Chương 67: Chồng bé cưng


Vì giấu Khoai Lang Khô hơn nửa năm, Trần Duật bị Trần Ngọc Lâm đánh gãy xương sườn, bị nhốt trong bệnh viện một tháng.

Trong thời gian đó, dù anh nói gì trong phòng bệnh cũng vô dụng, cửa sổ và cửa ra vào đều bị khóa chặt, ngoài bác sĩ và y tá, không ai có thể vào được.

Đến ngày thứ năm, Trần Duật miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại, anh nén đau, đập vỡ đĩa đựng trái cây, anh biết không đủ tàn nhẫn thì không thể ra khỏi phòng bệnh này, đồ sứ cũng không thể đâm sâu vào thịt như dao, thế là anh chọn cách đâm vào vết thương chưa lành trên bụng dưới.

Anh đương nhiên không phải tự sát, chẳng qua chỉ muốn nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài mà thôi.

Thế nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị vệ sĩ nhà họ Trần bắt được, cưỡng ép đưa đi khâu vết thương, sau đó tất cả đồ vật trong phòng bệnh đều được thay bằng đồ silicon.

Anh còn muốn gây sự, đập phá hết dụng cụ nội thất, không ăn cũng không uống.

Trần Ngọc Lâm hiểu rõ nhất làm thế nào để đứa con trai có lòng tự trọng cao của mình sụp đổ.

Thế là Trần Duật bị trói trên giường bệnh, 24 giờ không thể cử động, bị ép ăn đồ ăn lỏng, đi vệ sinh phải gọi người tháo dây trói.

Nhịn, không sao cả, vậy thì nhịn.

Hoặc là hạ mình xuống, hoặc là đi vệ sinh ra quần ra giường.

Khó khăn lắm mới ra khỏi bệnh viện, nhưng Trần Ngọc Lâm nghiêm cấm Trần Duật đến nhà họ Uông, còn luôn cử người theo dõi anh, dù là đi học hay cuối tuần rảnh rỗi.

Dù Trần Duật cố tình đến những nơi đông người để cắt đuôi vệ sĩ, nhưng các vệ sĩ đều biết đích đến của anh, sẽ mai phục sẵn quanh nhà họ Uông từ trước.

Uông Trí không được phép gặp anh, mấy lần đều bị chặn lại.

Hai người không học cùng trường cấp hai, có lần khi về khu nhà chung của hai người, Uông Trí rõ ràng đang ngồi đợi anh ở nhà họ Trần.

"Trần Duật!" Uông Trí vừa thấy anh, vội vàng chạy tới, gấp gáp nói, "Cậu không sao chứ, Uông Lâm không cho tôi đến tìm cậu!"

Lúc đó Trần Ngọc Lâm phát điên đánh anh, Uông Trí đã che chắn cho anh mấy cái, nhưng rất nhanh bị quản gia và người giúp việc kéo đi.

Bọn họ đều quá nhỏ bé.

"Không sao, Khoai..." Khoai Lang Khô chưa bao giờ nói tên thật cho anh, nhưng Uông Trí cũng không biết biệt danh Khoai Lang Khô này, Trần Duật chỉ có thể nói, "Đứa bé kia đâu?"

Uông Trí ghen tị vì Trần Duật lại không hỏi mình trước, nhưng cũng không nói dối, chỉ bĩu môi nói, "Không biết, ở nhà không thấy nó."

Trần Duật còn muốn hỏi thêm mấy câu, liếc mắt thấy vệ sĩ đã vây lại, anh chỉ có thể nhỏ giọng đi thẳng vào vấn đề, "Tối nay cậu mở cửa ban công ra, tôi đến tìm cậu."

Uông Trí gật đầu, "Được."

Thế nhưng buổi tối lẻn ra ngoài, vừa trèo qua tường, đã bị giữ lại, vệ sĩ lại trực 24/24.

Trần Duật lúc đó dù độc lập thế nào, cũng chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi, anh chưa trưởng thành, chưa độc lập kinh tế, chưa có người lớn để dựa dẫm.

Anh hoàn toàn không có cách nào.

Anh bất lực.

Anh chỉ có thể thỏa hiệp.

Giả vờ giảm tần suất 'phát điên', giả vờ cùng bạn bè ra ngoài chơi bời điên cuồng, giả vờ con trai ở tuổi này đều rất hay quên.

Cuối cùng, một tháng sau nữa, Trần Duật nhận ra không còn ai theo dõi mình nữa.

Hai giờ sáng, Trần Duật mở mắt.

Cửa sổ nhà vệ sinh nhỏ, Khoai Lang Khô chui ra chui vào dễ dàng, anh thì hơi khó khăn, mỗi lần đều khiến cánh tay và chân bầm tím một mảng.

Anh vẫn theo thói quen ẩn nấp, đi vài bước lại quay đầu quan sát xem có ai theo mình không, anh đến cái ban công nhỏ nơi phát hiện ra Khoai Lang Khô, thấy cỏ dại bên trong vẫn không ai dọn dẹp, đã cao sắp quá bắp chân anh rồi.

Trần Duật nhảy xuống, vô số côn trùng nhỏ nhảy tới nhảy lui, anh men theo ống nước trèo lên, nheo mắt nhìn sát vào cửa sổ.

Trong căn gác xép nhỏ không có ai, cửa sổ cũng đóng, anh chỉ có thể đến phòng Uông Trí.

Uông Trí quen để hé một khe cửa ban công cho anh, anh rón rén bước đi, lướt qua Uông Trí đang ngủ say, mở cửa phòng.

Đêm đó, tinh thần anh căng thẳng, lục soát khắp năm tầng lầu nhà họ Uông, từng phòng từng phòng một, bao gồm cả nơi ở của Uông Lâm và quản gia, người giúp việc, suýt chút nữa bị phát hiện.

Không thấy Khoai Lang Khô, giống như Uông Trí nói.

Trần Duật nghi ngờ mình tìm chưa kỹ, thế là tối hôm sau, anh lại tìm lại một lần nữa, lần này anh tìm rất kỹ, gần như nhận rõ mặt cả sáu người giúp việc nhà họ Uông.

Vẫn không có.

Đã đi nơi khác rồi sao?

Ngày thứ ba, Trần Duật quang minh chính đại đến thăm, quản gia và người giúp việc đều nói không có người này.

Ngày thứ bảy, Uông Lâm đi công tác về, Trần Duật xông thẳng lên tầng năm chất vấn trực tiếp.

Uông Lâm nói, đã bị mẹ nó đón về rồi.

Trần Duật lúc đó không biết mẹ của Khoai Lang Khô thế nào, cũng ít tiếp xúc với cuộc sống muôn màu, chỉ theo bản năng cảm thấy, bị mẹ đón đi rồi, dù sao cũng tốt hơn ở lại đây.

Đương nhiên anh không tin hoàn toàn, còn thử cách ngu ngốc là báo cảnh sát, nói có người mất tích.

Cảnh sát rất nhanh đã đến nhà, nhưng một đứa trẻ làm sao biết được sức mạnh của tư bản chứ, không lâu sau Trần Duật nhận được câu trả lời "Đúng là đã bị mẹ đón đi rồi".

Trần Duật đương nhiên lại bị đánh một trận nữa.

Cách bài trí biệt thự trong khu nhà đều giống nhau, nhà họ Trần không có tầng hầm, Trần Duật 13 tuổi sẽ không biết.

Ngoài Uông Lâm và dì Phương, cũng không ai biết tầng hầm đang nhốt Uông Tuyệt, ngay cả lời giải thích mà Uông Trí và Uông Trì nhận được cũng giống như Trần Duật.

Khoai Lang Khô như chưa từng tồn tại, không để lại bất cứ thứ gì, cũng không tồn tại trong ký ức của người thứ hai, như thể tất cả chỉ là tưởng tượng của Trần Duật.

Chỉ khi Trần Duật về nhà, anh đeo ba lô đi ngang qua, hoặc qua cửa kính xe màu đen trong suốt, luôn theo bản năng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn về phía ban công nhỏ nhà họ Uông cách đó không xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, rồi lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Một năm nữa, Trần Duật tốt nghiệp cấp hai, rời khỏi nhà họ Trần.

Ba năm nữa, Trần Duật tốt nghiệp cấp ba, đến thành phố A.

Bốn năm nữa, Trần Duật tốt nghiệp đại học, đến nước A.

"... Em biết rồi." Uông Tuyệt nói, hắn luồn qua vai Trần Duật, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Trần Duật.

Hai người cùng ngã xuống giường.

Lưng Trần Duật áp vào giường, anh nhắm mắt, chỉ rất may mắn là vừa rồi họ vì định lên giường nên đã tắt hết đèn, lúc này chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường, không đến mức để Uông Tuyệt nhìn thấy sự mất kiểm soát của mình.

Uông Tuyệt thấp giọng lặp lại một lần nữa: "Anh trau ơi, em biết rồi ạ."

Trần Duật không nói gì, hơn nửa khuôn mặt bị vai Uông Tuyệt che khuất, chỉ lộ ra đôi lông mày nhíu chặt.

Uông Tuyệt ấn vào xương sườn Trần Duật, hỏi: "Đau không anh?"

Mũi Trần Duật nghẹt lại, anh hít mấy hơi, mới nói ra được tiếng, "... Đừng nói nữa."

Uông Tuyệt liền không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa vành tai Trần Duật.

Sự thật sáng tỏ, hiểu lầm được giải khai, tâm trạng của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Uông Tuyệt buông bỏ được nỗi uất kết, bởi vì biết được Trần Duật năm đó không phải hoàn toàn không quan tâm.

Mà Trần Duật lại vì thế mà đau khổ, bởi vì ngoài năm lần vào nhà họ Uông tìm Khoai Lang Khô, sau đó anh còn đến nhà họ Uông hai lần nữa.

Tổng cộng bảy lần, anh đều đi lướt qua Khoai Lang Khô ở dưới lòng đất.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Trần Duật không nói gì.

Uông Tuyệt hôn lên tai anh, "Thật ra đã qua rất lâu rồi, em sắp quên rồi."

Trần Duật mở mắt, "Ừm" một tiếng.

Đột nhiên, một bàn tay đưa lên sờ mắt anh, anh theo bản năng lại nhắm lại, lông mi bị đè đến lộn xộn, đầu ngón tay dò dẫm, cuối cùng ấn ấn vào mi mắt dưới của anh.

"Ể---" Uông Tuyệt kéo dài giọng, "Anh trai không khóc à? Tiếc thật..."

Lời chưa nói xong, Uông Tuyệt cảm thấy ngón tay mình bị cắn một cái, lúc đầu là nặng, nhưng lập tức nhả ra, một lúc sau có lẽ thấy chưa đủ, lại nhẹ nhàng cắn thêm một cái nữa.

Uông Tuyệt chống người dậy, nói: "Hôn một cái."

Trần Duật vòng tay ra sau gáy Uông Tuyệt, hôn lên.

Chín giờ sáng, chuông báo thức vang lên.

Trần Duật bị đánh thức, anh ngáp một cái, đầu tiên là sờ sang bên cạnh, trống rỗng, nhưng vẫn còn hơi ấm.

Giây tiếp theo, trên mặt truyền đến một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, tiếp đó ngửi thấy mùi kem đánh răng thanh mát.

Trần Duật mở mắt, thấy một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Uông Tuyệt đã rửa mặt xong, sạch sẽ thơm tho, hắn cúi người xuống, cười nói: "Anh trai chào buổi sáng, muốn hôn một cái."

Trần Duật đẩy hắn ra, vô tình nói: "Chào buổi sáng, nhưng anh chưa đánh răng, không hôn."

Uông Tuyệt tùy tiện hôn mấy cái vào lòng bàn tay Trần Duật, "Em đi làm bữa sáng trước, anh rửa mặt xong thì ra nhé."

Hôm qua lại cứ ôm nhau như vậy, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, một giấc đến sáng, Trần Duật đáp lời, đợi người đi rồi anh lấy điện thoại, có hơn mười tin nhắn hiện ra.

Toàn bộ là về bà giúp việc họ Phương năm đó chăm sóc Bộ Khê lớn lên, ngược đãi Uông Tuyệt.

Trần Duật lướt qua xem, chỉ thấy cuối cùng viết---

Mất tích.

Anh đánh răng rửa mặt đều rất kỹ lưỡng, tóc mái bị ướt một chút, anh lẹt quẹt dép lê đi ra, lập tức ngửi thấy mùi thơm.

Mì bò củ cải muối chua, bánh hoàng kim và sữa đậu nành.

Uông Tuyệt thích xay lẫn lộn các loại với nhau, hôm nay là óc chó, táo đỏ, kỷ tử, đậu nành và hạt kê, hơi ngọt, vừa tốt cho sức khỏe lại vừa ngon.

"Lát nữa anh đưa em đến Minh Hoàn nhé?" Uông Tuyệt nói, "Hôm nay em cũng phải ra ngoài."

Trần Duật: "Đi làm gì?"

Uông Tuyệt cười lên, "Tiệm gốm em muốn khai trương ngày kia, anh thấy được không ạ?"

Trần Duật vươn tay sờ mặt hắn, "Được, định giá đơn vị chưa? Mua hoa chưa? Hoạt động khai trương là gì? Có chuẩn bị chưa?"

Uông Tuyệt nghẹn lời, rõ ràng giọng điệu và biểu cảm của Trần Duật đều rất ôn hòa, sao trong chốc lát khí thế lại tăng lên như vậy, giống như sếp lớn phỏng vấn, làm tim hắn cũng thắt lại, hắn trả lời: "Đều làm xong rồi ạ."

Trần Duật lại nói: "Có ppt hay văn bản không? Anh xem."

Uông Tuyệt: "Vâng thưa Chủ tịch Trần."

Có lẽ là giọng Uông Tuyệt quá oán niệm, Trần Duật ngước mắt, "Anh rất hung dữ sao?"

Uông Tuyệt tủi thân: "Vâng."

Làm Trần Duật cũng thấy nghi hoặc, còn tự kiểm điểm lại, do dự nói: "Không có mà."

Uông Tuyệt nói: "Có lẽ thêm tên gọi thân mật vào trước thì sẽ không hung dữ nữa."

Nghe vậy, Trần Duật nhướng mày, "Ví dụ?"

Uông Tuyệt đưa cho anh một ví dụ: "Bé cưng có ppt hay văn bản không? Anh xem."

Trần Duật quay đầu đi, cười một tiếng, "Được."

Uông Tuyệt không ngờ Trần Duật lại dễ nói chuyện như vậy, "Thật sao ạ?"

Trần Duật gật đầu, "Nhưng tên gọi thân mật là thứ hai chiều mà phải không?"

Uông Tuyệt tự nhiên cũng gật đầu.

Trần Duật liền nói: "Vậy em có thể gọi anh bằng tên gọi thân mật anh thích nghe không?"

Chuyện này có gì đâu, Uông Tuyệt thích nhất là sến súa, hắn đương nhiên suýt chút nữa là vỗ ngực bảo đảm, "Đương nhiên rồi anh trai!"

Trần Duật liền thờ ơ cười lên, hé mắt nhìn hắn, "Anh thích em gọi anh là chồng, bé cưng à."

【Lời tác giả】

Chương sau sẽ có chút kích thích (không phải cảnh nóng)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro