Chương 105. Làm sao mới có thể đánh thắng yêu nghiệt này
Ở trong từ điển của Hách Liên Dạ, vốn không tồn tại bốn chữ "hạ thủ lưu tình".
Nhưng thủ đoạn của y có tàn nhẫn thế nào đi nữa cũng không thể xuống tay với một đám nhóc con mới bảy tám tuổi, huống chi những đứa bé này nhất định là bị người khác sai khiến.
Cho nên không vội tức giận, cũng không đi bắt đám nhóc sợ hãi chạy khắp nơi kia trở về, y chỉ thản nhiên cười, tay đặt ở hai bên vai của Ngư Ngư, dùng nội lực giúp nàng hông khô quần áo.
Y bình tĩnh, nhưng có người lại hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Cách thời gian không đến một phút, một nam tử trung niên sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, nhìn thấy Hách Liên Dạ thì muốn quỳ xuống, "Thảo dân, thảo dân..."
Không chỉ có ông ta, không đến một lúc, có hơn hai mươi thành niên nhanh chóng chạy tới đây, rất có thể là từ xa nhìn thấy Hách Liên Dạ đang cười liền bị dọa đến hai mắt trợn trừng, té xỉu trên đất.
Ngư Ngư rất chật vật, "Dân phong cổ đại vẫn không đủ cởi mở mà, bọn họ thấy anh mang thai vậy mà cũng bị hù sợ."
Nói xong vỗ vỗ bả vai Hách Liên Dạ, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ đừng để ý đến những chuyện này, nghi ngờ cái thai của mình, tỷ để cho người khác đoán tỷ là nam hay là nữ đi thôi!"
Ngư Ngư nói xong câu này, mấy người đó vẫn chưa hoàn toàn té xỉu, chỉ sợ tới mức hai chân không ngừng run rẩy, người vốn không còn sức lực đi về phía trước dần dần tỉnh táo lại...
Đứng ở bên cạnh Tĩnh Vương, còn dám vỗ vai Tĩnh Vương, vậy nhất định là Cửu tiểu thư Trình gia, Tĩnh Vương phi tương lai!
Hiện tại Ngư Ngư là nhân vật phong vân ở kinh thành, nhưng có rất nhiều dân chúng chưa từng thấy qua nàng.
Bọn họ còn cho rằng, có thể bị loại người biến... khụ, kỳ lạ như Tĩnh Vương để ý, nhất định cũng là... Không ngờ Tĩnh Vương phi hiền lành đàng hoàng như thế!
Vẻ mặt thiện lương ban nãy của nàng là trấn an vỗ vỗ bả vai Tĩnh Vương? Nhất định là đang khuyên Tĩnh Vương đừng nổi giận, đừng lột da người!
Có Tĩnh Vương phi ở đây, bọn họ được cứu rồi!
Một đám người kích động đến mức nước mắt sắp lưng tròng, cảm kích nhìn Ngư Ngư một cái, nghĩ lại đây là người Tĩnh Vương vừa ý nên cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng ổn định lại tinh thần, chạy chậm đến bên cạnh Hách Liên Dạ xin lỗi.
Hà Nghiêm mới thật sự là nước mắt sắp lưng tròng rồi, cảm xúc của những người này đều viết ở trên mặt, vừa nhìn đã biết bọn họ đang suy nghĩ gì.
Các ngươi quá ngây thơ rồi, nếu các ngươi nghe thấy Vương Phi nói gì, các ngươi... ôi... (┬_┬)
Bởi vì có Ngư Ngư "hiền lành đàng hoàng" ở đây, những người này cho dù là bị đưa vào phủ Tĩnh Vương, cũng sẽ không bị dọa đến miệng sùi bọt mép...
Bọn họ đều là cha mẹ của đám nhóc con ban nãy, nghe nói con trai gây đại họa ngất trời thì đều chạy tới xin lỗi.
Không ai dám nghi ngờ bản lĩnh cùng thủ đoạn của Tĩnh Vương phủ, tất cả mọi người cảm thấy nếu đã xảy ra chuyện như vậy rồi thì có trốn tuyệt đối cũng trốn không thoát, vậy không bằng thành thật tự mình đưa tới cửa.
Nhưng tỉnh táo lại bọn họ mới phát hiện, đám nhóc con bên cạnh cha mẹ trên căn bản là nhìn rất quen mặt, con của bọn họ đều đọc sách ở cùng một trường tư thục, phu tử của trường tư thục họ Triệu, tuổi rất trẻ, vừa tới kinh thành không bao lâu.
Tìm con của mình đưa trở về, hỏi hồi lâu mới hỏi ra được từ đầu đến cuối sự việc.
Là muội muội của Triệu phu tử nói với bọn chúng, chủ nhân của Tĩnh Vương phủ trời sinh máu lạnh, sống đến bây giờ y đều chưa cho ai có cuộc sống dễ chịu, hiện tại bỗng nhiên say mê một nữ nhân, nhất định là trúng yêu pháp của Ngư Ngư, thật ra Ngư Ngư là một yêu quái.
Đám nhóc con không nghe hiểu lời nói phức tạp như vậy, hiện tại cũng câu được câu không kể lại cho cha mẹ, nhưng hai chữ yêu quái bọn chúng nghe từ bé đến lớn, mỗi lần không nghe lời, cha mẹ hay dùng yêu quái ăn thịt người ra dọa nạt bọn chúng!
Bị muội muội của Triệu phu tử lừa một trận, đám nhóc con đều tràn đầy chính nghĩa muốn vì dân trừ hại, liền hai ba người gom thành một tổ, mỗi tổ nâng một thùng "nNước trừ yêu hàng ma" mà muội muội Triệu phu tử đưa cho bọn chúng, nhắm thẳng ngay đầu Ngư Ngư dội xuống.
Trước lúc ra tay, bọn chúng có hơi nghi ngờ, yêu quái lợi hại như vậy có thể sợ nước thuốc này hay không.
Kết quả giội xuống, Ngư Ngư thực sự không hiện nguyên hình...
Cho nên bọn chúng mới sợ tới mức la hét chạy trốn.
Sai người đi ra ngoài tìm, y như suy đoán của bọn họ, Triệu phu tử và muội muội của hắn sớm đã không thấy tăm hơi đâu.
Chuyện dường như rất đơn giản, muội muội của Triệu phu tử có thể cũng thích Hách Liên Dạ, coi Ngư Ngư là tình địch, mới có thể chỉnh nàng như vậy.
Nhưng Ngư Ngư ăn trái cây ướp lạnh yên lặng nhìn trời, cảm thấy sư đệ nói không sai, gần đây mình nên cẩn thận.
Nàng cẩn thận phân tích nước thuốc kia, không đến mức giống như axit sun-phu-rít hủy dung, nhưng giội lên người rất dễ tổn thương da, nếu gặp da quá nhạy cảm, toàn thân sẽ nổi nên những chấm nhỏ màu đỏ giống như bị bệnh sởi.
Coi như người nọ không biết nàng biết y thuật, nhưng phải biết Hách Liên Dạ có thể tùy ý sắp xếp ngự y vội vàng tới xem bệnh cho nàng, chút vấn đề về da dẻ này rất dễ dàng giải quyết.
Về phần nói nàng là yêu quái... Nói lời này cho đám trẻ con cũng thôi đi, lớn tuổi hơn một chút sẽ không tin tưởng, nếu nói trong Tĩnh Vương phủ có yêu quái, chính bản thân Hách Liên Dạ tương đối giống hơn.
Khuôn mặt kia chính là "chứng cớ" tốt nhất.
Cho nên giằng co một hồi, người gọi là muội muội của Triệu phu tử kia tốn công tốn sức nhiều như vậythật ra cũng không có hiệu quả thực tế nào.
Hay là che dấu âm mưu nào đó không muốn bọn họ phát hiện?
Vấn đề này, Ngư Ngư nghĩ mãi đến đêm cũng không nghĩ ra đáp án, nhưng hiện tại nàng phải đối mặt với một vấn đề khó khăn còn quan trọng và khó giải quyết hơn chuyện này.
Yêu nghiệt ở lì trong phòng nàng, không chịu đi.
"Vương gia, đêm nay thời tiết tốt như vậy, anh không muốn đi ra ngoài dạo một chút sao, thuận tiện tự hỏi làm sao mới có thể biến thái mà không dính bụi trần?"
Chỉ chỉ mưa như chút nước ở bên ngoài phòng, Ngư Ngư rất nghiêm túc muốn đuổi y đi ra ngoài.
"Nhưng hiện tại bổn vương có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Ngư Ngư sửng sốt, căng thẳng đỡ lấy y, "Tỷ sắp sinh rồi?"
Người nào đó hết sức bình tĩnh gật đầu, "Đêm nay cố gắng nỗ lực, mười tháng sau, sẽ sinh ra được cục cưng."
"... Vương gia, anh đối với chuyện không biết xấu hổ này thấy thế nào?"
"Bổn vương không thấy mặt."
"..." Ngư Ngư thành thật đưa cho y một cái mặt nạ dịch dung, "Tôi cho anh mượn một cái, anh nhìn thử xem."
Người cưng chiều nương tử giống như Hách Liên Dạ đương nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Ngư Ngư, cho nên nhận lấy mặt nạ dịch dung của Ngư Ngư, cười đến vô cùng thâm tình sửa lại đáp án: "Bổn vương muốn ôm nương tử nhìn."
Ngư Ngư: ". . ."
Im lặng một lúc lâu, Ngư Ngư đề nghị, "Vương gia, không bằng chúng ta thi đấu đi, người nào thua phải nghe người kia."
"Được," người nào đó không cần suy nghĩ liền trực tiếp gật đầu, "Đấu cái gì?"
"Thi xem ai nhiều tiết tháo hơn."
Làm một đứa lương thiện, Ngư Ngư nói xong liền lo lắng thay đối thủ, "Nhưng tiết tháo của Vương gia đã đi ra ngoài chơi rồi, nhất định sẽ thua."
"Không sao," Hách Liên Dạ cười vỗ vỗ đầu của nàng, "Đêm nay trời mưa, nó đã sớm trở lại rồi."
"..." Trời mưa... Sớm trở lại...
Ngư Ngư tỏ vẻ chân thành khinh bỉ tốc độ phản ứng đáng kinh ngạc với ý nghĩ hoàn toàn biến thái không cùng đường đi với người bình thường này, nàng nghiến răng, "Vậy bắt đầu thi thôi."
"Được." Hách Liên Dạ nói xong, cũng rất nghiêm túc, rất chính nhân quân tử... kéo Ngư Ngư vào trong ngực.
Ngư Ngư đang chuẩn bị bày ra vẻ mặt nhu thuận thành thật, không hề có chút phòng bị liền bị y mạnh mẽ ôm lấy, không nhịn được lại bắt đầu mài răng, chân thành cười một tiếng nhắc nhở, "Vương gia, bây giờ là lúc so tiết tháo."
"Tiết tháo của bổn vương nhiều lắm, quá nặng không tiện mang theo," giọng điệu của ai đó hết sức bình tĩnh ung dung, "Nên đã khóa nó ở trong phòng trước rồi."
Nói xong, còn chính trực yêu cầu, "Nếu nàng không tin, có thể tới phòng của bổn vương nhìn thử."
... Sau đó nàng hoàn toàn rơi vào hố lửa?
Đại não của yêu nghiệt này rốt cuộc có cấu trúc như thế nào vậy!!! Ngư Ngư rất muốn ngửa mặt lên trời gào lớn một tiếng...
Đối mặt với yêu nghiệt cỡ này, mài răng đã hoàn toàn không có khả năng hả giận trong lòng, Ngư Ngư hết sức nhu thuận cười với y, sau đó nhanh chóng ra tay đâm một bó to ngân châm ở trên người y.
Người trong lòng cứ vậy mà chạy đi, Hách Liên Dạ cũng không vội kéo người trở về, ngay cả ngân châm trên người cũng không quản, chỉ cười nhíu mày, "Tiểu nha đầu, nàng nói ai thắng phải nghe lời người kia."
"Nhưng tiết tháo của tôi ít hơn vương gia," Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, "Ít tiết tháo, chính là nói không có kết quả gì hết."
Ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận trước mặt, giọng của Hách Liên Dạ cực kỳ yêu chiều nói, "Bổn vương đã nói, bất kể lúc nào cũng sẽ không bỏ lại một mình nàng."
Nói xong còn bình tĩnh nhanh chóng rút hết toàn bộ ngân châm trên người xuống, lại kéo người kia vào trong ngực, "Bổn vương và nàng đều ít tiết tháo."
"..." Đỉnh đầu Ngư Ngư sắp bốc khói rồi.
"... Vương gia, ngài cảm thấy muốn đánh thắng ngài, thì nên không biết xấu hổ, không cần tiết tháo, hay là nên làm như thế nào đây?" Ngư Ngư kiên quyết tin rằng ngã ở nơi nào thì đứng lên ở nơi đó, cho nên tập trung tinh thần, vô cùng thành khẩn thỉnh giáo.
Hách Liên Dạ cũng hào phóng chỉ cho nàng một con đường sáng, "Hẳn không phải là người."
Ngư Ngư: "..." (┬_┬)
Thật ra đêm nay Hách Liên Dạ chỉ muốn đến trêu chọc Ngư Ngư, cũng không thật sự muốn làm cái gì.
Nhưng vì phong cách hành sự trước sau như một của người nào đó, hai chữ quy tắc không có ý nghĩa gì trong mắt của y.
Hôm nay y cũng không khăng khăng chứng mình mình "dùng tốt", là vì... bí mật, đó là một bí mật.
Nhưng chuyện mới xảy ra ban ngày, cho dù đây là phủ Tĩnh Vương, Hách Liên Dạ cũng không yên tâm để Ngư Ngư ngủ một mình.
Lúc này ngược lại đám người kia cũng không nóng vội, từng chuyện nhỏ nhắm Ngư Ngư, giống như là đang trù bị một âm mưu lớn, mấy ngày nay y phải chăm sóc tốt cho nha đầu này.
Dặn Ngư Ngư ngủ trước, Hách Liên Dạ bắt đầu thay quần áo, đi sang phòng bên cạnh tắm rửa.
Hai căn phòng chỉ cách nhau một bức tường mỏng, lại ở cùng một tiểu viện, với võ công của Hách Liên Dạ, chỉ cần có người đi vào sân, y nhất định sẽ phát hiện.
Nhưng Hách Liên Dạ cũng không chủ quan, còn phái ba người Hà Nghiêm Hà Túc Lãnh Mộc cùng thủ ở trong sân, tăng cường bảo vệ.
Nhưng... Hách Liên Dạ mới rời đi không đến hai phút, một bóng người yên lặng không một tiếng động bay vào sân.
Không đúng, hoàn toàn không thể nói là bóng người, khinh công của người nọ, mới là chân chính nhanh như quỷ mị, cho dù là trợn to mắt cũng sẽ không phát hiện hắn vừa mới lướt qua trước mặt mình, đừng nói đến ba người Hà Nghiêm phòng thủ ở trong sân, ngay cả Hách Liên Dạ vẫn luôn để ý động tĩnh trong viện cũng không nghe ra có người xâm nhập.
Cứ như vậy, bóng người kia hoàn toàn không bị ngăn cản, từ cửa sổ mở rộng phòng Ngư Ngư, lắc mình một cái đến trước mặt Ngư Ngư.
Ngư Ngư lại không hề lộ ra chút sợ hãi nào, lập tức đứng lên, thậm chí còn vô cùng phối hợp không lên tiếng, tùy ý để người mới xuất hiện đưa mình đi.
Cho dù khinh công của người nọ cực kỳ cao siêu, nhưng mang theo một người hoàn toàn không có nội lực như Ngư Ngư, tốc độ nhất định sẽ chậm lại, cũng không có cách nào tự do khống chế lực cản của gió như lúc trước.
Một chút khác biệt nho nhỏ kia, không thể tránh khỏi lỗ tai của Hách Liên Dạ, Ngư Ngư chỉ nghe thấy cửa phòng sau lưng bị đá văng, sát khí kinh người lập tức ùn ùn kéo đến, kích thích lông tơ trên người đều dựng đứng lên.
Vội vã dẫn người rời đi, người thần bí mới xuất hiện không có cơ hội chạy trốn, cắn răng dùng vai phải đỡ lấy ngọc bội Hách Liên Dạ vừa ném qua, mãi cho đến lúc hoàn toàn dẫn Ngư Ngư rời khỏi địa bàn của phủ Tĩnh Vương, lại thả nàng ở một mảnh đất ngoài kinh thành, xác định tuyệt đối không còn người đuổi theo nữa mới dừng bước lại.
"Nam nhân của ngươi rất mạnh." Người thần bí khẽ hít một ngụm khí lạnh, mạnh mẽ rút ngọc bội đâm vào trong xương ba phần ra.
Là ngọc bội tùy thân của Hách Liên Dạ, cho dù tính chất tốt, cũng làm bằng chất liệu dễ vỡ, nhưng lại bị Hách Liên Dạ dùng nội lực ném như vậy, có thể trở thành ám khí đáng sợ nhất.
Đáng sợ hơn chính là, hắn tự nhận khinh công của mình là độc bộ thiên hạ, Hách Liên Dạ ném ám khí vẫn có thể đuổi kịp hắn, với tuổi tác của Hách Liên, nội lực thâm hậu như vậy quả thực khiến người ta không thể tin nổi.
Ngư Ngư nhìn nhìn thương thế của hắn, gật đầu đồng ý, "Tiểu cô nương thông thường cũng nghĩ giống như ngài vậy."
Ôn Ngôn: "..."
Đúng vậy, người đến phủ Tĩnh Vương dẫn Ngư Ngư đi, chính là Ôn Ngôn.
Ngoài hắn ra, sẽ không có ai có thể dẫn người đi dưới tầm mắt của Hách Liên Dạ được.
Nhưng hiện tại, gần 200 năm nội lực tích lũy của hắn, lại bị một người hơn hai mươi tuổi đả thương, mà tính tình bình tĩnh của hắn nhờ sống lau mà dưỡng thành cũng sắp bị Ngư Ngư phá hỏng.
Đôi vợ chồng son này, thật sự là vô địch...
Xử lý vết thương xong, Ôn Ngôn cẩn thận giật giật bả vai, liếc nhìn nàng một cái, "Tử tù cô cần, ta đã tìm được rồi, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Thật ra Ngư Ngư không tin hắn mấy, sợ hắn vứt lại mình mặc kệ không lo, cho nên không trực tiếp trả lời, "Đi dẫn Dung bánh bao ra ngoài trước, còn lại, đạt được mục đích tôi sẽ nói cho ngài biết sau."
Cùng một thời gian, phủ Tĩnh Vương.
Hách Liên Dạ không ngăn được người lại, sắc mặt tái mét muốn đuổi theo ra ngoài.
Ba người Hà Nghiêm cảm thấy thất trách, nhưng bây giờ không phải là lúc kiểm điểm sai lầm, khinh công của bọn họ không đuổi kịp, nhưng dù sao vẫn còn có thể phân công thủ hạ, để bọn họ tìm kiếm tin tức của Vương phi.
Nhưng mấy người kia còn chưa rời khỏi phủ Tĩnh Vương, thị vệ canh cửa đã mờ mịt chạy tới, "Chủ tử, đây là thư Vương phi gởi cho ngài."
Chủ tử và Vương Phi rõ ràng gặp nhau mỗi ngày, tại sao còn phải viết thư chứ?
Thị vệ không biết chuyện Ngư Ngư bị bắt đi, hiện tại không hiểu ra sao.
Sắc mặt mấy người Hà Nghiêm cũng thoáng chốc thay đổi.
Nếu Vương phi có thể để lại thư, vậy chứng tỏ nàng không phải là bị người ta cưỡng ép bắt đi, mà là tự nguyện rời đi theo người ta, hoặc là... tự Vương phi tìm người mang nàng rời đi.
Chẳng lẽ...
Vương phi muốn bỏ lại chủ tử của bọn họ, tự mình trở về nhà? Quay về thời không có cuộc sống hoàn toàn khác với bọn họ, bọn họ đã nghe miêu tả, hoàn toàn không tưởng tượng được hiện đại có dáng vẻ gì.
Bọn họ vừa mới biết bí mật của hồ nước ở Vệ quốc, thời gian trùng hợp như vậy, bọn họ nghĩ như vậy cũng là điều hiển nhiên.
Mấy đại nam nhân nhìn quen sóng gió, hiện tại sắc mặt mỗi người đều tái mét hoảng sợ , run rẩy nhìn Hách Liên Dạ mở tờ giấy Ngư Ngư để lại ra.
Thật ra sắc mặt của Hách Liên Dạ cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng...
Liếc nhìn tờ giấy kia, khóe mắt hơi co rút một chút, lại nghiêm túc nhìn lại lần nữa, Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm tờ giấy kia hồi lâu, bỗng bật cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro