Chương 69: Tôi dù sao cũng là anh trai mà


Máu tuôn ra.

Động tác của Trần Duật nhanh đến bất ngờ.

Trong khoảnh khắc, trước mắt một mảng đỏ rực, như có người đổ máu từ trên đỉnh đầu hắn xuống, nhấn chìm đôi mắt, đồng tử Uông Tuyệt co rút đến cực hạn, khi hắn phản ứng lại, tiếng gầm thấp đầy kinh hoàng đã bật ra khỏi cổ họng: "Trần Duật!"

Trần Duật chưa bao giờ làm chuyện tự hại bản thân, lần đầu tiên có chút không kiểm soát được lực, cắt sâu quá, máu chảy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm cánh tay, nhỏ xuống sàn nhà.

Môi Uông Tuyệt bắt đầu run rẩy, xích sắt bị giằng đến kêu loảng xoảng, hắn liều mạng muốn đến bịt miệng vết thương của Trần Duật, nhưng tự nhiên không làm được, giọng hắn hoảng loạn: "Anh, anh trai ơi... Em biết sai rồi, anh mau đi, đi cầm máu..."

Nhưng Trần Duật không dừng tay, mũi dao hạ xuống bên cạnh vết thương đầu tiên.

Uông Tuyệt hét lên thê lương: "Anh trai ơi!"

Trần Duật mặc kệ hắn, dùng sức, chậm rãi mà quả quyết rạch đường thứ hai dài gần bằng vết thương trên tay Uông Tuyệt.

Trong suốt quá trình, Uông Tuyệt không ngừng khàn đặc dữ dội gọi tên Trần Duật, đồng tử hắn run rẩy kịch liệt, di chuyển cực nhanh, quay đến chóng mặt hoa mắt.

Hắn không thích!

Tại sao hắn lại mua sợi xích sắt này!

Hắn không muốn nhìn, nhưng lại không thể rời mắt, chỉ nhìn chằm chằm, hắn nhìn rất rõ, dao làm thế nào từng chút một để lại dấu vết, làm thế nào từng chút một cắt vào da thịt Trần Duật, trái tim hắn cũng như bị rạch ra mấy đường, "Đừng! Anh trai ơi... Đừng! Đừng như vậy! Trần Duật!!!"

Trần Duật nhẫn tâm, giọng điệu bình thản, "Gọi cái gì? Không phải không đau sao?"

Trần Duật đang tự kiểm điểm, anh thật sự cảm thấy cái tật xấu Uông Tuyệt không quan tâm đến việc mình bị thương hoặc cố tình lợi dụng vết thương để đạt được mục đích này có nguyên nhân từ mình, nếu lần đầu tiên Uông Tuyệt dùng cách này, anh không mềm lòng không thỏa hiệp không để Uông Tuyệt nếm được vị ngọt, có lẽ đã không như vậy rồi.

Nhưng anh đã quên bản thân lúc đó cũng chỉ mới 13 tuổi mà thôi, làm sao có thể dự đoán được tương lai.

Lưng Uông Tuyệt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc hắn tê dại, chỉ không ngừng nói những lời bảo Trần Duật đi cầm máu.

Nhưng hình phạt của Trần Duật vẫn chưa kết thúc.

Đường thứ ba theo sát ngay sau đó.

Hoặc là không làm, đã làm thì phải tàn nhẫn, nếu không chỉ tái phạm, đây trước nay luôn là 'kinh nghiệm nuôi dạy con' của Trần Duật.

Rõ ràng người đau là Trần Duật, nhưng biểu hiện của Uông Tuyệt lúc này lại như thể đang bị lăng trì trên người hắn, hắn giãy giụa quá dữ dội, thoáng chốc có ảo giác lan can sắt ban công sắp bị kéo đổ.

Hắn nhìn đến hai chân mềm nhũn, trượt ngã xuống, đầu gối đập xuống sàn, hắn khom lưng, ngửi mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, quỳ gối khàn giọng cầu xin: "Cầu xin anh, Trần Duật, cầu xin anh... Em biết sai rồi, em biết rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa."

Trần Duật nhìn xuống hắn một lúc, đặt dao xuống, ném vào bồn rửa, một tiếng loảng xoảng.

Sắc mặt Uông Tuyệt trắng bệch, rõ ràng bị giật mình, hắn thở hổn hển gấp gáp, nhìn không chớp mắt vào cánh tay đẫm máu của Trần Duật, đầu hắn rất đau, cơ thể cũng rất đau, chỗ nào cũng đau.

Trần Duật đi về phía hắn.

Uông Tuyệt ngẩng mặt lên, vươn dài tay, lẩm bẩm: "Anh, anh trai ơi..."

Trần Duật nâng mặt Uông Tuyệt lên, lại vì thế mà làm máu dính lên, quệt vào khóe miệng Uông Tuyệt.

Uông Tuyệt nếm được máu của Trần Duật, thoáng chốc, hắn cảm thấy mình có lẽ đã ngất đi một chút, tim đập rất nhanh, như thể giây tiếp theo sẽ tim ngừng đập mà chết.

Hắn muốn cởi áo mình ra để cầm máu cho Trần Duật, lại phải túm ba lần mới miễn cưỡng nắm được vạt áo, hắn siết chặt lấy cánh tay Trần Duật.

Trần Duật nói: "Uông Tuyệt, nhìn anh."

Môi Uông Tuyệt mất hết sắc máu, hai bên má hắn đầy mồ hôi, run rẩy một lúc lâu, tròng mắt mới miễn cưỡng đối diện được với ánh mắt Trần Duật.

Trần Duật nói: "Sau này trên người em chỉ cần xuất hiện một vết thương nhỏ, anh sẽ tự làm trên người mình gấp ba lần."

"..."

Mu bàn tay cái của Trần Duật nặng nề miết qua môi Uông Tuyệt, "Anh không cần biết là em cố ý, hay là không cẩn thận, chỉ cần có vết thương. Dù là một vết bầm nhỏ trên chân, anh sẽ tự đâm vào chân mình ba cái."

Trải qua lần này, Uông Tuyệt nào còn dám, hắn sắp điên rồi, máu vẫn đang tuôn ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ quần áo, hắn cầu xin anh: "Anh... Đi bệnh, viện đi bệnh viện... Được không?"

Trần Duật hoàn toàn không quan tâm, bề ngoài không lộ ra chút đau đớn nào, "Em đã đi bệnh viện sao?"

Thái độ thờ ơ của Trần Duật khiến Uông Tuyệt sợ hãi, hắn hiểu rồi, hắn thật sự biết rồi, "Sau này, em sẽ đi, đừng, đừng như vậy anh trai ơi..."

Trần Duật im lặng một lúc, lại hỏi: "Em không muốn phát triển lâu dài với anh sao?"

Đầu óc Uông Tuyệt tê dại, hắn mờ mịt dừng lại một lúc lâu mới hiểu được câu nói này của Trần Duật, hắn rất lớn tiếng phủ nhận, suýt chút nữa vỡ giọng: "Em không có! Em muốn, em muốn."

Trần Duật hỏi lại: "Vậy tại sao em không biết quý trọng cơ thể mình?"

Cổ họng Uông Tuyệt như bị máu chặn lại, không nói nên lời.

"Như vậy rất không có lợi cho việc duy trì tình cảm giữa chúng ta, em xem lần này, chúng ta đã cãi nhau rồi không phải sao?" Trần Duật nói rất nghiêm trọng, "Lỡ như lại thêm vài lần nữa, tình cảm của chúng ta sẽ tan vỡ thì sao?"

Giả thiết này quá đáng sợ quá nghiêm trọng, Uông Tuyệt bị dọa sợ, hốc mắt hắn nhanh chóng đỏ lên, ngơ ngác nhìn Trần Duật.

Trần Duật không nhìn hắn, một tay cởi xích sắt cho Uông Tuyệt.

Còng tay rơi xuống đất, Uông Tuyệt lại không động đậy, không biết có phải thuận theo lời Trần Duật bắt đầu liên tưởng đến cảnh tượng sau này hai người chia tay hay không, hắn dần dần có chút sụp đổ, vẻ mặt bi thương.

Trần Duật nhìn hắn, đợi Uông Tuyệt tự dọa mình không nhẹ xong, mới bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Uông Tuyệt, anh nói: "Uông Tuyệt, anh thấy em bị thương, rất khó chịu."

Uông Tuyệt từ thế giới của mình hoàn hồn lại.

Đầu ngón tay Trần Duật chọc chọc vào tim hắn, "Giống như em bây giờ vậy."

Sợi tóc rơi trên mặt Uông Tuyệt, Uông Tuyệt nhắm mắt lại, máu huyết vì cái chạm này mà lưu thông trở lại.

Những lời này, khiến hắn giữa cơn đau đớn chua xót lại nảy sinh chút bình yên một cách khó hiểu.

Thì ra, Trần Duật cũng rất quan tâm đến hắn.

Hắn đã làm Trần Duật buồn bã đau lòng.

Hắn hư.

Trần Duật an ủi, dùng khăn giấy ướt lau sạch vết máu khô trên mặt Uông Tuyệt, "Sau này đừng như vậy nữa, hửm?"

Uông Tuyệt ôm eo anh, vùi mặt vào bụng dưới anh, dùng sức gật đầu, đưa ra lời hứa.

Hắn nói: "Đi, đi bệnh viện được không, phải tiêm phòng uốn ván..."

Trần Duật liền lại hỏi: "Em đã tiêm phòng uốn ván chưa?"

Uông Tuyệt nghẹn lời, lại không dám nói gì nữa.

Trần Duật sớm đã dự liệu được, anh liếc nhìn thời gian, "Thư ký chắc đã đến rồi, hai chúng ta cùng đi."

Anh từ sớm lúc xuống xe đã nhắn tin cho thư ký, tính toán cả thời gian hai người đối đầu, Uông Tuyệt sụp đổ, anh an ủi, một tiếng rưỡi trôi qua, vừa vặn.

Uông Tuyệt tùy tiện khoác thêm áo khoác, hắn không chịu buông tay, vẫn nắm chặt lấy cánh tay Trần Duật.

Trần Duật hất cằm, "Lạnh, đi mặc áo vào, anh tự ấn trước."

Uông Tuyệt liếc Trần Duật một cái, vèo một cái lao vào phòng ngủ, chắc chưa đến ba giây, lại vèo một cái lao ra.

Trần Duật nhìn, Uông Tuyệt tùy tiện mặc bộ đồ ngủ chó xù lông lá mà anh mua cho hắn lên người, hoàn toàn không quan tâm hình tượng, anh không nhịn được nhếch khóe miệng.

Lúc ra ngoài, phải đi qua vũng máu kia, nhìn mà kinh hãi, Uông Tuyệt như bị kích động, nhìn cũng không dám nhìn.

Thư ký quả nhiên đang đợi dưới lầu, Trần Duật nghĩ dù sao cũng phải đến bệnh viện rồi, tiện thể đưa Uông Tuyệt đi tái khám luôn, thuốc cũng sắp hết.

Suốt quãng đường, Trần Duật cảm thấy cánh tay mình sắp bị Uông Tuyệt nắm đến tê liệt rồi.

Hai người cùng làm xét nghiệm da, đợi nửa tiếng xem có phản ứng dị ứng không, sau đó cùng tiêm vào mông.

Cơ mông co giật, Uông Tuyệt có chút nhe răng nhếch miệng, Trần Duật trong lòng cũng nhe răng nhếch miệng, dìu nhau đi đến khoa tâm lý.

Bác sĩ tâm lý theo lệ thường dùng cách nói chuyện phiếm, thoải mái giao tiếp với Uông Tuyệt.

Uông Tuyệt "Ưm" một tiếng, có chút oán giận, "Rõ ràng nói ngày hôm sau sẽ chuyển sen đá Móng Gấu qua, kết quả bây giờ vẫn chưa chuyển."

Bác sĩ tâm lý dừng lại một chút, cười hỏi: "Hai vị vừa cãi nhau sao?"

Không phải cô ấy quá lợi hại, mà là Uông Tuyệt quá dễ đoán, toàn bộ cảm xúc đều liên quan mật thiết đến Trần Duật, lấy ví dụ, nếu tiệm gốm vừa khai trương bị người ta cố ý phá hoại đến mức phải đóng cửa, hắn sẽ tức giận, nhưng sẽ không buồn bã.

Chỉ cần có một chút buồn bã, nguồn cơn chỉ có thể đến từ chính Trần Duật.

Trần Duật bắt chéo chân, nhướng mày, "Không tính, chỉ là đang lên lớp thôi."

Uông Tuyệt nhăn mũi, không nói gì.

Cuối cùng kết quả ra rồi, bác sĩ tâm lý ra hiệu cho Trần Duật, có phải vẫn âm thầm nhắn tin cho anh không.

Trần Duật nghĩ một chút, "Nói thẳng đi."

Bác sĩ tâm lý liền gật đầu, nói: "Thật ra bệnh tình đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần kiên trì uống thuốc thì không có vấn đề gì lớn, chỉ là cậu Uông rất thiếu cảm giác an toàn, tiềm thức luôn cảm thấy Chủ tịch Trần một ngày nào đó sẽ bỏ rơi cậu ấy."

Vấn đề này, thật ra Trần Duật vẫn luôn biết, anh nói đùa: "Em ấy không tin tôi."

Uông Tuyệt: "... Không có, Trần Duật không phải người như vậy, em chỉ là..."

Chỉ là luôn hoảng sợ.

Dưới gầm bàn, Trần Duật nắm lấy tay hắn, siết chặt, nói: "Anh sẽ không, nhưng cái này chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh thôi nhỉ, cứ từ từ đi."

Uông Tuyệt nắm lại.

Bác sĩ nói: "Đúng vậy, vấn đề này đúng là chỉ có thể dùng thời gian để giải quyết."

Trần Duật nói: "Đợi ổn định hơn một chút, đi nước ngoài đăng ký kết hôn đi, có giấy tờ có lẽ sẽ yên tâm hơn."

Giọng điệu anh vô cùng bình thường, như thể chỉ đang bàn luận thời tiết hôm nay thế nào.

Uông Tuyệt ngẩn ra một hai giây, đột ngột quay đầu nhìn Trần Duật, hắn không thể tin được.

Bác sĩ tâm lý ôn hòa nói: "Chủ tịch Trần auy nghĩ thật chu đáo."

Trần Duật liền cười: "Tôi dù sao cũng là anh trai mà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro