Chương 107. Dự định quan trọng trước khi thành thân
Qua nửa canh giờ, một đám người ngồi ăn cơm ở khách điếm gần trấn nhỏ, Hách Liên Dạ thì đang tắm rửa ở trên lầu.
Bố trí này khiến linh hồn tám chuyện ở trong lòng bọn Hà Nghiêm lại bắt đầu bốc cháy hừng hực, đều gấp rút lên đường thì long đong mệt mỏi, nhưng khi xông lên lầu thì tắm còn nhanh hơn cả rửa mặt, sau đó thì vội vàng vọt xuống lầu, miễn cho bỏ lỡ phân đoạn quan trọng nào đó.
Vẻ mặt Ngư Ngư lại rất bình tĩnh, bưng một chén nước ô mai ướp lạnh lên uống hết sức nghiêm túc.
Thật ra lúc nàng ăn cái gì đều rất chuyên tâm, nhưng vừa mới xác định chuyện nàng không thể quay về nhà, an tĩnh như vậy khiến cho người khác căng thẳng, bọn Hà Nghiêm đều lo lắng cho Ngư Ngư sẽ khóc lên.
Tìm chút chuyện gì đó để thay đổi lực chú y của Vương phi?
Nhiệm vụ này nhất định phải giao cho sư đệ, hai sư huynh đệ bọn họ tùy tiện mở miệng thôi cũng sét đánh chết người rồi, ai cũng không có cách nào xem nhẹ bọn họ.
Lúc trước đã từng nói, sư đệ là một người nói nghĩa khí, cho nên nhận được ánh mắt nhắc nhở của Hà Nghiêm, liền quay đầu nhìn nam tử áo trắng, không chút áp lực mở miệng, "Sư huynh, đệ thích huynh."
Nam tử áo trắng đang trừng to mắt nhìn một quả đào rất lâu...
Nghe vậy, hắn không thèm chuyển mắt, giọng hờ hững cứ vậy mà nói, "À."
Sau đó rút một con đao nhỏ cực kỳ tinh xảo ra, một đao... giết chết quả đào kia.
Không phải bọn họ dùng từ lung tung, thật sự là nhìn thấy động tác đâm một đao kia, bọn họ không có cách nào mê muội lương tâm nói đó là đang cắt hoa quả...
Nam tử áo trắng im lặng nhìn quả đào bị mình cắt xong không thích hợp... Nhìn mấy lần, rút đao nhỏ ra, dường như chuẩn bị "giết" một lần nữa.
Nhưng trước khi hạ đao lần thứ hai, hắn bỗng quay đầu hỏi, "Vậy đệ cho ta ăn thịt không?"
"Không cho." Sư đệ đáp vô cùng vui vẻ.
"À." Ánh mắt của nam tử áo trắng vẫn không nhìn ra vui buồn, lại quay đầu nhìn quả đào của hắn, "Vậy ta không thích đệ."
Đám người Hà Nghiêm: "..."
Ngư Ngư không có cách nào tiếp tục chuyên chú uống nước ô mai ướp lạnh của mình nữa, chịu hết nổi nhiều chuyện nói, "Nếu anh ta nói cho anh ăn thịt? Chẳng lẽ anh sẽ nói 'Vậy ta cũng thích đệ' sao..."
Nam tử áo trắng quả quyết lắc đầu, "Không biết."
À, thì ra là rút chút gió*, ít tám chuyện, tất cả mọi người có chút tiếc nuối.
(* từ gió là đây là gió trong từ động kinh á, có thể hiểu là a ni động kinh như động ít hơn a Tiểu Trần Tử)
Không ngờ nam tử áo trắng nhìn chằm chằm quả đào trước mặt, dường như tìm ra chỗ nên hạ đao, bỗng nhiên lại dùng giọng điệu hờ hững nói, "Lúc còn nhỏ đệ ấy đã đồng ý một lần rồi, rốt cuộc vẫn không cho ta ăn thịt."
Mọi người: "..." Có chuyện hóng!
"Chẳng lẽ lúc còn nhỏ sư đệ anh đã từng cầu hôn anh ..." Tất cả mọi người vô cùng hiếp sợ.
"Không phải," vẻ mặt nam tử áo trắng hờ hững, thật sự rất có phong thái trích tiên, nhưng lời hắn nói... "Lúc còn nhỏ đệ ấy nói với ta 'Ta nuôi rất nhiều heo, để sư huynh của ta lập tức có thịt ăn'."
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người sâu sắc cảm thấy, hai mắt thật sự rất không đủ dùng, hiện tại bọn họ không biết nên nhìn ai...
Nhưng rất nhanh bọn họ không cần rối rắm vấn đề này nữa, bởi vì Hách Liên Dạ xuống lầu.
Khách điếm này bị bọn họ bao hết, chưởng quầy cầm tiền rất vui vẻ chạy đi, một giây cũng không muốn lưu lại.
Bởi vì trấn nhỏ dân phong thuần phác, khuôn mặt to đáng sợ của sư đệ rất lóe sáng... cho nên chưởng quầy không có dũng khí nhìn nữa.
Bởi vì không có người ngoài ở đây, Hách Liên Dạ cũng không dịch dung, khuôn mặt yêu nghiệt vừa mới được tắm rửa nên có hơi hồng hồng, làm nổi bật ngũ quan lộng lẫy càng xinh đẹp đến mức dụ người, khiến cho người ta trước sau không dời được mắt được.
Mắt Ngư Ngư sáng lên, lập tức nghênh đón, "Vương gia, anh đẹp quá!"
Nói xong, còn sờ sờ tóc đen tựa như gấm của y.
"Hơn nữa ăn còn ngon hơn cả nhìn." Cười cười đi qua dắt tay nàng, người nào đó hết sức bình tĩnh tự giới thiệu.
Hách Liên Dạ đè giọng xuống rất thấp, bọn Hà Nghiêm có duỗi thẳng lỗ tai cũng không nghe rõ y nói cái gì.
Thật ra cho dù nghe được, bọn họ cũng nhất định cho là mình nghe lầm...
Nhưng mới qua không mấy ngày, Ngư Ngư "tiến bộ" thần tốc, vậy mà có thể học không có tiết tháo với Hách Liên Dạ...
"Đúng vậy, ăn ngon đến nỗi làm cho người ta không nỡ ăn." Ngư Ngư rất là phiền não, "Nhưng để lâu lại sợ để hư."
Nghĩ một lát, nàng có chủ ý, ánh mắt lóe sáng đề nghị, "Bằng không tôi đào cái hố, chồng đứng Vương gia lên."
Người nào đó cười đến mức vô cùng dịu dàng, "Chồng trong lòng nàng thì sao?"
Ngư Ngư: "..."
Nghĩ tới học xong không tiết tháo, lại quên học buồn nôn...
Ngư Ngư đã xuất ra lời nói hùng hồn, đợi nàng trở về sẽ xơi yêu nghiệt nào đó, hiện tại tuy rằng yêu nghiệt này tự mình chạy tới, làm rối loạn sắp xếp của nàng, nhưng nàng không thể để mình liên tục rơi vào thế hạ phong được.
Nhưng... nói gì thì nói, yêu nghiệt này, Ngư Ngư dứt khoát trực tiếp động thủ, hết sức bình tĩnh kéo vạt áo của Hách Liên Dạ, kiễng đầu ngón chân, nhìn thoáng vào bên trong.
Thật ra Ngư Ngư chỉ muốn củng cố địa vị của mình một chút... nhìn như vậy cũng không thấy được gì.
Nhưng ...
"Bộp"! Có đồ gì đó rơi từ trong ngực Hách Liên Dạ ra.
"..." Làm một siêu cấp phúc hắc có thể khống chế tất cả trong tay, Hách Liên Dạ giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi về phía Hà Nghiêm, khẽ nhấc chân lên, muốn thần không biết quỷ không hay đá đồ vật kia đi.
Vậy mà lại chột dạ?
Giang Ngư Ngư ngạc nhiên, nhất định phải tìm hiểu đến cùng.
Yêu nghiệt này vừa mới tắm rửa xong, quần áo cũng chỉ mới thay, cho dù có đồ gì hẳn nên để trong phòng, là thứ quan trọng gì khiến y phải mang theo bên mình?
Chẳng qua đã sớm biết yêu nghiệt này phúc hắc cỡ nào, trị số vũ lực lại mạnh mẽ ra sao, nếu cứ muốn xem như vậy thì nhất định không thể thực hiện được.
Cho nên... Ngư Ngư rất có điệu bộ của hái hoa tặc sờ soạng mặt của Hách Liên Dạ, thừa dịp y khẽ giật mình thì đâm ngân châm xuống, để y tạm thời không có cách nào động đậy, sau đó 'vèo' một cái nhặt đồ vật ở trên mặt đất kia lên.
Chẳng trách nhìn thể tích không nhỏ, hóa ra là một quyển sách nhỏ, bìa sách tinh xảo, dùng giấy cầu kì, văn hay tranh đẹp, đây vốn là một quyển Xuân cung đồ... "cấp cao."
"..." Ngư Ngư hóa đá nhìn ba chữ kia, tiếp tục quay đầu nhìn người nào đó trưng ra khuôn mặt không thể nào bình tĩnh hơn, "Phụt..."
Trong lúc ánh chớp, Ngư Ngư bỗng hiểu rõ, buổi tối nàng rời đi với Ôn Ngôn, yêu nghiệt rất không có tiết tháo muốn chứng minh bản thân mình lúc ngủ dùng rất tốt... Vì sao y chỉ nói đùa để trêu chọc nàng, không có kiên trì đến cùng.
Bởi vì..."Anh... đặc biệt mua một quyển để... học sao?"
Tuy rằng yêu nghiệt nào đó luôn có thể tìm tới cơ hội, bày ra đủ loại thủ đoạn, nhưng thật ra đừng nói là động tậm, trước khi gặp được Ngư Ngư, bên cạnh y vốn chưa từng xuất hiện nữ nhân nào.
Làm một người xưa nay đều rất trong sạch, cho dù y là một yêu nghiệt siêu cấp phúc hắc, trước đêm động phòng hoa chúc vẫn có một số việc rất cần phải "học" một chút...
Mặt người nào đó đã sớm đi ra ngoài chơi với tiết tháo... bị phát hiện, còn vô cùng trấn định mà lắc đầu, "Không phải."
"Vậy anh..."
"Trộm." Giọng điệu hết sức bình tĩnh.
"..." Khóe miệng Ngư Ngư co rút hồi lâu, mới hỏi y một câu từ tận đáy lòng, "Vương gia, lấy thân phận và địa vị của anh, đi trộm một quyển xuân cung đồ... không được tốt cho lắm nhỉ?"
"Quả thật không tốt," vẻ mặt Hách Liên Dạ bí hiểm, "Cho nên lúc trộm ta đã che mặt lại."
Ngư Ngư: "..."
Quyển xuân cung đồ Hách Liên Dạ cầm trong tay kia, là mua lúc gần tối hôm Ngư Ngư muốn rời đi, sau đó y lại liên tục gấp rút lên đường đuổi theo nương tử, vẫn chưa có thời gian...học.
Lại nói, Ngư Ngư không phải là người cố chấp, chỉ là vừa mới xác định sự thật mình không thể về nhà, thật ra tâm trạng bây giờ của nàng rất chung chung, lúc này không phải là lúc thích hợp để động phòng.
Cho nên hiện tại cần làm... là tản mạn giải sầu, xoa dịu tâm tình buồn bực một chút.
Mục tiêu Ngư Ngư quyết định là ở trên núi môn phái của đám người sư đệ và nam tử áo trắng.
Trước khi Ôn Ngôn rời đi, đã để lại quyển sách thuốc quý giá nhất của mình cho Ngư Ngư, hiện tại đúng lúc nàng đi theo bọn nam tử áo trắng lên núi, lấy nó về.
Chỉ là Ngư Ngư đã quyết định lên đường, nhưng nam tử áo trắng lại không chịu đi.
Hắn vẫn còn ngồi ở trên ghế, cố gắng cắt quả đào đáng thương kia ra.
Mắt thấy nam tử áo trắng đâm liền tám đao, quả đào kia vẫn thân tàn chí bền dùng tư thế ngay ngắn đứng ở trong mâm, lúc này Hà Nghiêm không nhìn nổi nữa, mấy lần muốn giúp hắn nhưng nam tử áo trắng lại kiên trì tự mình ra tay.
Không thể không nói, có dáng vẻ xinh đẹp khí chất tốt đúng là có ưu thế, cho dù hành động lúc này của hắn giống như đang giả vờ ngớ ngẩn... nhìn vào cũng rất là cảnh đẹp ý vui.
Dù sao cũng không có việc gấp gì, trước kia bọn họ xuất cung rất nhiều lần, đều là gấp rút lên đường, hiện tại khó có lúc được thảnh thơi nhàn nhã, mọi người đều không vội, cùng ngồi xuống một lần nữa, chờ hắn cắt xong trái cây của hắn.
Ngư Ngư là một đứa nhỏ nhiệt tình thân thiện, cho nên nhìn chung quanh một lần, bèn hỏi Hà Túc lần đầu tiên đi theo đám bọn họ ra ngoài, phát hiện ngồi cách nàng xa nhất, vẻ mặt còn rất căng thẳng, "Cậu làm sao vậy?"
"..." Ta sợ Vương phi ngài phát hiện ra ta! (┬_┬) Ta thật sự là một người thành thật, ta rất sợ ngài!
Đã bị Ngư Ngư chú ý, trốn cũng vô dụng, vẻ mặt Hà Túc thấy chết không sờn, đang chuẩn bị nghe Ngư Ngư vô lương gài bẫy hắn thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thành thật bỗng cứng đờ, sau đó xoay người lại, túm chùm nho ở trên bàn, cúi đầu ăn từng quả từng quả một, không hề ngước mặt lên, bộ dáng kia hết sức nhu thuận.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người tò mò, ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện Lãnh Mộc vừa mới đi từ trong phòng bếp ra, trên khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra chút cảm xúc nào, ánh mắt cũng không có liên kết gì với người bình thường, không cần làm gì cũng tản ra một loại khí lạnh, nhìn còn lạnh hơn chén đá bào lớn mát rượi giải nóng ở trong tay hắn.
... Đúng rồi, Vương phi của bọn họ sợ Lãnh Mộc!
Trong lòng Hà Túc hâm mộ người kia, "Lãnh Mộc, cho ta mượn mặt của ngươi đi!" Hắn cũng muốn dịch dung thành khuôn mặt như vậy, sau này Vương phi nhất định sẽ không gài bẫy hắn!
Không ai để ý đến hắn. Lãnh Mộc trước sau như một tiếc chữ như vàng, hoàn toàn không có hứng thú trả lời vấn đề nhàm chán và động kinh của hắn.
Hà Nghiêm nhận lấy chén đầy đá bào từ trong tay Lãnh Mộc, vừa giúp mọi người cho ra bát vừa nói với Lãnh Mộc, "Nếu ngươi không để ý đến đệ ấy, đệ ấy sẽ lải nhải cả một buổi chiều với ngươi."
Thật ra Hà Nghiêm vẫn rất có tình huynh đệ, trọng điểm những lời này của hắn, không phải nói đệ đệ mình lải nhải, mà là muốn khuyên Lãnh Mộc nhận rõ tình thế.
Chỉ có điều hắn không biết, Lãnh Mộc chuyên trị các loại lải nhải...
Liếc nhìn Hà Túc mới uống xong một ngụm nước nhuận hầu, từ dáng vẻ xem chừng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, mặt Lãnh Mộc không chút thay đổi hơi cúi đầu, đưa mặt mình đến trước mặt Hà Túc.
Ừm, là đưa mặt cho hắn mượn sao.
Vì thế, trước mặt Hà Túc đang có một bụng lời muốn nói đột nhiên xuất hiện khuôn mặt như điêu khắc rét căm giữa băng lạnh mấy vạn năm, quan trọng là, khoảng cách kia quá gần, nếu hắn không cẩn thận có thể hôn người ta rồi.
Hà Túc thiếu chút nữa thở không ra hơi, định thần hồi lâu mới bi phẫn hô to một tiếng, "... Má nó!"
Sau đó rơi lệ chạy đi.
Mọi người đều bị Lãnh Mộc làm cho khiếp sợ thật sâu.
Ngay cả nói cũng không cần nói, đây mới thật sự là đang giết người vô hình nha... Phủ Tĩnh Vương quả nhiên không có một người bình thường.
Chỉ có Ngư Ngư từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên, một mực yên lặng rơi lệ.
Ít nhất Hà Túc còn có sức trốn, ít nhất hắn nhìn Lãnh Mộc ở khoảng cách gần vậy mà hai mắt vẫn chưa báo hỏng...
Đừng nói đến cái khác, cái cơ bản nhất, trên mặt Hà Túc vẫn chưa bị đông thành sương, làm sao có thể nói Lãnh Mộc đáng sợ đây...
Mấy người thật sự chưa từng thấy anh họ đại nhân... (┬_┬)
Nhưng... Có phải nàng sẽ không còn được gặp lại anh họ đại nhân nữa không?
Cũng may, Ngư Ngư không phải là người luẩn quẩn trong lòng, không có việc gì thì tự mình buồn bực lấy, huống hồ, dù sao bên cạnh nàng còn có người động kinh chữa khỏi cho nàng.
Trong lúc mọi người vây xem Lãnh Mộc và Hà Túc, rốt cục nam tử áo trắng cũng cắt xong quả đào xui xẻo bị hắn lựa chọn.
Chỉ có điều... bỏ sức cả buổi như vậy, hắn cắt xong vậy mà không phải để cho mình ăn, đợi lúc thu đao nhỏ lại, lập tức không chút do dự đẩy đĩa về phía sư đệ.
Sư đệ cũng không có khách khí, cầm một cây tăm nhỏ ở bên cạnh, bình tĩnh ăn từng miếng từng miếng một, giống như hoàn toàn không biết hành động của nam tử áo trắng có ý nghĩa đặc biệt gì.
Nhưng mọi người lại suy nghĩ rất nhiều rất nhiều...
Hách Liên Dạ cưng chiều Ngư Ngư khiến người khác giận sôi, cho dù là việc gọt hoa quả nhỏ xíu y cũng tự mình ra tay. Nương tử bảo bối của y, chỉ cần tự y đích thân chăm sóc là được... Đây là tham muốn giữ lấy trong truyền thuyết.
Chả trách vừa rồi nam tử áo trắng không chịu để cho Hà Nghiêm nhúng tay vào, chẳng lẽ cũng là có ý này?
Ngư Ngư coi như bình tĩnh, thay mặt mọi người hỏi vấn đề nghi hoặc này "Vì sao lại cho sư đệ ăn đào?"
Nam tử áo trắng rất bình tĩnh nhìn bọn họ trả lời, "Cắt quá khó coi, không muốn ăn."
Mọi người: "..."
Trong lúc mọi người nghiêm túc suy nghĩ có nên suy nghĩ cho thần kinh của bọn họ mà ném đôi sư huynh đệ kỳ lạ này không, thì ở ngoài khách điếm bỗng có tiếng rít thanh thúy từ xa truyền đến.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng "phụt" rất nhỏ, pháo sáng màu vàng lóa mắt nổ tung ở trên không trung.
Giống như là truyền lệnh, một lúc sau, ở mỗi vị trí cách nơi này ba bốn cây số, lập tức lại có pháo sáng màu vàng bay lên không trung, sau đó tiếp tục lan chỗ xa hơn.
Người đốt pháo sáng không biết bố trí bao nhiêu điểm châm ngòi, pháo sáng màu vàng kia vậy mà lại có khả năng truyền đi bốn phương tám hướng.
Bây giờ mới gần tối, không phải là lúc tốt nhất để thả pháo sáng, thế nhưng pháo sáng liên tiếp bay lên không trung, cảnh tượng hoa mỹ tráng lệ nên dẫn tới dân chúng sôi nổi đi ra khỏi nhà, tò mò nhìn về phía xa xa xung quanh.
Mọi người xem đến sôi nổi, sắc mặt bọn Hà Nghiêm trầm xuống.
Bởi vì đây vốn không phải pháo sáng gì, mà là cách thức truyền tin cấp bậc cao nhất của Phong Minh, làm như vậy để là tìm kiếm Minh Chủ, cũng chính là Vương gia của bọn họ.
Mấy người bọn họ không ở kinh thành, người duy nhất có khả năng điều động thủ hạ của Phong Minh chỉ có Tiền Khiêm lưu lại ở phủ Tĩnh Vương, xảy ra chuyện lớn hết sức khẩn cấp gì mới khiến cho Tiền Khiêm vội vã tìm người như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro