CHƯƠNG 47: XUYÊN TÂM VỰC
Vị trí: Vùng nứt ký ức – Rìa tầng cuối cùng
Trạng thái: Hủy cấu trúc – Chấp nhận đánh đổi
---
Tiếng nứt vỡ vang lên như sấm ngầm trong lòng đất.
Từ điểm dưới chân Hùng, những vết nứt ánh tím lan rộng, đâm chéo cả mặt đất – tỏa ra như xương sườn bị gãy.
Hùng quay đầu, hét lớn:
> “KHÔNG AI ĐƯỢC ĐẾN GẦN! Đây là… lối đi của Inex, là tầng trục xoáy ký ức! Càng đến gần, càng bị hút!”
---
Nhưng chưa ai kịp nghe hết.
Đỗ Hải Đăng là người đầu tiên lao tới – không hề do dự.
> “Anh không quan tâm em là gì. Em là người mà anh chọn. Chỉ cần em còn gọi anh… anh sẽ không để em biến mất.”
Ngay sau đó là Quang Anh, Trường Sinh, Phong Hào, Thái Sơn, Anh Tú, Dương, Duy, Lê Quang Hùng – tất cả cùng lao vào vùng sáng đang nuốt lấy Hùng.
---
[KHÔNG GIAN MỚI – “TẦNG GỐC”]
Họ không rơi – mà bị kéo trượt như linh hồn qua gương.
Một nơi không có trọng lực, không có thời gian.
Chỉ có những chuỗi ký ức cuộn quanh như băng cassette – tua ngược, phát chồng, gào thét.
---
Tất cả bị chia tách, mỗi người rơi vào một dải ký ức riêng.
Nhưng Hải Đăng – dù bị kéo theo hướng khác – vẫn cố gắng kéo tay Hùng.
> “Không buông, em nghe chưa! Em không buông, anh cũng không!”
---
Hùng đang bị kẹp giữa hai khối ký ức:
Một bên là ký ức nhân tạo, nơi giọng nói lạ bảo cậu mở cửa.
Một bên là ký ức thật, nơi cậu bé đơn độc từng chỉ muốn được công nhận là "người".
---
Hùng hoảng loạn.
> “Nếu em được tạo ra… thì tình cảm của em dành cho anh… có thật không?”
---
Hải Đăng – rướn người, gần như tan vào ánh sáng – vẫn hét lên:
> “Em tưởng tình cảm phải được sinh ra từ máu thịt sao?
Tình cảm là thứ ta lựa chọn giữ lại, khi ký ức bị xóa sạch!
Chọn anh – là thật!”
---
Mười người siết thành một vòng tròn quanh Hùng – mỗi người tỏa ra một chuỗi ký ức thật.
Một cảnh ăn tối.
Một tiếng cười dưới mưa.
Một ánh mắt giữa hành lang lạnh.
Trọng tâm – là ánh nhìn kiên định của Hải Đăng.
> “Em là Hùng – không phải công cụ, không phải vật chứa.
Là người anh yêu. Và nếu phải nổ tung tầng ký ức này để giữ lấy em – anh sẽ làm.”
---
Tầng gốc rung chuyển dữ dội.
Vết nứt tím biến thành hoa văn bạc – co lại, rút vào cơ thể Hùng.
Hùng mở mắt.
Ánh sáng tím trong mắt cậu mờ dần, rồi tắt hẳn.
---
> “Em là Hùng. Và nếu Inex từng lợi dụng em… em sẽ là người đầu tiên đưa nó về tro bụi.
Không phải vì em là công cụ – mà vì em là người được lựa chọn.”
---
Hải Đăng siết chặt tay cậu.
Cả hai mỉm cười – run rẩy, nhưng rõ ràng: đã bước sang tầng cuối cùng – cùng nhau.
---
HẾT CHƯƠNG 47
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro