Q1 - Chương 41: Quốc phục mạnh nhất
Phong cách và tiêu chuẩn của hai người Hà Ngộ cũng âm thầm ghi nhớ từ lâu. Đã nhiều năm quan tâm giới chuyên nghiệp KPL, hiện tại tiếp xúc với người chơi bình thường cậu không biết phải đánh giá thế nào, cũng không rõ phân tầng thực lực của họ ra sao. Quá trình leo từ rank Đồng lên Bạch Kim gặp gỡ vô số đồng đội và đối thủ, trong mắt Hà Ngộ đều có thể dùng ba chữ để khái quát: không biết chơi.
Những người chơi ở bậc rank này xử lý chi tiết còn rất nhiều lỗ hổng, thậm chí còn không hiểu được quy tắc game, trong mắt cậu đều giống như người mới học.
Nhưng lúc trước chơi một ván cùng đám Tô Cách, hôm nay lại cùng Cao Ca, Chu Mạt lãnh hội vài trận rank bậc cao, Hà Ngộ cảm thấy người chơi ở rank này đã tương đối ra hình ra dạng. Đặc biệt bốn người Tô Cách khiến cậu có ấn tượng sâu đậm, bởi vì họ có suy nghĩ rõ ràng, phối hợp đúng chỗ, từ lúc bắt đầu đã khống chế tiết tấu rất tốt, cơ bản đã đủ tiêu chuẩn đấu pháp của chiến đội chuyên nghiệp. Chỉ là đội chuyên nghiệp sẽ khống chế tiết tấu tốt hơn, xử lý chi tiết và các phương diện khác đều tốt hơn mà thôi.
Lại nói hôm nay tham gia 8 trận rank, cậu cũng nhìn ra Cao Ca và Chu Mạt rất là ăn ý. Nhưng nếu xét riêng thực lực cá nhân, sau ván đấu cùng tụi Tô Cách cậu lại không thêm bạn bè với họ, không xem được biểu hiện cụ thể của từng người, tạm thời không rõ Cao Ca, Chu Mạt so với bọn họ ai mạnh ai yếu. Vì vậy ném vấn đề này cho hai người trả lời.
"Nói thế nào nhỉ...." Chu Mạt gãi gãi đầu trả lời, "Lương Thần đi top anh cảm thấy không mạnh hơn anh, nhưng trong trận anh đối chiến cũng không phải cậu ta, đều là đối chiến với xạ thủ, vị trí khác nhau không dễ so sánh...."
"Đánh không lại nói thẳng là đánh không lại, đi top mà bị xạ thủ đơn độc áp chế giống ông cũng không nhiều đâu." Cao Ca nói với Chu Mạt.
"Đổi tui thành Lương Thần cũng đánh không lại mà!" Chu Mạt nỗ lực tự biện minh.
"Xem ra Tô Cách đúng là rất mạnh!" Hà Ngộ nói. Khả năng sinh tồn của xạ thủ không cao, lượng sát thương cũng phải đến giữa về cuối game mới có chuyển biến, thông thường có sp bên người mới dám áp chế người đi top đối chiến. Đi một mình cơ bản đều bị top đè dưới tháp không dám thở mạnh, còn muốn đơn độc áp chế lại người ta, vậy thực lực cá nhân phải hơn một bậc bù vào mới được. Nói gì thì nói Chu Mạt cũng là rank Vương giả tiêu chuẩn, vậy mà lại bị xạ thủ áp chế ngược lại, chứng tỏ thực lực của Tô Cách hẳn rất đáng gờm.
"Đúng vậy, Quốc phục mạnh nhất Tôn Thượng Hương." Cao Ca nói.
Quốc phục mạnh nhất!
Cho dù 5 năm chỉ chú ý giới chuyên nghiệp, Hà Ngộ cũng không hề xa lạ danh hiệu này. Thành tựu tối cao mà người chơi có thể đạt được trong game chính là nó. Trong giới chuyên nghiệp cũng có không ít tuyển thủ đều từng vì đạt được danh hiệu này mà được các chiến đội chú ý, cuối cùng tiến tới sân đấu chuyên nghiệp.
Mà sau khi trở thành tuyển thủ, việc cần làm là mở rộng bể tướng, hơn nữa đa số đều thực hiện trong lúc huấn luyện hoặc khi thi đấu, cơ bản không có thời gian – mà cũng chẳng cần thiết dành thời gian duy trì một cái danh hiệu không còn quan trọng, vậy nên vị trí này thường để dành cho người chơi, biểu thị ngoài giới chuyên nghiệp đây là người chơi tướng X giỏi nhất.
Tô Cách, Quốc phục mạnh nhất Tôn Thượng Hương, dịch ra chính là ngoài tuyển thủ chuyên nghiệp, anh ta là người chơi Tôn Thượng Hương giỏi nhất.
Trùng hợp thế nào lúc Hà Ngộ chơi game cùng bọn hắn, cậu lại chọn Thành Cát Tư Hãn lấy đi vị trí xạ thủ, Tô Cách cuối cùng dùng phụ trợ, làm cậu bỏ lỡ cơ hội thưởng thức phong thái Quốc phục.
Anh hùng Tôn Thượng Hương này từng được Trương Thời Trì của chiến đội Thiên Trạch lấy ra sử dụng ngay trong trận mở đầu mùa giải, có thể nói là điển hình của trường phái bạo kích. Một súng nổ đầu, hai súng tàn mạng, trước nay đều là chủ lực sát thương của đội ngũ. Mà ván đấu cùng tụi Tô Cách Hà Ngộ cầm xạ thủ lại chỉ gây được 10,3% sát thương, nguồn dame chủ lực tập trung ở hai vị mid rừng Gia Cát Lượng và Bùi Cầm Hổ, khiến cậu lầm tưởng trọng tâm đội bọn họ là hai vị trí này. Hiện giờ mới biết được, thì ra Tô Cách mới là đại ma vương chân chính.
Có thể nhắm vào xạ thủ thông thường đều là sát thủ đi rừng. Khổ nỗi phụ trách đi rừng ở Lãng Thất bọn họ là một trong hai người Lý Tư Kiệt và Triệu Tiến Nhiên – Hà Ngộ hiện tại vẫn không phân biệt được ai là ai. Dựa vào hai vị đồng đội qua đường này đi hạn chế Quốc phục mạnh nhất Tôn Thượng Hương? Phỏng chừng đóng gói cả hai lên cũng không bõ nhét kẽ răng.
"Thì ra Tô Cách mạnh như vậy, ngày đó em đánh cùng bọn họ anh ta đi phụ trợ." Cậu cảm thán.
"Lấy tình huống hiện tại của chúng ta, nếu thật sự phải đối chiến Suger chỉ sợ không ai có thể hạn chế được hắm." Cao Ca nói.
"Không biết nếu là Con mèo của Schrödinger đi rừng thì tình huống thế nào." Hà Ngộ bỗng nhiên nghĩ tới đối thủ đi rừng đầu tiên cậu gặp được ngày hôm nay.
"Nếu cậu ta thật sự là tuyển thủ chuyên nghiệp, hẳn là có thể."
Mạnh hơn Quốc phục mạnh nhất chẳng phải là tuyển thủ chuyên nghiệp sao? Lời này Cao Ca nói không sai. Nhưng mặc dù là tuyển thủ chuyên nghiệp, Cao Ca vẫn nói thêm hai chữ "hẳn là" phía trước, chứng tỏ cô khá xem trọng thực lực của Tô Cách.
"Vậy nếu ngay vòng đầu chúng ta đụng trúng bọn họ, chẳng phải lập tức toang à?" Hà Ngộ nói.
"Sẽ không xui vậy chứ?" Chu Mạt nói.
"Nếu thật sự đụng trúng thì biết làm sao được?" Cao Ca thở dài.
Khi nói chuyện bọn họ đã vào cantin, thời gian này cũng chỉ còn lác đác vài người, nhưng vì là nhà ăn lớn nhất, đồ ăn cung ứng nhiều nhất, cho nên khi hai cantin khác đã sớm đóng cửa quét dọn thì ở đây vẫn còn dư một chút.
Đồ còn thừa đến giờ này chắc chắn không phải cao lương mĩ vị gì. Hà Ngộ nhập trường đã một tuần, không phải lần đầu tiên ở thời điểm này đến đây ăn cơm, tự biết không còn điều kiện để kén cá chọn canh. Ba người tùy ý chọn chút thức ăn còn sót lại rồi tìm vị trí vừa ăn vừa thảo luận.
"Nếu gặp phải Suger ngay vòng đầu tiên thì xui thật đấy." Chu Mạt tiếp tục chủ để khiến anh lo âu nãy giờ.
"Muốn lấy quán quân sớm muộn cũng sẽ gặp được." Hà Ngộ nói.
"Nhưng ít nhất để chúng ta tìm được hai đồng đội có thể tin được đã chứ.... Lý Tư Kiệt với Triệu Tiến Nhiên ấy à.... Haizzz....." Chu Mạt làm người phúc hậu, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay cũng hoàn toàn tuyệt vọng với hai người họ.
"Không tìm được ai đáng tin hơn hai người này sao?" Hà Ngộ hỏi.
"Tin chị đi, có thể mời được hai vị đại gia này đã là rất không dễ dàng." Cao Ca trả lời.
"Thế làm sao mà mời được vậy?" Cậu tò mò hỏi lại.
"Hỏi ổng đi." Cao Ca nhìn về phía Chu Mạt.
"Năn nỉ ỉ ôi đồ, thẻ cơm cũng sắp bị tụi nó xoát hết, tháng này còn chưa qua một phần ba đâu...." Anh thở dài trả lời.
"Sư huynh vất vả rồi." Hà Ngộ chỉ có thể cười khổ an ủi.
"Khổ chút cũng không đáng là gì, nhưng tụi nó có thể đáng tin một chút được không!" Người thật thà một khi bất bình càng dễ tức giận, thanh âm cũng vọt lên cao tám đề xi ben.
"Í daaa, là ai không đáng tin vậy, chọc cho top nhát cáy trường ta quạo lên thế này?" Một điệu cười hì hì ngay lúc này truyền tới từ sau lưng Chu Mạt không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro