CHƯƠNG 39: NGƯỜI GIỐNG TÔI
Theo bước Huỳnh Hoàng Hùng khi anh bước vào “Gương Đầu”, nơi anh buộc phải đối diện với bản thể phản chiếu của chính mình – người không tin vào tình yêu, và cho rằng tình cảm là xiềng xích.
---
Vị trí: Gương Đầu – vùng phản chiếu cảm xúc bị kìm nén
Trạng thái: Đối mặt – Mâu thuẫn nội tâm – Định nghĩa lại bản thân
---
Lối đi dẫn đến Gương Đầu không phải là một hành lang, mà là một mảng tối trôi nổi giữa không trung, như một vết mực loang.
Hùng bước vào – một mình.
Mọi thứ xung quanh trở nên vô sắc. Không âm thanh, không mùi vị – chỉ là sự im lặng của suy nghĩ chưa được nói ra.
---
Một tấm gương khổng lồ hiện ra. Nhưng thứ phản chiếu bên trong không phải là anh – mà là “anh” với đôi mắt lạnh hơn, nụ cười nhạt hơn, và không có vết sẹo nơi bàn tay trái.
---
> “Cậu là ai?” – Hùng hỏi, lòng bàn tay siết nhẹ.
> “Tôi là điều cậu giấu.” – bản thể phản chiếu đáp, giọng đều và sắc.
> “Tôi là kẻ đã từng yêu, từng mất. Và rút ra kết luận: Không có tình yêu nào là thật.
Chỉ là một bản hợp đồng ký bằng cảm xúc – và sớm muộn gì cũng hết hạn.”
---
Hùng bước tới, tim đập thình thịch, như thể ký ức cũ đang gõ cửa.
> “Tôi từng là cậu? Từng nghĩ như vậy?”
> “Không.
Cậu vẫn nghĩ như tôi – chỉ khác là cậu chọn không nói ra.”
---
Gương Đầu rạn vỡ nhẹ.
Hình ảnh bản thể phản chiếu bước ra khỏi mặt kính – bằng xương bằng thịt, đối diện Hùng.
---
> “Cậu yêu Đỗ Hải Đăng. Nhưng cậu sợ.
Vì người cậu từng yêu trước đó đã để lại cho cậu một bài học cay nghiệt.
Và giờ đây… khi Dương đã mất ký ức, cậu mới cảm thấy an toàn để yêu lại.”
Hùng chấn động.
Hình ảnh mờ mịt – vụn vỡ của một bàn tay khác từng buông tay anh giữa một đêm mưa, như một cái bóng phía sau bản thể phản chiếu.
---
> “Yêu... là sự phụ thuộc.
Là mở cửa cho người khác làm tổn thương mình.
Và cậu luôn luôn biết điều đó.” – bản thể nói tiếp.
---
Hùng gầm lên:
> “Tôi biết!
Nhưng tôi chọn yêu.
Tôi chọn để bị tổn thương, còn hơn sống mà không có cảm xúc thật.”
> “Cậu không thể xoá tôi.” – bản thể cười.
> “Không.” – Hùng thở mạnh – “Tôi không cần xoá cậu.
Vì cậu là một phần trong tôi.
Nhưng tôi sẽ không để cậu dẫn đường nữa.”
---
Gương Đầu vỡ vụn hoàn toàn.
Bản thể phản chiếu mỉm cười – rồi tan vào Hùng như làn khói.
Một tia sáng ấm áp rọi xuống – mở ra lối đi tiếp theo.
---
Trên lối đó, một giọng thì thầm văng vẳng:
> “Chỉ khi chấp nhận phần yếu đuối trong mình…
Ta mới mạnh lên thật sự.”
---
HẾT CHƯƠNG 39
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro