CHƯƠNG 9: PHÒNG KÝ ỨC BỊ CẤM

Quay lại nhóm Nguyễn Trường Sinh × Bùi Anh Tú, khi họ khám phá ra một “căn phòng tàng thư” chứa ký ức bị cấm — những ký ức mà không ai trong nhóm dám thừa nhận.

Địa điểm: Tầng sâu nhất của thư viện – Phòng tàng thư kín đáo
Thời gian: Đêm khuya, khi các thành viên khác đang nghỉ ngơi

---

Nguyễn Trường Sinh và Bùi Anh Tú lặng lẽ tiến vào một hành lang chưa từng được khám phá trong thư viện.
Hai người vừa mới thoát khỏi cơn hoảng loạn sau sự biến mất bí ẩn của một thành viên trong nhóm.

---

Trường Sinh nhấn vào một viên đá khắc ký hiệu đặc biệt trên tường – một cánh cửa bí mật mở hé.

Bên trong là một căn phòng nhỏ tối tăm, đầy bụi và cánh cửa được khóa bằng một hệ thống mã số phức tạp.

---

Anh Tú cúi người lắng nghe.

> “Có tiếng gì đó… giống như lời thì thầm.”

Trường Sinh mỉm cười:

> “Chúng ta sắp chạm vào thứ mà ai cũng sợ – ký ức bị cấm.”

---

Trong phòng, những giá sách cổ xưa chứa đầy những hộp lưu trữ nhỏ bằng kim loại, mỗi hộp đều được dán nhãn bằng những cái tên mà không ai trong nhóm nhận ra.

Trường Sinh mở một hộp và rút ra một thẻ ký ức phát sáng mờ ảo.

> “Đây là…” – Anh lẩm bẩm – “Ký ức về những sự thật bị che giấu.”

---

Khi mở thẻ ký ức, cảnh tượng hiện lên trong đầu cả hai là:

Những mảnh ký ức cắt vụn của từng thành viên trong nhóm, nhưng với những chi tiết sai lệch, kinh hoàng.

Những ký ức về các cuộc tranh cãi, phản bội, sự dối trá…

Và đặc biệt, ký ức về một sự kiện mà cả nhóm đã “đồng loạt quên” — một lần đoàn thám hiểm bị phản bội từ bên trong, dẫn đến một thành viên từng bị bỏ rơi, bị đánh mất, và gần như bị xóa hoàn toàn khỏi trí nhớ của tất cả mọi người.

---

Bùi Anh Tú hoảng hốt:

> “Sao chúng ta không nhớ chuyện này?”

Trường Sinh trầm giọng:

> “Bởi vì ai đó đã cố tình xóa nó khỏi ký ức chung. Nhưng sự thật vẫn nằm đây.”

---

Một cảm giác nặng nề tràn ngập căn phòng khi họ lần lượt mở thêm nhiều thẻ ký ức, từng mảnh từng mảnh một hiện lên —

Những mảnh ghép về một âm mưu lớn hơn, một thế lực bí ẩn bên ngoài, đang thao túng ký ức của họ và thử nghiệm với từng cảm xúc của họ.

---

Trường Sinh nhìn Anh Tú:

> “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Phải tìm ra ai đã làm điều này, trước khi chính chúng ta biến mất khỏi vùng đất này.”

---

Tiếng bước chân vang vọng từ hành lang.

Hai người lập tức tắt thẻ ký ức, giấu chúng nhanh vào người.

---

Cửa phòng tàng thư khép lại.
Ngoài hành lang, những bóng người đang tìm kiếm – và có lẽ, biết rõ hơn ai hết, rằng những ký ức bị cấm này không bao giờ được phép tồn tại.

---

HẾT CHƯƠNG 9

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro