Chương 66


Uông Tuyệt nói: "Em muốn làm anh."

Trần Duật thề, tai anh chắc không có vấn đề gì.

Vậy thì người có vấn đề, chỉ có thể là cái miệng của Uông Tuyệt.

Trần Duật: "... Em sắp xếp lại ngôn ngữ cho anh."

Uông Tuyệt nghĩ một chút, ghé sát lại hôn Trần Duật, hỏi ý kiến Trần Duật, "Em muốn làm anh, được không ạ."

Trần Duật giữ chặt cổ Uông Tuyệt, không cho hôn nữa.

Đây là lần đầu tiên tối nay Trần Duật từ chối hắn, Uông Tuyệt bị sự kháng cự bất thường này làm cho khựng lại, mới hơi hơi nắm bắt được một tia manh mối từ lời nói và hành động của Trần Duật, giọng điệu có chút do dự, "Anh trai chỉ làm bên trên thôi à?"

Chuyện này không phải có mắt là thấy sao? Trần Duật dứt khoát nói: "Nói nhảm!"

Thật ra anh không quá coi trọng hay bận tâm về vấn đề vị trí, chỉ cần cùng người mình thích thẳng thắn bàn bạc rõ ràng là được, sở dĩ anh trước giờ đều làm bên trên, là bởi vì anh thu hút toàn số 0.

Bây giờ anh cũng chỉ là nhất thời có cảm giác không thể tin và khó chấp nhận khi trật tự bị phá vỡ.

Trước đây Trần Duật luôn xem Uông Tuyệt là số 0, bây giờ dùng góc nhìn hoàn toàn mới để xem xét lại, vai Uông Tuyệt từ lúc nào rộng như vậy? Khung xương và vóc dáng từ lúc nào lớn như vậy? Cái thứ kia sao cũng căng lên rồi?

"Anh trai mới là vậy." Uông Tuyệt chỉ đưa ra được một kết luận trong sự hỗn loạn này, hắn nắm chặt cổ tay Trần Duật ấn xuống, ý 'muốn' trong mắt càng thêm nồng đậm, hắn nói, "Anh trai đáng yêu như vậy, lại chưa từng làm bên dưới sao?"

Trần Duật càng thấy hoang đường hơn, chưa từng có ai dùng từ đáng yêu để hình dung anh, lời này mà để nhân viên nào của Minh Hoàn nghe thấy chắc phải run cầm cập, trong mắt anh có sát khí, "Em đang chế nhạo anh à?"

"Không có." Uông Tuyệt phủ nhận ngay lập tức, hắn thật sự cảm thấy Trần Duật đáng yêu, bây giờ vẻ mặt cạn lời trừng mắt nhìn hắn cũng rất đáng yêu.

Hắn đương nhiên đã điều tra Trần Duật, nhưng Chủ tịch Minh Hoàn là người dễ điều tra vậy sao? Bỏ qua thân phận con riêng nhà họ Uông, hắn chỉ là một người bình thường, tài liệu có được vĩnh viễn chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà Trần Duật muốn công chúng nhìn thấy, thậm chí ban đầu hắn còn tưởng Trần Duật là trai thẳng thích phụ nữ.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không nói gì.

Vạn lần không ngờ tới, ngay ngày đầu tiên bên nhau, đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy --- Đời sống tình dục không hòa hợp.

Trần Duật vẫn còn hơi chưa phản ứng kịp, anh liếc nhìn mặt Uông Tuyệt, không phải chứ, nhìn thế nào đi nữa, anh cũng là người đè đối phương trong hai người mà?

Anh chìm đắm trong thế giới của mình, không biết đã hỗn loạn bao lâu, giọng nói của Uông Tuyệt kéo anh về thực tại: "Trần Duật."

Trần Duật ngẩng mặt lên, anh thấy Uông Tuyệt cụp mắt, lông mi thon dài, rất yên tĩnh rất nhỏ giọng nói: "Vậy bây giờ anh đang hối hận vì ở bên em rồi sao? Anh muốn rút lại lời tỏ tình à? Hay là anh muốn chia tay em? Anh..."

Tim Trần Duật thắt lại, không đợi hắn nói hết lời, đã dùng chút sức nâng mặt Uông Tuyệt lên, anh nói: "Không, anh sẽ không, anh chỉ cần một chút thời gian để hiểu chuyện này."

Nghe vậy Uông Tuyệt ôm chặt lấy Trần Duật, hắn không muốn làm bên dưới, nhưng nếu Trần Duật rất cứng rắn nói với hắn 'không làm thì chia tay', vậy thì hắn sẽ làm.

May mắn là, Trần Duật không phải loại người đó.

Trần Duật bình tĩnh phân tích mối quan hệ của hai người, đúng vậy, về mặt tình cảm mình vẫn luôn chiếm thế chủ động, điều này sẽ khiến Uông Tuyệt vốn đã không có cảm giác an toàn càng thêm bất an, trong tay phải nắm chặt thứ gì đó mới thấy vững tâm, vậy thì tự nhiên sẽ phải bù đắp quyền chủ động và cảm giác an toàn thiếu hụt này ở những phương diện khác.

Uông Tuyệt vùi mặt vào ngực Trần Duật, giọng nói nghèn nghẹn, "Từ sau khi em bắt đầu mộng tinh, tất cả những giấc mơ đều là anh trai nằm dưới thân em, cho nên em muốn..."

Tưởng tượng bậy bạ không ít, Trần Duật thầm nghĩ, anh nắm tóc Uông Tuyệt, vuốt ve quấn quanh ngón tay chơi.

Uông Tuyệt nói: "Em muốn nhìn thấy anh trai lộ ra vẻ mặt đó trong hiện thực."

Mặc dù Trần Duật không biết vẻ mặt Uông Tuyệt tưởng tượng là gì, nhưng tóm lại không phải vẻ mặt tốt đẹp gì, dù anh thật sự làm bên dưới cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt đó, anh không thể nhịn được nữa búng vào trán Uông Tuyệt, cười lạnh một tiếng, quả quyết nói: "Không thể nào."

Uông Tuyệt giả chết không nói gì nữa.

Trần Duật hơi đau đầu, bây giờ tên đã lên dây, không thể bình tĩnh lại, cũng không nghĩ ra được kết luận gì, anh thương lượng nói: "Lần này chúng ta dùng tay trước, được không?"

Uông Tuyệt tựa vào tim Trần Duật gật đầu.

Hai người sát lại gần nhau.

Nhưng quần ngủ khác với quần kaki quần bò, loại sau chỉ cần kéo khóa là được, loại trước phải cởi cả cái ra.

Trần Duật nhìn thôi cũng thấy cấn trứng, "Em kéo xuống chút đi."

Uông Tuyệt lắc đầu, ướt át hôn anh.

Trong xương cốt Trần Duật tồi tệ vô cùng, người khác vừa lùi bước, anh ngược lại càng hăng hái, nhất định phải lên trêu chọc vài cái, anh kéo cạp quần Uông Tuyệt trêu chọc: "Em ngại à?"

Cùng lúc đó, mu bàn tay lại lướt qua một cảm giác thô ráp và lồi lõm.

Uông Tuyệt bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia của Trần Duật, đặt lên ngực mình, không biết là cố ý hay vô tình.

Trần Duật sững sờ, tỉ mỉ cảm nhận cái chạm đó, là sẹo sao? Là sẹo nhỉ.

Anh nhíu mày, nhưng vừa rồi anh chạm vào, gần như đến tận xương cụt của Uông Tuyệt, không phải lưng. Anh muộn màng nhận ra một chuyện, từ đầu đến cuối, Uông Tuyệt chưa từng cởi quần, dù là giai đoạn đầu quyến rũ anh, hay giai đoạn sau giúp đỡ lẫn nhau.

Uông Tuyệt khẽ rên một tiếng, dựa vào vai Trần Duật bình ổn lại.

Trần Duật không nghĩ nữa, trực tiếp phủ lên eo sau của Uông Tuyệt, đầu ngón tay anh vuốt ve, đúng là sẹo, hơn nữa còn đáng sợ hơn bất kỳ vết sẹo nào trên lưng.

Uông Tuyệt cứng đờ người, cũng nắm lấy cổ tay Trần Duật.

Trần Duật quát khẽ: "Đừng động."

Mấy giây sau, Uông Tuyệt buông tay xuống, nhắm mắt lại, chịu đựng sự ghê tởm và khó chịu, để Trần Duật từng tấc từng tấc sờ xuống.

Vốn tưởng đến eo sau là hết, không ngờ thuận thế đi xuống, vẫn còn.

Uông Tuyệt gọi anh: "... An trai ơi."

Trần Duật càng sờ càng kinh hãi, càng sờ càng lạnh lòng, cảm xúc trong đáy mắt càng thêm hung bạo.

Lại không chỉ toàn bộ lưng và eo sau, ngay cả mông và mặt sau đùi, toàn là sẹo.

Trần Duật không nói nên lời, đầu ngón tay run rẩy.

Uông Tuyệt trước nay luôn rất nhạy bén với thay đổi cảm xúc của Trần Duật, hắn ôm lấy Trần Duật, "Đừng sờ nữa."

Trần Duật không nghe, chỉ máy móc vuốt ve qua lại, từ lưng đến đùi, từ bên phải sang bên trái, mỗi một vết sẹo ngang dọc đan xen, anh không bỏ sót một vết nào, tự ngược đãi bản thân mà vuốt qua từng vết một.

Không biết qua bao lâu, có thể là tròn nửa tiếng, anh mới mở miệng, giọng nói thô ráp như cát đá, "Anh xem."

Uông Tuyệt thấp giọng nói: "Em không muốn, anh ơi... Em không muốn anh xem."

Trần Duật khựng lại, anh ôm lại Uông Tuyệt, móng tay bấm vào quần áo, cảm xúc mất đi rồi tìm lại được chưa bao giờ rõ ràng đến thế, "Ừm, được, vậy không xem nữa."

Vậy nên Uông Tuyệt không muốn làm bên dưới, ngoài việc thật sự cần nắm giữ một chút quyền chủ động và cảm giác an toàn từ anh ra, còn không muốn anh nhìn thấy những vết sẹo đó, phải không?

Trần Duật hỏi: "Đây đều là do tháng đó đánh sao?"

Uông Tuyệt thực ra không nhớ là bao lâu, hắn chỉ nhớ nơi đó không có ánh sáng, cho nên mắt không quan trọng, thời gian tự nhiên cũng không quan trọng nữa.

Sau này được đưa ra khỏi đó, dần dần đến cấp ba, hắn mới dám nhớ lại những ngày tháng đó, ước chừng áng khoảng, hắn chắc đã bị nhốt dưới tầng hầm hơn nửa năm.

Uông Lâm và bà giúp việc kia tuy nguyên nhân căm hận khác nhau, nhưng không hẹn mà gặp đều muốn tốt nhất là nhốt hắn cả đời, thế nhưng---

Bộ Khê, người phụ nữ vô tội nhất trong màn kịch này, người bị trầm cảm sau sinh nhất thời bị kích động nhảy từ trên lầu xuống, ngày đó được người hầu đẩy xe lăn về nhà họ Uông một chuyến, vốn định lấy những bức tranh để lại ở nhà họ Uông rồi đi.

Bà ấy đã nắm lấy tay nắm cửa rồi, vẫn quay đầu lại, hỏi một câu: "Đứa bé kia đâu?"

Bộ Khê là người thứ hai ngoài Trần Duật, không dùng từ con riêng để gọi hắn.

Bà giúp việc ngược đãi hắn cũng đã rất già rồi, bà ta cúi đầu: "Tiểu thư..."

Bộ Khê nói: "Dì Phương, dì đưa nó đến tôi xem."

Uông Tuyệt nhỏ bé lúc đó từ thiên đường rơi xuống địa ngục, vạn niệm tro tàn, cộng thêm bị nhốt đã lâu, thần trí đã không còn tỉnh táo, ngay cả mình là ai cũng không nhớ, còn tệ hơn trạng thái ban đầu, tóc dài che kín cả mặt, khắp người toàn máu bẩn, tay chân toàn vết cước, còn không bằng ăn mày.

Bộ Khê trợn to mắt, chỉ cần là người có thần trí bình thường, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, không thể nào không kinh hãi, giọng bà ấy run rẩy: "Dì Phương! Dì... ao dì có thể, đối xử với một người như vậy?"

Sau đó Bộ Khê uy hiếp Uông Lâm, nếu không đối xử bình thường với Uông Tuyệt, bà sẽ phanh phui chuyện Uông Lâm ngoại tình và ngược đãi con riêng ra ngoài.

"Nghiệt do chính mình gây ra, tự mình gánh lấy đi! Súc sinh!"

Uông Tuyệt nhớ Bộ Khê đã gào lên câu nói đó.

Uông Tuyệt cứ thế trở lại nơi có ánh sáng, nhưng không được phép nói ra thân phận thật với người ngoài.

Uông Tuyệt cũng sẽ không nói, bởi vì chỉ riêng việc giúp hắn hồi phục thành một đứa trẻ bình thường, đã mất ba năm thời gian, vẫn là bác sĩ do Bộ Khê tìm.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhớ, Trần Duật không đến tìm hắn.

Nhưng không sao cả.

Chó con sẽ tự tìm chủ nhân.

Uông Tuyệt chợt nghe thấy bên tai, hơi thở của Trần Duật trở nên gấp gáp, phát ra vài tiếng hổn hển, như thể đau đớn đến mức không thể kìm nén được nữa.

"Anh đã tìm," Trần Duật nhắm mắt lại, nói, "... Anh đã tìm."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro