Q1 - Chương 44: Dũng khí và tự tin
"Ừm." Hà Ngộ không có cách giải thích nào khác, chỉ có thể thừa nhận. Hơn nữa không chỉ là vấn đề may mắn, nếu đặt trên sân đấu chuyên nghiệp KPL, chuyện may mắn này không có khả năng phát sinh, dù có cũng là một loại chiến thuật: đối phương bày sẵn trận địa chờ mày chui đầu vào rọ đấy.
"Em đánh có vấn đề gì không?" Cậu hỏi tiếp. Tuy rằng tự nhận hiểu biết của mình về trò chơi rất khá, nhưng chung quy chỉ là lý thuyết, cựu tuyển thủ chuyên nghiệp như Hà Lương mới là cao thủ áp dụng vào thực tế.
"Quá bị động." Hà Lương trả lời.
"Hở?" Hà Ngộ ngây ngốc, vấn đề này cậu chưa từng nghĩ tới. Anh ấy nói vậy là sao?
"Ừ, tính cả mục đích ban đầu em chọn Thành Cát Tư Hãn, thật ra đều là bị động."
Mục đích lựa chọn ban đầu?
Cậu chọn anh hùng này, đầu tiên là muốn luyện anh hùng khó thao tác để giải quyết vấn đề kỹ thuật, hai là muốn thông qua skill Mắt Ưng vận dụng được ý thức của mình vào ván đấu, chủ yếu là hai nguyên nhân này, như vậy điều Hà Lương chỉ ra nghĩa là gì?
Không chờ cậu hỏi lại, Hà Lương đã gửi tiếp tin nhắn.
"Anh xem ván đấu em vừa chơi, có thể thấy em liên tiếp lợi dụng Mắt Ưng điều tra hành tung của đối thủ, từ đó quyết định hành động của chính mình, đây là bị động mà anh nói."
"Vậy phải làm sao?" Hà Ngộ thấy khó hiểu, sau lại giống như ngộ ra được chút gì. Cũng chẳng cần ngại ngùng trực tiếp hỏi lại.
"Sau khi em chốt đội hình, bản thân phải lên được một kế hoạch đại khái trận này phải đánh thế nào? Phát triển ra làm sao? Có cần tích cực chi viện đồng đội không? Có nên gọi đồng đội tới phối hợp một chút không? Sau đó chắc chắn sẽ có điều chỉnh tùy tình hình, nhưng bản thân em phải xác định được tiết tấu và suy nghĩ rõ ràng ngay từ đầu. Tình huống hiện tại của em là từ đầu đến cuối đều tùy cơ ứng biến, chờ đối phương hành động rồi mới bố trí, nhìn qua thì giống thiết kế đối thủ, nhưng thật ra đều bị đối phương kéo theo, chính em cũng không có mục tiêu hay nước đi nào kiên định."
"Chuyện này em cũng không phải không nghĩ tới." Hà Ngộ trả lời.
"Anh biết, không phải em không biết làm, chỉ là em không dám. Đặc biệt ở rank cao càng khiến em cẩn thận có thừa, tiến lùi lại không đủ. Không cần băn khoăn nhiều như vậy, mạnh dạn đánh ra đi, dù là thành công hay thất bại đều sẽ tích lũy thêm kinh nghiệm cho em. Thao tác và lý giải đối với từng vị tướng đều phải trải qua đủ loạn thực chiến mới thành lập được." Hà Lương nói thêm.
"Em hiểu rồi."
"Nhớ kỹ nguyên tắc này, khi Mắt Ưng của em quan sát được hành động và ý đồ của đối thủ, suy nghĩ đầu tiên không phải là đảm bảo an toàn của chính mình, mà là có cách nào để khiến đối phương không an toàn, có biện pháp nào phá hỏng ý đồ của bọn họ hay không."
"Anh, đây là suy nghĩ của người đi rừng mà đúng không?" Hà Ngộ không quá tin tưởng.
"Trăm sông đổ về một biển, như nhau cả thôi, muốn thắng trận đấu, em phải làm đối thủ khó chịu trên mọi phương diện. Đối thủ càng cảm thấy khó chịu, em cách thắng lợi ngày càng gần. Khi năm người bên kia đều cảm thấy ván này không thể chơi được nữa, cơ bản là em thắng chắc rồi." Hà Lương nói.
"Được rồi... Để em thử xem."
"Không phải sợ, đừng biến ý thức và kinh nghiệm của em trở thành gánh nặng, rất nhiều thứ phải lấy thực chiến làm tiêu chuẩn. Anh lấy ví dụ đơn giản, ở rank Đồng, Thành Cát Tư Hãn của em thoải mái 1 cân 5, nhưng trong trận đấu chuyên nghiệp có bao giờ em gặp tình huống đó không? Cùng là anh hùng đó, tại sao rank Đồng làm được, KPL lại làm không được? Đó là vì tình huống thực tế bất đồng. Mỗi trận thi đấu đều là khởi đầu hoàn toàn mới, cần một lần nữa giải quyết, kinh nghiệm đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể bị kinh nghiệm giam cầm giữ chết."
"Em hiểu được, lại đánh một ván." Hà Ngộ bị Hà Lương nói đến khí huyết sôi trào. Cậu ý thức được mình quá ỷ lại nguồn tri thức và suy nghĩ trong quá trình xem thi đấu chuyên nghiệp. Nhưng trong trận đấu, chân chính đối mặt không phải là 77 vị anh hùng kia, mà là hàng ngàn vạn người điều khiển phía sau nó.
KPL tượng trưng cho tiêu chuẩn tối cao, nhưng tuyệt không phải toàn bộ diện mạo của trò chơi này. Tri thức và ý thức học được từ đó đương nhiên rất cao cấp, nhưng còn cần kết hợp tình huống tự thân thực tế. Giống như ở rank Đồng vậy, cho dù dùng ý thức chuyên nghiệp dự đoán hướng đi của họ cũng đoán không ra, bởi vì đối thủ của bạn căn bản không di chuyển.
Hiểu được điều này thì dễ rồi, đây là nguyên nhân cậu có thể thoải mái quét ngang rank Đồng ngày đó. Kết hợp thực tế, thật ra bản năng cậu cũng có làm. Nhưng vừa đến rank cao một cái, phát hiện ý thức và phán đoán của mình có đất dụng võ, hưng phấn quá mức, dùng sức quá mạnh, lại trở nên ỷ lại với mấy thứ này.
Ngay cả giới chuyên nghiệp cũng sẽ căn cứ tình trạng đối thủ mà không ngừng điều chỉnh và thích ứng, mình hiện tại quả nhiên ngu ngốc mà.
Hà Ngộ quyết đoán ghép thêm một ván.
Lần này cậu rất tích cực, rất chủ động, sau khi được Hà Lương nhắc nhở mình cần có kế hoạch cụ thể, cậu phát hiện ở phương diện này mình cũng có rất nhiều ý tưởng.
Chỉ tiếc ý tưởng thì sinh động, hiện thực lại lãnh khốc. Hà Ngộ đầu tiên đi tới khu Xanh bên đối thủ, muốn làm đi rừng nhà bên phải "suprise!", kết quả để lại cho người ta một thi thể.
Ừm, ý tưởng là tốt, nhưng kỹ thuật của mình hình như có sai sót.
Hà Ngộ bình tĩnh phân tích, không nhụt chí, lần nữa xuất phát.
Muốn làm đối thủ khó chịu.
Lấy đó làm mục tiêu chủ chốt, chiến tích rất nhanh từ 0-1-0 biến thành 0-2-0, đối thủ hô to con mẹ nó thoải mái, đồng đội lại bắt đầu khó chịu.
"Xạ thủ làm ơn đừng feed nữa."
Đường top xa xôi phát tới một tin nhắn.
Không thể không nói người chơi ở rank cao còn khá nhạy bén, mới hai đầu người đã cảm giác được Thành Cát Tư Hãn không bình thường, cực kỳ giống gián điệp nhà bên trà trộn.
Hà Ngộ nhìn thoáng qua tình huống hiện tại, không thể không thu liễm một chút. Muốn làm chuyện lớn cũng cần một ít tư bản, nhưng bây giờ cậu đã thành người ít tiền nhất toàn trận, khiến sp bên ta lên trang bị Học Thức Bảo Thạch cũng cảm thấy ngại ngùng.
Tác dụng của viên đá quý này là mỗi 3s sẽ được thêm 5 điểm kinh nghiệm và lượng tiền tương đương, nếu người mang nó có kinh nghiệm và lượng tiền ít nhất mỗi phe. Vị trí phụ trợ thông thường đều cố gắng nhường tiền và kinh nghiệm cho những người khác để họ nhanh chóng phát triển, vì vậy trang bị này được nhóm phụ trợ rất hoan nghênh, giống như đi rừng phải có Đao Đi Rừng, phụ trợ là phải có Học Thức Bảo Thạch vậy.
Nhưng hiện tại Thành Cát Tư Hãn chết hai lần, nghèo nhất toàn đội, biến trang bị cần thiết của người ta thành hột xoàn trang trí.
Cần phải phát triển thôi. Hà Ngộ điều chỉnh mạch suy nghĩ, nhưng đối thủ không còn cho cậu cơ hội. Nhân lúc Thành Cát Tư Hãn đang ở thế yếu, rừng và sp đối phương bắt đầu liên tiếp thăm hỏi, ngoài ra còn có top đang trấn thủ đường này, ba đánh một, giờ thì không thể nói là feed được nữa, đối thủ bao vây tiễn trừ cậu bằng thực lực, sau đó không lâu cũng nhổ luôn tháp thứ nhất đường dưới.
"Đường dưới hết cứu nổi rồi." Top nhà mình vượt ngàn dặm gửi tin nhắn đến.
Hà Ngộ còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ rep lại "Bạn nói rất đúng, tặng bạn một cái like" sao.....
Cẩn thận suy nghĩ lại, mình hình như đang chữa lợn lành thành lợn què.
Đợt gank đầu tiên thử đi làm công chuyện, ý tưởng cũng không sai, thuần túy là thực hành sai sót.
Nhưng đợt gank thứ hai, không chỉ là thực hành sai. Tính ra lúc đó cũng là cơ hội vãn hồi, vấn đề là sau lần thứ nhất bị giết, lượng tiền của Thành Cát Tư Hãn đã tương đối lạc hậu. Hẳn là phải thu liễm từ lúc đó, mà không phải chờ đến 0-2-0 mới biết hối cải.
Trước kia là không có dũng khí, không tự tin. Tới ván này lại tự tin thái quá. Hà Ngộ nhìn vào khung chat với Hà Lương, đại khái có thể đoán được anh sẽ nhắn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro