, trong không khí thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt, đây là lãnh địa riêng của Trần Duật, không ai từng vào, chỉ có hắn.
Lần trước hắn đến quá vội vàng, chưa đi xem hết được, hắn sờ sờ bên trái, mó mó bên phải, cho đến khi---
Trần Duật xoay người, dựa vào bồn rửa tay, thờ ơ gọi hắn: "Bạn trai."
Uông Tuyệt khựng lại.
Trần Duật nhếch môi, nói: "Tuy anh thích bạn trai nhỏ tuổi hơn thích dính người, nhưng lúc đi vệ sinh thì cho anh chút không gian riêng được không?"
"Tại sao ạ?" Uông Tuyệt hỏi.
Trần Duật không ngờ đối phương lại lý lẽ hùng hồn như vậy, nghẹn lời.
Tối nay mọi yêu cầu Trần Duật đều đáp ứng hắn, Uông Tuyệt nhất thời bị Trần Duật chiều hư, được cưng mà kiêu nói: "Anh trai đã là bạn trai của em rồi, em xem bạn trai đi vệ sinh cũng được mà phải không?"
Trần Duật nhìn hắn một lúc, chậm rãi quay đầu đi, 'chậc' một tiếng.
Uông Tuyệt lập tức tỉnh táo lại, chớp mắt, lui ra ngoài.
Đợi Trần Duật rửa tay xong, không thấy Uông Tuyệt đứng ngoài cửa, anh có chút hiếm lạ nhướng mày, rón rén bước đi, bắt đầu tìm người.
Cuối cùng thấy bóng người trong phòng ngủ.
Uông Tuyệt cả người bổ nhào lên giường, vùi mặt vào chăn của Trần Duật, vải vóc và mặt dán chặt vào nhau, không biết đang làm gì.
Trần Duật đứng bên giường, nhìn xuống từ trên cao một lúc.
Uông Tuyệt chậm rãi quay đầu lại, mặt hơi bị ngộp đỏ lên, hắn ngước mắt nhìn Trần Duật, "... Có mùi của anh trai."
Trần Duật quỳ một gối lên giường, giữ cằm Uông Tuyệt, hôn lên.
Uông Tuyệt rất thích hôn, rất thích ôm, cũng rất thích nắm tay... Thôi bỏ đi, Uông Tuyệt có gì mà không thích.
Trần Duật cũng khá thích, nhưng cũng không chịu nổi một tên cuồng hôn nào đó, hôn một cái là hơn một tiếng đồng hồ, lưỡi sắp chuột rút đến nơi rồi.
Đến sau này, Trần Duật dứt khoát há miệng ra, mặc cho Uông Tuyệt ở đó mút.
Hai người đàn ông, tự nhiên không có chuyện phải kết hôn rồi mới được làm.
Rõ ràng sắp cấn đến thủng rồi, Uông Tuyệt hình như cũng chỉ hứng thú với miệng của anh, hôn mãi không đủ.
Được rồi, Trần Duật thầm nghĩ, Uông Tuyệt dù sao cũng là lần đầu, không biết quy trình, anh phải chủ động.
Eo bụng anh dùng sức, đè lên người Uông Tuyệt, nói với Uông Tuyệt: "Anh dạy em, hửm?"
Tay Uông Tuyệt nhẹ nhàng đặt lên đùi Trần Duật, hắn ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn Trần Duật, "Dạ" một tiếng.
Trần Duật luồn tay vào dưới vạt áo Uông Tuyệt, sờ nắn những đường cơ bắp đẹp đẽ, khi chạm vào những vết sẹo trên lưng Uông Tuyệt, anh khựng lại một chút, nhưng không rút tay về, tỉ mỉ vuốt dọc theo từng vết sẹo lồi lên.
Có lẽ là do không thoải mái khi bị chạm vào sẹo, Uông Tuyệt hơi run rẩy, nhưng hắn không từ chối, ngược lại còn dùng sức xoa nắn eo Trần Duật, dường như muốn chuyển dời sự chú ý.
Nếu phải so sánh, sức lực của hai người đàn ông trưởng thành sẽ không chênh lệch nhiều, nhưng không chịu nổi là anh không điên bằng Uông Tuyệt.
Tay Uông Tuyệt rất khỏe rất nhanh, eo và chân sau của Trần Duật bị Uông Tuyệt nắm đến đau, hắn còn vừa hôn vừa không ngừng tay.
Cổ Trần Duật sắp bị hắn bẻ gãy đến nơi, miệng sớm đã tê dại mất cảm giác, tính đi tính lại, đôi môi này đã liên tục một tiếng đồng hồ không được ở một mình rồi.
Sao vậy nhỉ, bình thường số 0 không phải đều chỉ nhắm vào ngực và vai của người nằm trên mà tác quái sao, hơn nữa so ra, Uông Tuyệt có chút... Quá mạnh mẽ.
Trong lòng Trần Duật dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Uông Tuyệt kích động quá mức.
Cho đến khi ngón tay Uông Tuyệt luồn vào cạp quần Trần Duật, thuận thế đi xuống, chạm vào khối xương kia.
"... Uông Tuyệt." Trần Duật cuối cùng cũng muộn màng cảm thấy không đúng, anh muốn đẩy Uông Tuyệt ra, lại phát hiện chân mình không biết từ lúc nào đã bị Uông Tuyệt kẹp chặt, anh không xuống được, cũng không cử động được.
Uông Tuyệt thẳng người dậy, nụ hôn rơi xuống ngực anh.
Bốp.
Trần Duật một tay bịt miệng Uông Tuyệt lại.
Uông Tuyệt ngẩng mặt lên, chỉ lộ ra đôi mắt, nghi hoặc nhìn Trần Duật.
Trần Duật kéo cái quần ngủ có dây thun sắp đứt của mình, mạnh mẽ lùi về sau, ngồi trên giường, anh như gặp đại địch nói: "Đợi đã, Uông Tuyệt, em là bên trên hay bên dưới?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro