9

Bảy ngày sau, Vân quốc Hoàng đế đãi yến hội, đón gió tẩy trần cho Thắng Mân.

"Vân huynh, ngươi nói Kim Quốc nhiếp chính vương là vì sao mà đến?" Nói chuyện là Mục Lâm con trai của Vân quốc đại nguyên soái Mục Cẩn

"Vân huynh" trong câu nói chính là Vân quốc thất hoàng tử Vân Tiêu.

Vân Tiêu cười nói, "Nghe nói là ở Kim Quốc khởi binh mưu phản thất bại bị đuổi giết, chạy trốn tới Vân quốc."

Mục Lâm nở nụ cười, "Ta thấy Hoàng Thượng đối y sủng ái thật sự, Vân huynh cần phải cẩn thận." Vân Tiêu lắc đầu không nói, Thắng Mân kia được phụ hoàng sủng ái, bất quá cũng chỉ là người dị quốc, chẳng lẽ muốn đem ngôi vị hoàng đế cho y sao, không thể nào!

Hai người đi tới trong điện, ngồi cùng nhau. Vốn là hoàng tử với thần tử không thể ngồi cùng nhau, nhưng Thất hoàng tử cùng Mục công tử cảm tình cực kỳ tốt, bọn họ đều quen rồi.

Thắng Mân ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, có vẻ không hề hứng thú. Y không biết vì sao Hoàng Thượng muốn làm yến tiệc đón gió tẩy trần, y thầm nghĩ xong sớm một chút,phải trở về bồi Long Phúc.

Mục Lâm tùy ý nhìn ngó nơi nơi đánh giá, liền thấy được vị kia ngồi ngay ngắn, vi mân bạc thần, sườn mặt cương nghị, còn có cả người xơ xác tiêu điều, nhưng không thể che lấp vương giả phong phạm.

Hắn là người không bao giờ chịu khống chế tính tình thẳng thắn,ánh mắt không chút chánh né nhìn chằm chằm Thắng Mân. Thiếu niên mới mười lăm tuổi, lại là đứa con duy nhất của binh mã đại nguyên soái, ngàn vạn sủng ái cho một thân, còn chưa biết như thế nào để che dấu tâm tư của mình.

Vân Tiêu nhìn theo ánh mắt hắn,không nói gì,chỉ cúi đầu uống rượu.

Tẩy trần yến kết thúc, khách và chủ tẫn hoan.

Thắng Mân đứng dậy muốn đi, Mục Lâm đi đến ngăn cản đường ra, "Ngươi là Kim Vương gia Thắng Mân?"

Thắng Mân cũng không ngẩng đầu lên,"Ân" một tiếng liền đi. Mục Lâm có chút thất vọng, hắn thích nam nhân, hăn cũng vừa biết thiên hướng của mình không lâu.

Nhưng Vân quốc cũng không giống Kim Quốc, nam nữ đều có thể dựng tử, còn rất nhiều kiêng kỵ.

Vân quốc bộ phận lớn đều là nam nữ kết hợp, giống nếu chuyện hắn thích nam phong bị lộ sẽ bị cho là ngoại tộc.

Nhưng mà hắn vừa nhìn đã thích nam nhân này, nếu có thể đem hắn thu vào trướng trung, sẽ tốt biết bao nhiêu.

Thắng Mân đến cung y cùng Long Phúc đang ở.
Long Phúc nghiêng người ỷ ở bên giường, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc. "Vương gia đã trở lại?"

Thắng Mân vội vàng tiến lên một phen ôm lấy hắn.

"Ăn cơm xong?"

"Ta ăn không được, nghĩ thôi đã muốn nôn" Long Phúc khó xử quay đầu đi.

Thắng Mân nhìn thoáng qua đồ ăn còn nguyên trên bàn, Vân quốc thiên về nhiệt đới, làm đồ ăn thường cho rất nhiều hạt tiêu. Bảo sao Long Phúc không động miếng nào.
"Ăn không quen liền kêu bọn họ mang xuống." Thắng Mân nói.

Long Phúc suy yếu cười cười, "Chúng ta nay ăn nhờ ở đậu, vẫn không nên đòi hỏi thì hơn"

Thắng Mân thở dài, "Suy nghĩ cái gì đều không nói cho ta, sau đó lại tự ủy khuất chính mình, còn không biết lo cho đứa nhỏ trong bụng? Quên đi, ta đi nấu cho ngươi ăn."

"Vương gia, Anh nhi thì làm sao bây giờ?" Long Phúc hỏi, cả ngày hôm nay hắn vẫn cứ lo lắng không yên.

Thắng Mân sờ sờ đầu hắn, "Ngươi hiện tại không cần nghĩ lung tung, Anh nhi ngày mai có thể cùng chúng ta đoàn viên."

Thắng Mân đi ra ngoài, Long Phúc lấy ra viên sinh tử quả cuối cùng, đây thật sự là thứ thần kỳ, toàn dựa vào nó, mình mới có cơ hội cùng Vương gia đi đến hiện tại.

Mục Lâm trong bóng tối nhìn Long Phúc nhất mắt, mới vừa rồi hắn nghe được đối thoại của hai người, nguyên lai thật sự có nam nhân sinh con, rất thần kỳ.

Thị vệ này đang mang thai đứa bé của Kim vương gia, Kim Vương gia đối hắn thật tốt, hơn nữa thứ hắn vừa cầm trong tay, sinh tử quả? Nếu có được hắn cũng có thể sinh đứa nhỏ cho Kim Vương gia, rồi sau đó y cũng đối xử tốt như vậy với mình.

Mục Lâm đứng ở nơi đó, có chút đăm chiêu. Sau đó xoay người, biến mất trong bóng tối.

Mặt khác trong bóng tối còn có thêm một người, đứng ở đó cười tà mị, sinh tử quả? Rất có ý tứ. Thắng Mân bưng canh gà vừa nấu đi tới, Long Phúc thu tâm cất thứ vừa lấy ra, sau đó làm như không có việc gì nằm lại trên giường.

Thắng Mân đem người ôm lấy, xúc canh gà cho hắn, Long Phúc có biếng ăn thế nào cũng phải ăn hết, sau đó hai người nằm ở trên giường, gắt gao ôm nhau.

Long Phúc nửa híp mắt, cảm giác được cái trán có nước,ngẩng đầu liền thấy, thế mà chủ tử đang chảy nước mắt.

Hắn nâng tay giúp chủ tử lau khô nước mắt.

Thắng Mân càng khóc ác hơn, "Long Phúc, thực xin lỗi, đều là ta sai, ta đem ngươi ép buộc thành như vậy, ta thật sự không nghĩ tới, ta không nghĩ tới ta sẽ thất bại."

Long Phúc hoàn toàn không trách cứ, "Vương gia, kỳ thật ta không sao, nghỉ ngơi nhiều vài ngày thì tốt rồi."

"Không có việc gì, ngươi luôn nói không có việc gì, ta muốn cho ngươi ngồi xe ngựa ngươi không chịu, suy yếu ngủ một ngày một đêm, ngươi còn nói ngươi không có việc gì?"

Long Phúc câm miệng không nói, chủ tử vừa mới còn bình thường đâu, xoay cái mặt lại lên án hắn, lúc ấy tình huống khẩn cấp, hắn như thế nào có thể ngồi xe ngựa?

Thắng Mân cũng không khóc nữa. Chính là thấp giọng nỉ non: "Sinh song đứa bé này chúng ta liền không sinh, không bao giờ sinh nữa!"

Long Phúc không nói gì, gắt gao ôm y, nhắm mắt cả đêm cũng chưa ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Thắng Mân mở to mắt, quay sang nhìn Long Phúc một cái, "Hôm nay Hoàng Thượng tìm ta có việc, ta đi trước."

Long Phúc căng thẳng ôm lấy thắt lưng y, "Trở về sớm một chút"

Thắng Mân đi rồi, Long Phúc lật cái thân, tối hôm qua không ngủ được, hiện tại vừa ngủ liền trầm trầm.

Mục Lâm nhìn Long Phúc ngủ say, nhẹ tay nhẹ chân trộm đi sinh tử quả.

Lộ ra nụ cười đáng khinh, Kim Vương gia, chờ ta đi.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Long Phúc tỉnh ngủ dựa bên giường nhìn cửa, đã trễ thế này Vương gia còn chưa trở về sao?

Mà lúc này Thắng Mân cũng là vô cùng phẫn nộ, người trước mắt này nhân lúc y chuẩn bị hồi cung điện. Ngăn cản y, còn dùng Long Phúc làm cái cớ, lừa y đến này phòng nhỏ vắng vẻ.

Cái gì mà con trai đại nguyên soái, thì tính sao?

Thực sự tưởng y không dám giết sao?

Thắng Mân hung hăng bóp chặt yết hầu Mục Lâm "Nói, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Mục Lâm hốc mắt rưng rưng, "Kim Vương gia, ta thích ngươi, ta lần đầu tiên thấy ngươi đã muốn thượng ngươi, ngươi xem ta kém cái tiểu thị vệ kia chỗ nào chứ?"

Hắn tuyệt vọng dậm chân, vừa rồi hắn đã đem sinh tử quả nuốt vào, chỉ cần Kim Vương gia phối hợp, liền mọi sự đại cát.

Hắn vừa mới thoát áo, tính dụ dỗ Kim Vương gia, kết quả đã bị bóp chặt yết hầu.

Mắt thấy người này hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, Thắng Mân lại đột nhiên thấy trên tay đau xót liền dừng động tác.

Chỉ thấy một nam tử bạch y bước nhanh đi tới.

"Kim Vương gia ở Vân quốc giết Mục Lâm, sợ là ngay cả Hoàng Thượng cũng không giữ được mạng ngươi!" Thất hoàng tử thản nhiên nói.

Thắng Mân cũng không phục, "Sự việc hôm nay không sảy ra, thì ta muốn giết hắn sao?"

Thất hoàng tử Vân Tiêu vươn tay ngăn lại Kim Khải, nhìn như động tác đơn giản, Thắng Mân lại cảm giác tay đều không cử động được, không nghĩ tới người này thoạt nhìn chỉ có nhược quán thiếu niên nội lực lại rất thâm hậu. Vân Tiêu tà mị cười,v"Không biết Kim Vương gia có thể cho ta cái mặt mũi, lại nói tiếp ta còn muốn xưng ngài một tiếng biểu huynh."

Thắng Mân bình tĩnh nghĩ lại, đành phải buông tha cho Mục Lâm lần này, Vân Tiêu nói đúng vậy, giết chết con trai đại nguyên soái, ngay cả Hoàng Thượng đều không cứu được y.

Thắng Mân đi ra ngoài, Mục Lâm lại nóng nảy, "Vân huynh, ngươi tại sao lại để y đi mất?"

Vân Tiêu hướng lại đây, trực tiếp cho hắn một cái tát. "Ngươi không phải còn ngại chưa đủ dọa người!"

Mục Lâm bụm mặt. Vân Tiêu luôn luôn sủng hắn, so với mấy hoàng tử khác tình cảm với hắn còn sâu hơn mấy phần, không nghĩ tới Vân Tiêu cư nhiên hội đánh hắn.

Vân Tiêu cũng càng phẫn nộ, tức đỏ cả mắt. "Mục Lâm, ngươi thích y như vậy, y căn bản không thèm để ý đến ngươi?"

Nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong, ở trước mặt nam nhân khác cởi áo tháo thắt lưng, người kia còn vẻ mặt khinh thường, thậm chí muốn giết hắn.

Vân Tiêu cảm thấy chính mình đau lòng không thở nổi.

Mục Lâm nhìn Vân Tiêu ở trước mặt chảy nước mắt, không biết nên làm thế nào. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Vân Tiêu thích hắn?

Lúc này Vân Tiêu cái gì cũng không quản không để ý, trực tiếp đem Mục Lâm đặt ở dưới thân, "Mục Lâm, Thắng Mân không cần ngươi, ta muốn ngươi!"

Mắt thấy quần áo bị lấy hết, Mục Lâm không ngừng giãy dụa, phản kháng, nhưng không cách nào dãy ra được. Ba cái công phu mèo cào mà Vân Tiêu dạy hắn, làm sao có thể là đối thủ của Vân Tiêu.

Vân Tiêu đem Mục Lâm đặt ở dưới thân, càng không ngừng ở trên người hắn hôn cắn, sau đó khẽ cắn hắn trước ngực hai điểm đỏ hồng, Mục Lâm chính là một thiếu niên ngây thơ trước giờ chưa trải sự đời, chỉ chốc lát liền nổi lên phản ứng, rên ra tiếng.

"Ân.. A. Vân Tiêu, ngươi buông ra! Thả ta!" Mục Lâm lớn tiếng thét.

Hắn nhớ tới đến lúc năm tuổi lần đâu gặp Vân Tiêu, Vân Tiêu liền đối hắn rất tốt, hắn muốn cái gì Vân Tiêu cấp cái đó, cho dù Vân Tiêu không có cũng sẽ nghĩ biện pháp cho đem tới cho hắn.

Thuận lý thành chương, bọn họ huynh đệ tốt.

Mục Lâm không phải không hoài nghi tâm tư Vân Tiêu, nhưng là sau lại gặp Vân Tiêu luôn ra vào thanh lâu, liền buông tâm.

Chính là không nghĩ tới, hắn tôn Vân Tiêu làm huynh trưởng, Vân Tiêu lại muốn thượng hắn. Mục Lâm chảy ra nước mắt tuyệt vọng.

"Mục Lâm, sinh cho ta một đứa nhỏ!" Vân Tiêu trực tiếp đi vào, Mục Lâm đau thét chói tai.

"Ta không cần! Ngươi tên biến thái, ngươi cút ngay cho ta! Cút ngay!"

Nghe nói như thế, Vân Tiêu càng phẫn nộ: "Ngươi vừa thấy y liền thích y, còn muốn sinh cho hắn đứa nhỏ, ta thì sao? Mười năm! Ta yêu ngươi mười năm! Ta nói cho ngươi, ngươi Mục Lâm chính là một miếng thịt Vân Tiêu ta nuôi lớn, hiện tại khối thịt phì, muốn đưa đi cho người khác ăn, ngươi đã hỏi qua ta,xem ta đồng ý hay không?"

Vân Tiêu dưới thân động tác không ngừng, phóng thích trong thân thể Mục Lâm, hắn muốn nhìn xem sinh tử quả này có thật sự thần kỳ như vậy không.

Mục Lâm đã muốn ngất đi, Vân Tiêu nhẹ nhàng vỗ về bụng Mục Lâm, ánh mắt rất nhu hòa. Nơi này tương lai sẽ mang thai đứa nhỏ của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro