CHƯƠNG 10: NGƯỜI VIẾT KÝ ỨC

Địa điểm: Mật đạo phía sau phòng tàng thư
Thời gian: 03:56 AM

---

Sau khi rời căn phòng chứa ký ức cấm, Trường Sinh và Anh Tú lần theo một đường hầm ngầm dẫn sâu xuống lòng đất.
Không còn sách, không còn cửa – chỉ có ký hiệu ánh sáng lập lòe dẫn lối.

> “Chúng ta đang không đi vào quá khứ,” – Trường Sinh nói, “mà vào trung tâm điều khiển ký ức.”

---

Càng đi sâu, không gian càng... dị dạng.

Tường trở nên mềm như da người.

Ánh sáng thở như một sinh vật sống.

Và không khí… mang mùi của sự nhớ lại bị cưỡng ép.

---

Họ đến một căn phòng tròn. Giữa phòng là một bệ đá đen, trên đó đặt một vật thể kỳ lạ:

> Một cuốn sổ khổng lồ, dường như được viết bằng chữ của hàng trăm người khác nhau.

Trên bìa chỉ có một dòng:

> “BẢN THẢO GỐC – KHÔNG PHẢI MỌI KÝ ỨC ĐỀU TỰ SINH.”

---

Trường Sinh chạm vào trang đầu tiên.
Mắt anh giãn ra.

> “Anh… thấy em đang chết.”
“Gì cơ?” – Anh Tú thảng thốt.
“Không… không phải em. Là một phiên bản của em. Và có ai đó đang ghi lại ký ức đó, để thử nghiệm phản ứng của anh.”

---

Họ lật tiếp – và thấy những trang ghi chép sống động như đang xảy ra trước mắt:

Các kịch bản chia ly giữa các couple.

Các lựa chọn đối đầu, phản bội, yêu – hoặc quên.

Và quan trọng nhất:

> Tên người viết. Không rõ, nhưng luôn ký là:
“NV-01 – Người Viết Ký Ức.”


---

Anh Tú run rẩy:

> “Chúng ta… không chỉ là người khám phá nơi này.
Chúng ta là đối tượng thử nghiệm.”
“Có thể chúng ta không phải người đầu tiên. Hoặc không phải bản thể gốc.”

---

Trang cuối cuốn sổ tự lật. Hiện ra một đoạn ghi mới toanh – như vừa được viết:

> “Nguyễn Trường Sinh do dự giữa giữ lại hay xóa ký ức về cái chết của Anh Tú.”
“Anh Tú bắt đầu hoài nghi rằng tình cảm là kết quả của sự lập trình.”
“Hai bản thể này có thể đạt tới ‘đột phá cảm xúc’, hoặc bị xóa toàn bộ nếu vượt giới hạn.”

---

Trường Sinh nhìn Anh Tú, ánh mắt rực lên nỗi đau lẫn giận dữ.

> “Ai đang viết chúng ta?”
“Và nếu chúng ta không còn được ‘viết tiếp’… thì chúng ta có biến mất không?”

---

Căn phòng bỗng rung nhẹ.

Một giọng nói vô hình vang lên – từ chính cuốn sổ:

> “Đây là phần cuối cùng có thể tự chọn. Từ đây, ký ức sẽ được ghi trực tiếp từ phản ứng.
Hãy cẩn thận với từng cảm xúc.”

---

Một ánh sáng tím rực xuất hiện trước mặt họ – như cánh cửa sang phần sâu hơn của hệ thống.

> “Đi tiếp, hoặc chấp nhận trở lại ‘vai phụ’ trong câu chuyện của người khác.”

---

Trường Sinh siết tay Tú.
Anh Tú nhìn anh, cười nhẹ – mệt nhưng đầy quyết đoán:

> “Nếu đây là thứ muốn viết chúng ta như thí nghiệm…
Vậy thì hãy để chúng ta phá tung nó – như nhân vật chính.”

---

Cả hai bước vào ánh sáng tím.
Phía sau họ, cuốn sổ bắt đầu cháy.
Từng ký ức bị viết – đang bị xóa… trừ những ký ức thật sự chạm đến lòng người.

---

HẾT CHƯƠNG 10

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro