Chương 14. Bổn vương muốn bắt đầu thích nàng
"Vương gia nói, trong mấy người chúng ta ta là lão đại, ngươi phải nghe lời ta!" Trong bóng đêm người nọ cực kỳ đại gia* mà 'ra lệnh', "Ngươi đáp một tiếng cho ta!" (*chỉ những người có tính kiêu ngạo, ở đây là ông này ra vẽ ý)
"Lão đại."
"..." Sau khi im lặng hơn một phút, trong sơn động vang lên tiếng kêu la bi phẫn có lực —— "Mẹ nó!"
—— ——
Sau khi lao ra khỏi địa đạo, Giang Ngư Ngư vốn muốn trở về phòng của mình.
Thậm chí trong lúc kích thích, ngay cả ý nghĩ muốn trực tiếp thu dọn hành lý rời khỏi vương phủ, tìm cơ hội ẩn núp nàng cũng nghĩ tới.
Nhưng đứng trong sân, thân thể bị đêm gió thổi qua, cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Trước kia nàng không rõ, tại sao trong vương phủ này lại không hề đề phòng nghiêm ngặt, ngay cả tiểu tặc không biết chút võ công cũng có thể xông vào.
Hiện tại nàng đã hiểu, bởi vì đây là Tĩnh Vương phủ của Hách Liên Dạ!
Tên yêu nghiệt kia võ công cao cường đến thâm bất khả trắc*, trừ phi đại não có hố, nếu không sẽ chẳng có ai chủ động đi trêu chọc nhân vật biến thái đến cường đại này. (* sâu không lường được)
Ở dân gian, nói không chừng vẫn còn có người hoài nghi giống như nàng —— vương phủ này tuy lớn, nhưng chỉ cần yêu nghiệt kia muốn biết, chỉ một biến động nhỏ thôi, có phải cũng không thể chạy thoát khỏi tai y hay không?
Tĩnh Vương phủ này, muốn rời khỏi thì dễ dàng, còn trở về, có thể rất khó khăn.
Không được, không thể đi.
Giang Ngư Ngư đã ở trong phủ chuyển qua rất nhiều vòng, vì tìm hiểu tin tức, nàng nói chuyện rất nhiều với mọi người trong phủ, trong phủ bát quái lớn nhỏ gì, nàng đều rõ ràng hết.
Hiện tại ở trong đầu hồi tưởng lại một vòng, nàng tìm được nhân tuyển thích hợp, chạy đến phòng nhỏ ở trong góc phía Đông vương phủ.
Hoa tượng* Từ đại thúc là người trông coi hoa cỏ trong vương phủ này, mấy ngày này đệ đệ của người làm vườn cùng phòng tới, vì vậy Từ đại thúc liền chuyển đến trong căn phòng nhỏ này, nhường giường lại cho đệ đệ của người cùng phòng. (thợ làm hoa)
Từ đại thúc không biết võ công, cho nên nàng muốn ẩn nấp vào trong phòng này, coi như dễ dàng.
Ba phút sau, Giang Ngư Ngư đem toàn dụng cụ làm vườn trong phòng đều di chuyển vị trí, che khuất Từ đại thúc đã bị nàng điểm huyệt đạo đang lâm vào hôn mê, còn mình thì lại dịch dung thành bộ dạng của đại thúc, đến một gian phòng khác nằm trên tấm ván gỗ dài.
Sợ một vài hoa non đắt tiền thụ hàn, lò lửa trong phòng này cực mạnh, khí nóng ấm áp hòa lẫn với mùi hương của các loại hoa, thoải mái khiến cho người ta buồn ngủ.
Đi ngủ!
Dịch dung chỉ là vì để phòng ngừa vạn nhất, tên yêu nghiệt kia quá cường đại, người trong vương phủ cũng đã quen với sự cường đại của y, nàng không tin một "nha hoàn" bỏ đi, y sẽ không biết xấu hổ mà gióng trống khua chiêng điều tra!
Giang Ngư Ngư đoán đúng một nửa, "việc nhỏ" như vậy, quả thật Hách Liên Dạ không làm khoa trương.
Chỉ là ——
Vừa mới nằm xuống, mặc dù bên cạnh không có tiếng động, nhưng nàng lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Lập tức mở mắt ra, Giang Ngư Ngư thật muốn đạp người.
Bởi vì người nào đó đang ngồi ở bên cạnh ván gỗ, chống càm, cười như không cười mà nhìn nàng.
"... Tiểu nhân ra mắt Vương gia!" Giang Ngư Ngư lập tức từ trên ván giường lăn xuống, giả bộ sợ hãi vấn an.
Ngộ nhỡ tên yêu nghiệt này chỉ biến một thái, buổi tối khuya thực sự đến thăm Từ đại thúc thì sao?
"Không cần đa lễ, " Hách Liên Dạ nâng người dậy, cười rất dịu dàng, "Qua đêm nay, nàng đã là người của bổn vương, cần gì phải hành lễ."
"..."
Vác một gương mặt đầy râu, Giang Ngư Ngư nhất định phải thuyên chuyển có lý trí, mới có thể khống chế mình không ném y ra ngoài.
"... Vương gia, tiểu, tiểu nhân là đàn ông!"
"Không sao, " Hách Liên Dạ cười càng "dịu dàng" hơn, "Người biến thái như bổn vương đây, làm sao có thể kiêng kị việc nhỏ này."
"..." Giang Ngư Ngư thật sự nhịn không được, lật tay đâm ngân châm lên trên người y, "Tại sao anh có thể tìm tới nhanh như vậy hả!" Vương phủ này lớn như vậy, chắc hẳn vận khí của y không phải lúc nào cũng tốt, thế nhưng trạm đầu tiên liền tìm được chỗ này?
"Ngoại trừ Hà Nghiêm có võ công không kém ra, hiện tại ở trong vương phủ, cũng chỉ có một mình Từ thúc là không chung phòng với người khác, huống hồ Từ thúc lại là đại hồ tử*, làm mặt nạ của ông ấy tốn ít thời gian nhất, mà hiện tại, nàng cần nhất chính là thời gian." (* người có nhiều râu, từ mang tai này đến mang tai kia)
"..." Cho nên y căn bản không phải "tìm" đến chỗ này, mà là y đoán chắc nàng nhất định sẽ dịch dung thành hoa tượng Từ đại thúc!
Giang Ngư Ngư đối với mức độ phúc hắc này thật sự là hết chỗ nói, nàng ngồi yên trên ván gỗ im lặng nhìn nóc phòng.
Chờ trời vừa sáng, nàng nhất định phải tìm lý do rời khỏi vương phủ đi ra ngoài tìm mấy vị thảo dược thích hợp mới được!
May mà Hách Liên đại biến thái không nghiên cứu về y thuật nhiều lắm, chỉ cần trong tay nàng có đầy đủ hết thảo dược, muốn thắng y vẫn có vài phần hi vọng!
Bị kim đâm, tạm thời không thể động đậy, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Hách Liên Dạ mở miệng.
Gương mặt tuyệt sắc kia đang cười đến mị hoặc, "Tiểu nha đầu, thời gian không còn sớm, nên ngủ thôi."
"... Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giang Ngư Ngư không tin đầu y thật sự bị động kinh muốn ngủ với nàng.
"Ngủ cùng nàng."
Người nào đó có sức mạnh cường đại đã bức toàn bộ ngân châm ra khỏi cơ thể, khôi phục lại tự do hoạt động.
Thân thể nghiêng tới trước, cánh tay chống ở bên người Giang Ngư Ngư, như thể muốn bọc nàng ở trong lồng ngực của mình vậy.
Lông mi hơi cong kia, lại cười đến tà khí mênh mông, nhìn chằm chằm vào nàng không một cái nháy mắt.
Giang Ngư Ngư cực kỳ bình tĩnh đối mặt với y, chờ y nhất định sẽ có đoạn sau.
Trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, rốt cuộc Hách Liên Dạ cũng chịu nói ra nửa câu sau, "Bằng không, làm sao ta có thể đưa nàng tiến cung?"
"Tiến cung?" Hoài nghi mà nheo mắt lại, Giang Ngư Ngư tỉnh ngộ, "Anh nói nơi phức tạp lại nguy hiểm, là trong cung?"
"Thông minh," mỗ yêu nghiệt thỏa mãn cười một tiếng, rộng lượng nói rõ, "Tiểu nha đầu, ta thật sự càng ngày càng thích nàng rồi đấy."
Làm như không nghe thấy, Giang Ngư Ngư lấy mặt nạ dịch dung xuống, đứng dậy chạy ra ngoài, "Trong cung thì có gì nguy hiểm chứ, nếu không phải không có thẻ bài thân phận, tôi đã sớm chui vào đây, trong cung rất nhiều thức ăn ngon, so với vương phủ này thì tốt hơn nhiều ~ "
"..." Không có chút bình tĩnh mà kéo người trở về, Hách Liên Dạ nhíu nhíu mày, nhắc nhở nàng, "Trong cung không có bổn vương."
"Cho nên đó là một nơi tốt!"
"Tiểu nha đầu, bổn vương có một khuyết điểm, chính là không chịu nổi kích động."
"Vương gia quá khiêm tốn rồi, làm sao anh có thể chỉ có một khuyết điểm này," chớp chớp đôi mắt to thuần lương, Giang Ngư Ngư cực kỳ thành khẩn nói, "Chỉ có người bình thường mới không chịu nổi kích động, Vương gia biến thái như vậy, sao có thể có phản ứng như người bình thường chứ?"
"Ồ...? Vậy nàng nói, bổn vương nên có phản ứng gì?"
"Cái đó..." Nghiêm túc suy nghĩ một lát, Giang Ngư Ngư vẫn tiếc nuối mà lắc đầu, "Tâm tư biến thái, người bình thường như tôi sao mà đoán được."
Bị nàng liên tục mắng là "biến thái", ngược lại Hách Liên Dạ không hề tức giận chút nào, trên mặt vẫn là nụ cười mỏng khuynh thành mê chết người, nghiêng người kề sát vào nàng, hơi thấp giọng, cũng mang theo dịu dàng đậm tới mức không tan được, "Quả thực là đoán không sai, hiện tại ở trong lòng bổn vương, đều nghĩ đến nàng."
"..." Giang Ngư Ngư hoàn toàn hóa đá, lại bị đánh bại rồi.
Thôi, nàng là người bình thường, không so đo với tên yêu nghiệt biến thái khác người này!
Đứng dậy lại muốn rời đi, lần này Hách Liên Dạ không ngăn cản nàng, nhưng lại duỗi cánh tay dài ra, bắt lấy cánh tay của nàng, mang theo nàng cướp đường chạy về tẩm cư của y.
"... Anh muốn tôi tiến cung làm gì?"
"Chuẩn bị gả cho bổn vương."
"..." Giang Ngư Ngư cứng ngắc chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu nghiệt nói ra lời nói thật nhẹ nhàng kia.
Nàng còn tưởng rằng tên yêu nghiệt này nhìn nàng cho nàng là kẻ bịp bợm, muốn đưa nàng tiến cung để dày vò đối thủ một mất một còn của y!
Tựa như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Hách Liên Dạ đột nhiên dừng bước lại, khẽ nhướng mi, "Tiểu nha đầu, ta nói bổn vương muốn bắt đầu thích nàng, không phải là nàng không tin tưởng chứ?"
"..." Nàng quả thật không tin tưởng chút nào, không phải tên yêu nghiệt này cố ý chỉnh nàng trêu chọc nàng sao?
Hách Liên Dạ hiển nhiên là một người "không dám nói", lần đầu tiên trong đời thổ lộ lại bị xem thành trò đùa, nhưng y cũng không ngại, vẫn cười nhạt mà kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, "Không sao, thời gian có thể chứng minh tất cả."
Nói xong, khuôn mặt mê người kia lại quay lại, đặc biệt dịu dàng mà cười một tiếng, "Đêm nay cùng ngủ, nàng sẽ hiểu rõ."
"..." Cho nên cái "thời gian có thể chứng minh tất cả" kia, không phải nói trên ba năm năm năm, mà chỉ qua đêm nay?
Nếu như đấu võ mồm có thể thắng được y, vậy nàng cũng không cần gọi y là "Hách Liên đại biến thái", Giang Ngư Ngư do dự một chút, cắn răng nói, "Vương gia, tôi vẫn chưa nói muốn gả cho anh!"
"Muốn bổn vương trải qua khảo nghiệm sao?"
"..." Để làm một yêu nghiệt phúc hắn, y quả nhiên đã học được cướp đáp rồi!
Nói muốn khảo nghiệm Hách Liên Dạ, Giang Ngư Ngư liền quyết không nương tay.
Mười phút sau, nàng cầm một bó thẻ trúc to, trở lại phòng ngủ của Hách Liên Dạ.
Thẻ trúc này là phòng bếp vương phủ dựa theo yêu cầu của nàng mà gọt nhọn, chuẩn bị lấy ra làm đồ nướng...
Ngân châm trên đỉnh đầu nàng không đủ, hiện tại những thứ này đúng lúc có công dụng.
Đêm từng thẻ trúc cố định trên giường, nàng chỉ vào cái giường tựa như bản châm nói, "Vương gia có thể ngủ yên ở trên này một đêm, là thông qua cửa thứ nhất."
Không đồng ý cũng không cự tuyệt, Hách Liên Dạ có vẻ đăm chiêu nhìn cái giường kia, đột nhiên cười hỏi, "Tiểu nha đầu, khảo nghiệm này nghe giống ép buộc thế, nàng có thể làm được không?"
"Có thể!" Giang Ngư Ngư không khách khí mà làm kẻ nói dối.
Nhưng ngay sau đó nàng liền biết, chính nàng lại nhảy vào trong hố rồi...
"Một khi đã như vậy, thì cùng ngủ với bổn vương đi."
Nói xong kéo cánh tay của nàng, xoay người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt mà hạ xuống giường như cái bàn châm kia.
Giang Ngư Ngư theo bản năng hít một miệng khí lạnh, muốn lập tức thúc giục y đi xuống.
Khí về khí, nàng cũng thật sự không muốn hại tên yêu nghiệt này không chết thì cũng bị thương.
Nhưng âm thanh da tróc thịt bong như trong tưởng tượng thì lại không phát ra, tên yêu nghiệt trước mắt vô cùng nhàn nhã, giống như nằm thoải mái ở trên giường vậy, lại còn vươn tay kéo chăn gấm đắp lên trên người hai người.
Không sai, hai người.
Hách Liên Dạ hiện đang ôm nàng, lại còn không khách khí mà trực tiếp để nàng nằm ở trong lòng y, cứ như vậy mà y chịu sức nặng của hai người, cực kỳ thoải mái nằm ở trên bàn châm.
Quá kinh ngạc về võ công cường đại của y, Giang Ngư Ngư nhất thời không phản ứng kịp, hiện tại tư thế của hai người quá mức thân mật, chỉ có thể sững sờ mà nhìn y.
Theo lý mà nói, luyện võ là quá trình từng bước, tuổi tăng, nội lực theo đó cũng thâm hậu hơn.
Bây giờ nhìn y cũng chỉ hai mươi mấy, vậy mà lại mạnh như vậy?
Chẳng lẽ tên yêu nghiệt này là... bảo dưỡng có đường? Hay y là một yêu nghiệt bất lão?
Trong lúc đang kinh ngạc, người nào đó cười nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, ban nãy nàng nói, khảo nghiệm này nàng có thể làm được."
Éc... Giang Ngư Ngư cũng không muốn bị đâm thành cái sàng, tay chân khẽ nhúc nhích, Hách Liên Dạ lại đột nhiên buông tay ôm nàng ra, ngay sau đó lại thu hồi về, thật sự có mấy phần giống như vừa mới bế nàng, "Chỉ là nàng không cần vất vả như vậy, về sau có khốn cảnh gì, cũng có bổn vương ngăn cản giúp nàng."
"..." Giang Ngư Ngư lại ngẩn người. Nói y biến thái... lại nghe thấy y nhẹ nhàng bâng quơ nói như vậy, trong lòng lại vì y mà tăng thêm một phần.
"Cảm động rồi hả?" Hách Liên Dạ cười càng dịu dàng hơn, "Kỳ thật bổn vương là đang tìm một lý do đường hoàng, để ôm nàng lại."
"..." Giang Ngư Ngư nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở đây là trên bàn châm, lại không thể lộn xộn, nàng trừng mắt nhìn Hách Liên Dạ, "Vương gia không biết là, anh không nên nói ra sự thật thì tốt hơn sao?"
"Không biết, " Hách Liên Dạ thản nhiên cười một tiếng, "Bởi vì bổn vương biến thái."
"..."
Giang Ngư Ngư nhìn y thật sự không vừa mắt, nâng tay ấn một cái, muốn để cho tay của y đâm trên thẻ trúc, trừng phạt y một phen.
Nhưng mắt thấy sắp thành công, nàng lại hiểm hiểm dừng lại, hoài nghi mà nhìn Hách Liên Dạ không hề có chút phản kháng nào, "Nếu tay anh bị thương, có phải muốn lấy cớ tôi nên phụ trách không để cho tôi hầu hạ anh ăn cơm thay quần áo..." Thậm chí là tắm rửa?
"Quả nhiên thông minh." Hách Liên Dạ tán thưởng cười một tiếng, thản nhiên thừa nhận.
"..." Hách Liên đại biến thái!
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Nghiêm giống như thường ngày đi đến hầu hạ Hách Liên Dạ chải đầu.
Vào thời điểm gọi Cửu cô nương, Hà thúc nghĩ những công việc tinh tế này, rốt cuộc cũng có cô nương gia có thể tiếp nhận rồi.
Nhưng Cửu cô nương... Khóe miệng của Hà Nghiêm giật giật một phen, đem hình tượng "đáng sợ" của Giang Ngư Ngư đuổi ra khỏi đầu.
Hách Liên Dạ làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, mà y có cái quy củ kỳ quái chính là —— không cho phép người khác gõ cửa.
Đây là thói quen y luyện thành từ nhỏ, khi đó vì bồi dưỡng lòng cảnh giác của mình, cũng là vì huấn luyện thính lực nên y liền yêu cầu mình thời thời khắc khắc đều phải lưu ý, không cần đợi người gõ cửa cũng sẽ biết người ở ngoài cửa là ai.
Cho nên sáng sớm hôm nay, Hà Nghiêm thấy đã đến lúc Hách Liên Dạ rời giường nên thoải mái đẩy cửa đi vào.
Nửa phút sau ——
"A ——" Một tiếng thét chói tai phá tan trời cao, vang vọng cả Tĩnh vương phủ.
"Ngừng." Lạnh nhạt mang theo ý cười ra lệnh, thành công khiến cho Hà Nghiêm ngậm miệng.
Nhưng đã quá chậm rồi, âm lượng la hét to như vậy, đã sớm kinh động đến mọi người trong vương phủ, chúng nhân ở gần đó lập tức chạy tới, nhìn thấy Hà Nghiêm hóa đá ở cửa, sắc mặt bi phẫn, cũng lập tức đi qua, tăng thêm can đảm nhìn vào trong phòng
Sau đó bọn họ cũng muốn hét lên.
Vương gia bọn họ, Vương gia bọn họ!
Ánh mắt kinh ngạc của một đám người, chặt chẽ chăm chú nhìn vào trên người của Hách Liên Dạ và Giang Ngư Ngư bên cạnh y.
Bọn họ thế nhưng quần áo lại không chỉnh tề!
Kỳ thật y phục của hai người họ vẫn còn mặc ở trên người, không lộ ra bất kỳ một tấc da không nên lộ nào.
Nhưng y phục của hai người lại cực kỳ nhăn nhúm, giống như... mặc nó lăn qua lăn lại vậy.
Hơn nữa Cửu cô nương rõ ràng hơi mệt, không giống dáng vẻ thần thái sáng láng của ngày thường, con mắt của hai người lại đều có chút đỏ lên, giống như tối hôm qua ngủ không ngon hoặc là căn bản không ngủ.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy ——
Vẫn chưa nói ra kết luận long trời lở đất kia ở trong lòng thì Hách Liên Dạ đã mở miệng rồi.
Âm thanh ưu nhã dịu dang, mang theo chút ý cười vui vẻ, giống như y nói chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, "Đến ra mắt Vương phi tương lai ~ "
"Bịch"!
Có một người quá mức kích động nên trực tiếp ngất đi.
Giang Ngư Ngư bình thường nói chuyện lớn mật, nếu Hách Liên Dạ nói gì đó, nàng thường xuyên sẽ biến đổi phương thức mà phản bác cộng thêm phản kích. Hiện tại tất cả mọi người đều hi vọng nàng có thể mở miệng nói một phen, nói Vương gia chỉ là đang nói đùa.
Nhưng Giang Ngư Ngư lại ngồi ở chỗ kia không nói tiếng nào, ánh mắt nhu thuận, hành vi cũng nhu thuận vô cùng.
Kỳ thật bọn họ không phải là không thích Giang Ngư Ngư, người Vương gia bọn họ lựa chọn, làm sao có thể kém được?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro