Chương 15: Thương

  Tiếng gió như gào thét, thổi tung cả sự điềm tĩnh duy nhất còn sót lại trong đầu Thiếu Nam.

 Mộc An nằm co người dưới chiếc bàn gỗ có phủ khăn trải màu trắng viền rem. Vì cô mặc váy trắng nên rất dễ bị lẫn vào, khó nhìn ra.

 Thiếu Nam vội vã chạy đến chỗ cô định nâng cô dậy. Cánh tay vừa chạm vào, trạng thái của Mộc An đã chuyển sang hoảng loạn, thô bạo hất tay cậu ra. Ánh mắt trợn trừng như một con thú dữ, như vừa lườm cậu, lại không biết cậu là ai. Cuối cùng lẩn hẳn vào góc trong cùng của chiếc bàn, loạng quạng cầm lấy mấy món đồ bên cạnh ném vào người cậu để xua đuổi.

 Cánh cửa chính đổ sập, gió lớn lùa vào, thổi tung mái tóc đã dài tới ngang vai của Mộc An, lạnh lùng cuốn lấy những giọt mồ hôi lạnh toát trên trán cô. 

 Trên người Mộc An toàn vết bầm tím, thậm chí còn chảy máu, lòng bàn chân còn bị mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà ghim vào mà cũng không biết. Cô nằm ở đó, tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, nét mặt phờ phạc, người như dại hẳn đi....

 Lòng Thiếu Nam không khỏi nổi lên một tia chua xót:

- Mộc An? Sao cậu lại thành ra thế này?

 Mặc kệ Mộc An không ngừng đánh vào người cậu, Thiếu Nam vẫn kéo cô ra ngoài rồi bế xốc lên . Có lẽ vì hôm qua ném đồ cả đêm nên Mộc An mất sức hẳn, lực đánh đều không đau, hoặc vốn dĩ từ trước đến nay thể lực của cô đều rất yếu.

 Mộc An như bị tính kị người xốc lên, mặt mày xanh mét cố đẩy cậu ra. Giọng cô sớm đã khẳn đặc lại, như có gai mắc trong cổ họng, nói không ra hơi:

 - Bỏ....

  Cô ấy thực sự không nhận ra Thiếu Nam, thần trí như mất hẳn. Thiếu Nam một mạch bế cô ấy, bắt xe đến bệnh viện. 

 Bác hàng xóm đứng ngoài nhìn vào căn nhà bị phá tơi tả, thực sự là mặt mày tái hẳn lại. Lại thấy Mộc An cầm cả một cái lọ thủy tinh ném vào người Thiếu Nam, cậu ta không tránh, còn để mặc cô ấy ném vào người mình, xây xát, bầm tím đến thế mà vẫn trơ ra làm cái bình phong cho Mộc An trút giận. Bác ấy khẽ lắc đầu một cái, lại như phát hiện ra điều gì đặc biệt giữa Thiếu Nam với Mộc An, lại như chẳng thấu cái gì.

 Trên xe, bác tài xế mặt mày căng như chão, thi thoảng lại run cầm cập nhìn lên gương chiếu hậu. Thấy một cô bé không ngừng đập cửa, vùng vẫy, đánh người, thiếu chút còn đánh cả bác ấy. 

 Thời tiết đang xấu dần, bác tài xế vốn định đánh xe về nhà, không nhận trở khách nữa. Nhưng lại thấy từ xa có người hớt hải chạy tới. Trên tay còn ôm một cô gái nhỏ, vẻ mặt cậu như mây bụi tháng bảy, còn cô gái kia lại như mưa đầm đìa tháng sáu. Cậu bé ấy không ngừng đập cửa, tiếng la hét lo lắng theo gió cuốn đi.

 Thiếu Nam thấy Mộc An đã mệt đến ngất đi rồi mà tay vẫn còn phản kháng, mới lấy hai tay ôm chặt cô từ phía sau ấn xuống ghế. Mộc An nước mắt giàn dụa nhất định đẩy cậu ra. Thiếu Nam thấy cô ghét bỏ cậu đến cùng cực như vậy mới đau lòng siết chặt cánh tay để ôm lấy cô sâu hơn : 

 - Mộc An! Cậu đừng thế này có được không?

Mộc An quay lại phẫn nộ nhìn cậu. Như muốn hét lên mà cổ họng lại không nói được:

- Kẹo.... An... Không đẩy...

Cô lắc đầu nguầy nguậy, móng tay bấu vào tay cậu.Cậu nhất định không chịu buông, gục đầu vào vai cô, nghe tiếng cô nấc lên mà lòng đau như cắt. Thiếu Nam càng ôm cô chặt hơn trong một  góc ghế, nhỏ giọng thầm thì:

 - Mộc An, sao cậu càng ngày càng xấu tính như vậy?

 Mộc An bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào cậu. Thiếu Nam còn chưa kịp vui mừng khi Mộc An nhận ra cậu thì ánh mắt đẫm lệ của cô đã hiện lên một tia não nề, xót xa. Đôi bàn tay của cô run run đưa ra, chỉ dám dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào má cậu, giống như muốn khẳng định sự tồn tại mờ ảo của cậu tại đây là hiện thực. Nhưng không kìm nổi sự đau lòng trong câu nói vừa nãy mà đầu ngón tay run lên bần bật. 

 Thiếu Nam chỉ ngồi yên để cô dùng bàn tay thon dài mảnh mai vươn ra chạm nhẹ vào cậu. Thấy bàn tay run rẩy không yên của Mộc An thì hàng lông mi dài của cậu khẽ cụp xuống, ánh mắt như phủ một lớp mờ mờ. Đẹp như sương phủ trên rừng mơ đầu tháng hai, lại lạnh như sương tan mùa tuyết cuối tháng hai. Thiếu Nam đưa bàn tay lên, giữ lấy ngón tay nhỏ lạnh buốt của cô, nắm chặt không buông:

 - Là mình không tốt. Không lo được cho cậu.

 Cô thôi làm loạn, nhẹ nhàng đẩy cậu, thu chân lên để đầu tựa vào gối, khuôn mặt lại trở về với vẻ lãnh khốc thường ngày, co lại thành một nhúm nơi góc ghế. Thế giới trong cô lại nhỏ đi trong chốc lát. Chỉ có bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Thiếu Nam không rời.



Bệnh viện Trạch Mai ngày thứ hai vắng người hẳn, yên lặng đến nỗi nghe thấy tiếng chim hót trên những tán lá xanh cao dày, cách căn phòng bệnh trắng xóa đến mấy tầng không, cách cả một khoảng không gian bao la hỗn loạn trong lòng.

  Sự đối lập giữa khoảng không yên lặng an tĩnh ngoài kia với cái im ắng đến trống vắng khi bác sĩ đi tới chỗ Thiếu Nam cứ xoáy vào lòng cậu như một cây kim dài khêu bật lấy những sợi chỉ thừa, để lại trên nền vải vô số những lỗ nhỏ đau lòng.

Bác sĩ cầm đồ án bệnh ra, giải thích rất rõ ràng dễ hiểu:

  "Đưa đến bệnh viện, có dấu hiệu co giật toàn thân do bị sốc tâm lí và khủng hoảng kéo dài.

 Không có phản ứng với các hành động giao tiếp thường thấy.

 Có hành động sốc phản vệ khi đưa chất giảm đau vào người.

 Có khuynh hướng bạo lực khi có vật chạm vào cơ thể."

 Có vậy mới biết, Mộc An có dấu hiệu trầm cảm là rối loạn lưỡng cực giai đoạn đầu. Ông Hoàng Lãm nói lần cuối cùng Mộc An trở bệnh nặng như thế này là từ sau khi mẹ cô mất. Lúc ấy Mộc An nổi giận đến nỗi suýt làm bà Thi sảy thai. Ông còn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khiến Mộc An bệnh trở lại? 

 Thiếu Nam kể lại chuyện Mộc An đẩy ngã Thanh Chi, còn hất đổ kẹo của Thanh Chi khi thấy cậu cùng cô ấy ăn kẹo. 

Ông Hoàng Lãm á khẩu, mãi một lúc sau mới ngờ vực hỏi:

- Thiếu Nam. Không phải con bé đang ghen đó chứ?

Thiếu Nam giật mình, một lúc sau khuôn mặt như bị căng cứng, đỏ như quả cà chua đến ngày thu hoạch. Không kìm được còn lấy tay che miệng, ngay cả đến hít thở cũng có đôi chút khó khăn. 

 Tâm tình bỗng chốc hỗn loạn, không kìm được mà như hương gỗ sổ đàn bay ra ngoài cửa sổ, bát ngát cả một rừng hoa nắng.


 Bác sĩ đã tiêm cho Mộc An một liều thuốc an thần khiến cô ấy ngủ ngoan như một con mèo lớn trên chiếc giường phủ ga trắng xóa. Thiếu Nam đi đến ngồi bên cạnh giường vuốt ve mái tóc mềm như nhung của Mộc An. Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy cô nhập viện, hai lần đều là lỗi của cậu. Thiếu Nam mệt mỏi nằm gục xuống bên cạnh cô sau một đêm chờ đợi trong mưa gió, bàn tay vẫn vô thức nghịch ngợm mái tóc mềm. Mắt cậu nhắm nghiền nhưng trong đầu vẫn mông lung một vài suy nghĩ khác lạ.

 - Mộc An, mình thực sự đã quá thích cậu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #giangtran