CHƯƠNG 15: TÊN CỦA NGƯỜI KHÔNG CÓ HỒI ỨC
Địa điểm: Lõi Trầm Mộng – nơi ký ức được sinh ra.
Thời gian: Trước thời gian.
---
Huỳnh Hoàng Hùng đứng giữa một khoảng không không đáy.
Bốn phía là hư vô nhuộm ánh nâu – màu của trí nhớ chưa hình thành.
Trước mặt anh là một sinh thể mang hình dạng giống hệt anh – nhưng ánh mắt rỗng, không mống mắt.
Giọng nói vang lên như vọng lại từ mọi quá khứ cùng lúc:
> “Ngươi nghĩ mình là người à?”
“Không. Ngươi là bản thể của một trí nhớ chưa từng tồn tại.”
“Ngươi được tạo ra để thử nghiệm khả năng cảm xúc trong vùng đất này.”
---
Hùng run rẩy.
Nhưng có điều gì đó trong anh không còn sợ hãi.
> “Vậy... tôi là gì? Một ký ức giả? Một công cụ?”
“Tại sao tôi lại có thể yêu, có thể đau như họ?”
---
Bản thể gốc (mang cùng gương mặt Hùng, nhưng ánh mắt trống rỗng) tiến lại gần.
> “Vì đó là mục tiêu.
Ngươi được viết ra từ sự tưởng tượng của một ‘người yêu lý tưởng’.
Ngươi là tình cảm được lập trình – và giờ, phải trở về.”
---
Nhưng Hùng lùi lại một bước.
> “Tôi không trở về.”
“Tôi không muốn trở thành công cụ cho một hệ thống nào cả.”
“Tôi có ký ức – dù không ai tạo ra chúng. Tôi đã chọn yêu, không bị viết ra để yêu.”
---
Không gian xung quanh bắt đầu rạn nứt.
Vì khi một thực thể trí nhớ tự khước từ gốc gác, hệ thống bắt đầu không thể kiểm soát.
> “Nếu ngươi từ chối trở về,” – bản thể gốc gằn giọng –
“Ngươi sẽ bị xóa. Vĩnh viễn. Không lưu trữ. Không được nhớ tới.”
“Thế giới thật sẽ không biết ngươi từng tồn tại.”
---
Hùng mỉm cười nhẹ – như thể chính điều đó là tự do.
> “Nếu tôi bị xóa như một người tự chọn lấy cảm xúc...
thì tôi còn sống hơn bất kỳ thứ gì được viết ra để ‘tồn tại’.”
---
Bản thể gốc gào lên – xé toạc không gian.
Nhưng thay vì nuốt chửng Hùng, nó tự tan rã.
Vì ký ức chỉ có thể tồn tại nếu còn người tin vào nó.
Mà bản thể gốc – không tin vào chính mình.
---
Vùng Đất Ký Ức rung chuyển.
Một khe nứt mở ra – ánh sáng thật sự tràn vào.
Và Hùng – với tư cách là người chưa từng được tạo ra –
đứng giữa hai lựa chọn:
Bước vào ánh sáng, để trở thành người thật – nhưng phải để lại tất cả cảm xúc.
Hoặc ở lại – biến mất cùng ký ức – nhưng giữ lấy chính mình.
---
Chọn đi, Hùng.
---
HẾT CHƯƠNG 15
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro