CHƯƠNG 21: CÂU CHUYỆN KHÔNG THỂ XÓA

Địa điểm: Tầng Dưới Rìa – nơi ký ức bị cấm ghi đè
Thời gian: Gần như không thể đo lường

---

Trần Đăng Dương và Lê Quang Hùng đã không còn là những người sợ hãi hay bối rối trước vùng đất kỳ bí này nữa.
Sau khi cùng vượt qua ảo giác, bị lạc vào ký ức của nhau, và tìm lại Hoàng Hùng trong một phân mảnh ký ức tưởng như không tồn tại –
họ bắt đầu hiểu: nỗi đau là một phần của sự thật.

---

Và giờ đây – họ muốn giữ lại điều đó.

Giữ lại ký ức.
Không phải để nhớ – mà để nó không thể bị xóa.

---

Họ lần theo một lối đi dẫn xuống sâu hơn bên dưới vùng ký ức chính.
Tại đó, không còn là hình ảnh hay giọng nói, mà là những “mẫu ký ức chưa định dạng” – dạng nguyên liệu cảm xúc, chưa bị mã hóa.

Cũng tại đó, họ tìm thấy một thiết bị kỳ lạ – một khối lõi màu đen như đá obsidian, được đánh dấu bằng biểu tượng:

> “INEX – Inextinguishable Memory Node”
(Ký ức không thể xóa)

---

> Lê Quang Hùng khẽ chạm tay vào thiết bị.
Ngay lập tức, cả không gian xung quanh họ biến thành một phòng chứa ký ức thô –
nơi mỗi khoảnh khắc chưa hoàn tất, từng cảm xúc dang dở đều lơ lửng, như tinh thể ánh sáng mong manh.

---

Thiết bị đó có khả năng "neo" ký ức vào chính gốc cảm xúc.

Nghĩa là: nếu ký ức được ghi không chỉ bằng hình ảnh hay lời nói – mà bằng nỗi sợ, tình yêu, sự mất mát thật sự, thì nó sẽ không thể bị xóa, vì nó không còn phụ thuộc vào hệ thống.

---

Trần Đăng Dương nhìn Hùng, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

> “Nếu chúng ta chọn ký gửi ký ức vào đây… chúng ta không thể thay đổi nó.”
“Nghĩa là, kể cả khi đau, kể cả khi sai – nó vẫn sẽ tồn tại mãi mãi.”

> Hùng gật đầu.

> “Tớ không cần ký ức đẹp.
Tớ cần ký ức thật.
Vì nếu không, tớ chẳng còn là ai nữa.”

---

Họ bắt đầu ghi.

Bằng cách mở lòng – không với máy móc, mà với nhau.

> Ghi lại lần đầu họ sợ hãi.

Ghi lại cái ôm đầu tiên.

Ghi lại khoảnh khắc muốn rời đi – nhưng đã chọn ở lại.

Ghi lại những điều chưa từng nói ra.


---

Và khi hoàn tất, thiết bị Inex phát ra một ánh sáng dịu.
Một vòng tròn hiện lên:

> “01 ký ức không thể xóa – đã khởi tạo.”

---

Nhưng họ không ngờ rằng:

Ngay khi ánh sáng đó hiện ra, có một thực thể đã cảm nhận được.

> Một hệ thống con – hoặc một thứ gì đó cũ hơn cả hệ thống –
đang cử một dạng “Người Gác” đi truy tìm nơi chứa ký ức thật, để tiêu diệt nó trước khi nó lan rộng.

---

Ký ức đã được ghi.
Nhưng liệu họ có giữ được nó – khi có kẻ đang tới gần?

---

HẾT CHƯƠNG 20

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro