Chương 10: Tiểu nha đầu này thật khiến cho y kinh hỉ

  Bất luận kẻ nào, lần đầu tiên nghe nói phải tiến cung gặp đại nhân vật, thì nên phản ứng như thế.

Còn hành động khó khăn khi tự rót trà cho mình của nàng, cũng giống như là muốn cho đỡ sợ, nhìn vào thì không có gì đáng nghi.

Chỉ là nàng uống xong chén trà kia, thoạt nhìn thành thật mà đi ra cổng, đến lúc giống như muốn theo Triệu công công rời đi thì lại khiếp sợ mà che cổ họng, sau đó bả vai co rút một chút, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất ngất đi.

Từ phản ứng bất thường của nàng đến khi té xỉu, cũng chỉ có vài giây đồng hồ mà thôi.

"Cửu cô nương!" Hà thúc khiếp sợ chạy tới, lại không dám lộn xộn, vội vàng hô to, "Người đâu, mau đi mời đại phu!"

Bởi vì Hách Liên Dạ thực sự không dễ chọc, ngay cả thủ hạ của y mọi người cũng không dám tùy tiện động vào, cho nên trong vương phủ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, lúc này nhất thời loạn thành một bầy.

Hà Nghiêm dùng tốc độ nhanh nhất đem danh y Hồ đại phu trong thành xách tới, sau khi khám và trị bệnh, Hồ đại phu vội vàng tự mình đi sắc thuốc, chờ đem thuốc đến, nha đầu trong phủ lại đút cho Giang Ngư Ngư uống vào, nhất thời Hà đại phu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, ông ta liền chú ý tới người trong gian phòng, đều là thần sắc ngưng trọng nhìn vào ông.

Khẩn trương đến râu đều phải run rẩy vài cái, Hồ đại phu lại không dám lừa gạt không nói, "Vị cô nương này là..... là....."

"Nói!"

"Là trúng.... Ngưng Hương."

Một câu kinh hãi bốn tòa.

Ngưng Hương cũng không phải là độc khó giải, nhưng mà làm ra giải dược có chút phiền toái, thời gian nấu yêu cầu vô cùng cao, hơi vô ý chút, ngược lại sẽ đem giải dược pha thành độc dược, cho nên lúc nãy Hà đại phu mới có thể tự mình bắt tay vào làm.

Mà thật sự quan trọng là, Ngưng Hương chiết xuất từ hoa Ngưng Hương, loại hoa này rất ít ỏi lại đắt tiền không thích hợp cho vun trồng, còn phải dùng nhiều loại dược liệu trân quý nấu nước tưới, gia đình bình thường căn bản sẽ không trồng loại hoa khí chăm sóc lại có kịch độc này.

Nhưng mùi thơm hoa này cực kỳ đặc biệt, hơn nữa nếu đơn thuần mà ngửi thì sẽ không có hại đến cơ thể.

Quan trọng nhất là, đương kim thánh thượng vô cùng yêu thích mùi hương của hoa Ngưng Hương, cho nên phi tần trong cung đều nuôi dưỡng vài cây trong cung của mình.

Nói cách khác, sở dĩ Giang Ngư Ngư trúng độc, tám phần là do người trong cung.....

"Ngưng Hương phải không?" Giọng nói của Hách Liên Dạ vẫn ôn hòa mềm mại như cũ, nhưng lại vô cớ mà khiến cho người ta cảm thấy hàn ý đột nhiên tăng lên, trong giọng nói lạnh lùng nghiệm nghị kia ngầm có ý, như có thể đâm thủng làn da, thuận theo máu thịt lan ra toàn thân, làm cho ngay cả xương cốt của người ta cũng đều đông lạnh thành băng.

Chân Triệu công công mền nhũn, vậy mà lại bị dọa sợ đến mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Hắn cũng biết mình quá luống cuống, nhất là độc này không có một chút quan hệ nào với hắn, quỳ như vậy, căn bản chính là tự chuốt lấy họa.

Nhưng hắn thật sự không đứng dậy được.

"Vương gia tha mạng! Vương gia minh xét!" Hắn gục trên mặt đất, hàm răng run lên, tới tới lui lui chỉ có thể lặp lại hai câu nói này.

Hách Liên Dạ cười nhẹ một tiếng.

Ngữ khí vẫn hòa nhã như vậy, y trấn an Triệu công công, "Gấp cái gì, cho dù thật sự là ngươi, dám đụng đến người của ta, ta làm sao có thể để cho ngươi chết thống khoái như vậy."

"....." Uống thuốc giải vào, kỳ thật Giang Ngư Ngư đã tỉnh lại rồi, chỉ là tạm thời nằm ở một loại trạng thái tương đương đời sống thực vật, cảm giác đã khôi phục lại, nhưng không có cách nào nhúc nhích cũng như không thể phát ra tiếng.

Quả nhiên giống như suy đoán của nàng, người đàn ông này, không dễ chọc.

Bị Hách Liên Dạ "trấn an" như vậy, Triệu công công càng sợ tới mức mặt xám như tro tàn, hai tay đều bắt đầu run rẩy, một chữ cũng không nói được.

Ngón tay như ngọc chống cằm, trên mặt Hách Liên Dạ, thậm chí có thể nói nụ cười tuyệt mỹ vui mừng, " Hồi cung nói cho bọn họ biết, chuyện này, ta sẽ tra."  

  Câu nói này nhìn như rất đơn giản, tựa như lạc đà đè sụp một cây rơm rạ, Triệu công công rốt cuộc không chịu nổi áp lực tinh thần lớn như vậy, hai mắt trắng dã đảo lộn một phen, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Hà Nghiêm nhún nhún vai, hắn xắn tay áo lên, dễ dàng xách người lên, đi ra cửa, nhìn đúng phương hướng cổng chính của Vương phủ, bay lên, ném người qua.

Mà ở cổng chính, có người mặc trang phục thị vệ trong cung vội vàng nhảy lên, tiếp được Triệu công công còn đang hôn mê.

Vô luận là ném người hay tiếp người, đều là động tác thuần thục, hiển nhiên tình huống như vậy không phải là lần đầu xảy ra.

Nói cách khác, cũng không phải là lần đầu tiên Hách Liên Dạ dọa người đến ngất xỉu.

Xác nhận nhiều lần với Hồ đại phu, biết Giang Ngư Ngư đã không có việc gì, cũng không có di chứng về sau, Hà Nghiêm với Hà thúc mới liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy, bọn họ nên cảm ơn người hạ độc kia.

Bởi vì tranh chấp lần này, mọi người trong cung đều biết Vương gia đang nổi nóng, vào lúc này không một ai lại dám đến Vương phủ, Cửu cô nương tạm thời an toàn rồi.

Hơn nữa đám người trong cung, lại một lần nữa bị Vương gia dọa dến chết khiếp, phải qua một thời gian ăn uống khó khăn mới ổn định lại cuộc sống.

Chuyện rốt cuộc là ai hạ độc, làm sao có thể tra ra dễ như vậy? Lỡ như tra sai hay có người cố ý hãm hại, tội danh liền rơi xuống trên người mình rồi làm sao bây giờ?

Còn có quan trọng nhất là, sợ Vương gia không hài lòng một cái lại muốn giết người, đám nữ nhân trong Tây Uyển kia hiện tại trốn cũng không kịp, nhất định không ai dám làm ra hành động không chính đáng nào, "trong sạch" của Vương gia, tạm thời được bảo vệ.....

Một phong ba nhỏ diễn ra, thế nhưng lại có nhiều lợi ích như vậy, Hà Nghiêm xoa nhẹ cằm, có chút hối hận.

Ngốc thật, tại sao trước đó hắn không nghĩ tới, hắn có thể tự hạ độc mà?

Ừm, nói là làm, đêm nay phải đi hoàng cung một chuyến, trộm một chút độc dược độc biệt trong hoàng cung ra!

Trên ván giường, Giang Ngư Ngư không thể động, chỉ có thể nằm im.

Nàng không biết Nguyệt Loan quốc đã có bao lâu, không biết quân sự nơi này có hùng mạnh hay không, không rõ tình hình thủ vệ hoàng cung cho lắm, bất quá.... muốn thoát ra khỏi cung, hẳn là không khó.

Nhưng việc "không khó" này, hơn một nửa cũng phải tạo thành hiệu quả kinh thiên đông địa, khuôn mặt nàng, nói không chứng sau này còn có thể trở thành tội phạm truy nã, bị tuần bổ mỗi nước bao vây chặn đánh.

Vậy cũng sẽ không tốt!

Nàng thích ăn chơi, thích tự do thích hưởng lạc, cho nên mới nói cái gì cũng phải lấy được thẻ bài thân phận đã, bằng không mỗi ngày trốn trốn tránh tránh, không thể sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại mà nàng muốn rồi.

Cho nên ban nãy Triệu công công đến mang người đi, nàng liền dùng phương pháp đơn giản nhất —— uống thuốc độc.

Về phần vị độc Ngưng Hương này...... hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ.

Đặc biệt ở trong hoàng cung sao? Giang Ngư Ngư nhíu mày ở trong lòng.

Nghiêm khắc mà nói, độc dược này không phải là của nàng, vốn là sau khi nàng tỉnh lại ở bên hồ, cướp được trên người của một người, vị độc này ở hiện đại cũng có, tên giống vậy, chẳng qua là không hề trân quý, cho nên ban nãy nàng không suy nghĩ nhiều mà dùng đến.

Hoàng cung...... Nhớ lại hình dáng cùng tính cách của người nọ, làm sao giống người trong cung?

Những người khác đã sớm rút đi, ở trong phòng chỉ còn lại Hách Liên Dạ và Giang Ngư Ngư đang hôn mê.

Tiểu nha đầu này, muốn tạ ơn y như thế nào?

Kỳ thật trong lòng Hách Liên Dạ rất rõ ràng, cho đám người trong cung mượn một trăm lá gan, cũng không dám trắng trợn hạ độc người trong phủ y như vậy.

Uy hiếp ban nãy chỉ là cố tình nói như vậy, thứ nhất giúp tiểu nha đầu này che dấu, thứ hai, cũng là mượn cơ hội dọa đám người trong cung kia.

Độc này, nhất định là tiểu nha đầu này vì trốn tránh tiến cung mà tự mình hạ độc.  

  "Nói cho anh biết một bí mật, anh không thể nói cho người khác biết đâu đấy."

"Kỳ thật, tôi là cao thủ dùng độc."

Dáng vẻ ngày đó của nàng khi nói những lời này, y vẫn còn nhớ rõ như in trong đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khóe léo, bởi vì ánh mắt vô tội đơn thuần kia, có thêm một chút ngây thơ hồn nhiêu, lúc thần thần bí bí đang nói cái gì đó, nhìn vào đặc biệt... đáng yêu.

Là nàng trùng hợp mang theo mấy viên độc dược này trong tay, hay là ngày đó nàng không nói láo, nàng thật là một cao thủ dùng độc?

Như có điều suy nghĩ nhìn người đang nằm trên giường, Hách Liên Dạ lại thấy lông mi của nàng khẽ run lên vài cái, như là sắp tỉnh lại.

"Đừng vội mở mắt, đại phu nói, cô còn có thể mê man một canh giờ."

Nhưng Giang Ngư Ngư lại không nghe, lông mi thật dài có chút nhọc nhằn mà nháy mắt, giống như là có chuyện quan trọng gì cần phải dặn dò, nàng nhất định phải tỉnh lại.

Gần như không do dự, ngón tay của Hách Liên Dạ đặt lên trên cổ tay của nàng, chậm rãi truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, muốn giúp nàng một phen.

Công lực của y cũng đủ cao, chỉ là Giang Ngư Ngư không có căn cơ võ công, căn bản không thể nhận quá nhiều nội lực.

Cũng may, cũng may sức lực trong khối thân thể này tuy không lớn nhưng lại kiên định nhu hòa, cuối cùng vẫn khiến nàng gắng gượng mở hai mắt ra.

Một phát bắt được cánh tay của Hách Liên Dạ, nàng cố sức mở miệng, "Nhớ...để...cơm trưa...lại cho tôi..."

Nói xong câu này, khí lực hao hết, nàng ngã lại trên giường, tiếp tục lâm vào tình trạng ngủ mê.

Hách Liên Dạ: "..."

Thẫn thờ một lúc lâu, qua nửa ngày y mới ha hả cười phá lên.

Y còn tưởng rằng chuyện quan trọng hơn nữa... Tiểu nha đầu này!

Y như lời của Hồ đại phu nói, nửa canh giờ sau, Giang Ngư Ngư hoàn toàn tỉnh lại.

Hà Nghiêm run rẩy khóe miệng, sai người đã sớm chuẩn bị xong thức ăn cho nàng đem lên đây.

Trước khi hắn vào cửa, vừa vặn nghe thấy lời dặn dò giống như di ngôn của Giang Ngư Ngư, gắng gượng một hơi cũng phải nói cho xong... Nhớ để cơm trưa lại cho nàng, sau đó hắn cảm thấy trong lòng luôn luôn có sấm sét vang dội.

Cửu cô nương thật sự là... người kỳ quái nhất mà hắn từng gặp!

Hơn nữa còn có thể bỏ xa người thứ hai một khoảng cách lớn...

Giản lược chuyện nàng trúng độc nói lại một lần, lại liên tục cam đoan Tĩnh Vương phủ sẽ không để nàng bị bắt nạt, nhất định giúp nàng tìm ra hung thủ, sau đó Hà Nghiêm bắt đầu thương lượng cùng nàng, "Cửu cô nương, mấy ngày nay... cô ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều một chút, còn bên ngoài, chúng tôi sẽ nói thân thể của cô còn yếu, cho nên sau khi trúng độc nguyên khí đại thương, cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian."

Đây là ý của chủ tử, Cửu cô nương chưa hết bệnh thì tính tình của chủ tử đương nhiên sẽ không từ âm u chuyển sang trời sáng, cứ như vậy, vô luận là trong cung hay là Tây Uyển, đều an phận một hồi.

Nghỉ ngơi không làm, người bình thường đều sẽ cảm thấy cao hứng. Nhưng Cửu cô nương không phải là người bình thường...

Cho nên Hà Nghiêm mới cẩn thận thương lượng cùng Giang Ngư Ngư.

Giang Ngư Ngư nuốt thức ăn trong miệng xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất cẩn thận hỏi, "Nếu như vậy... ba bữa cũng như thường lệ sao?"

Phốc... Hách Liên Dạ ho nhẹ một tiếng, che dấu tiếng cười mới vừa bật ra khỏi miệng.

Khuôn mặt Hà Nghiêm thì mau chóng vặn vẹo, vô cùng rối rắm mà gật đầu, "Vẫn như thường lệ."

"Vậy đồ ăn vặt thì sao?"

"Gấp đôi!" Hà Nghiêm không được bình tĩnh cho lắm, chẳng lẽ trừ ăn ra, nàng không quan tâm đến cái khác sao?

Giang Ngư Ngư thật đúng là không quan tâm...

Nhận được cam đoan, nàng mới thoả mãn mà gật đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Cứ như vậy, Giang Ngư Ngư sống một cuộc sống hư hư thực thực như sâu gạo.

Kỳ thật sau khi đến vương phủ, nàng vốn cũng không có làm việc gì...

Lúc trước cứ đến giờ dùng bữa, bất kể thế nào nàng cũng phải đi đến nơi của Hách Liên Dạ ăn cơm, hiện tại thì ba bữa đều có người chuyên trách đưa đến nơi của nàng, nàng thực sự chỉ cần "cơm đến há miệng" là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #re-up