Chap VIII


[Chap VIII] Đáp đúng có thưởng

Chỉ là quần áo nàng mặc lúc ấy, quả thực là được làm bằng vải thô, hình thức rất đơn giản, trên quần áo thậm chí còn có chỗ vá nữa, trên người cũng không có trang sức gì, dùng trâm cũng chỉ là trâm gỗ.

Lúc ấy nàng nghĩ rằng mình là con gái nhà nghèo, khi ra ngoài không cẩn thận nên chết đuối.

Về phần đôi tay giống như chưa bao giờ phải làm việc nặng kia... Cũng có thể là cổ đại có biện pháp bảo dưỡng làn da gì đó thì sao?

Nhưng bây giờ, khi nàng tán gẫu với mọi người thì lại phát hiện, mọi người ở đây cũng giống như hiện đại, người thường xuyên làm việc, trên tay ít nhiều gì cũng có chút thô ráp, cho dù có bảo dưỡng tỉ mỉ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào mềm mịn cứ như là tơ lụa được.

Vậy tay nàng... Chẳng lẽ nàng xuyên thành thiên kim tiểu thư rời nhà trốn đi?

Chuông báo động trong lòng Lệ Dĩnh điên cuồng reo lên, hồ nước khi nàng tỉnh lại kia, thật ra cũng không xa kinh thành cho lắm, nhưng mà nàng không có tấm thẻ bài nào để có thể chứng minh thân phận, cho nên dọc đường đi nàng đều rất cẩn thận, chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể trà trộn vào kinh thành, suy nghĩ thôi cũng đã mất cả một ngày rồi, nên mới phải dùng đến thời gian năm ngày mới đến được Ngô Vương phủ.

Cho nên rất có thể... Nhà của chủ nhân khối thân thể này chính là ở kinh thành!

Không được, để chắc chắn nàng cần phải vạch kế hoạch đàng hoàng mới được, nhỡ đâu nàng không hay ho gặp phải "người nhà " thì cũng phải biết nên ứng phó như thế nào.

Mặc kệ là giấu diếm thân phận để tiếp cận Ngô Vương gia, hay là rời nhà trốn đi, đối với con gái cổ đại mà nói, đều là tội danh không nhỏ.

Nếu như nàng bị tóm về nhà đánh cho vài gậy, sau đó lại vứt vào phòng chứa củi, vậy thì thật là phiền toái.

Cáo biệt với bọn hạ nhân trong phủ, Lệ Dĩnh cau mày đi về gian phòng của mình, không chú ý đến Ngô Diệc Phàm ở cách đó không xa.

Tiểu nha đầu này, thật sự là rất thần bí.

Kỳ thật phái người đi thăm dò lai lịch của nàng, cũng chỉ là chuyện của nửa ngày trước, nhưng Diệc Phàm lại có dự cảm, thủ hạ sẽ không tra ra được cái gì, ít nhất, tra không ra được kết quả khiến y hài lòng.

Thật ra nếu nàng không phải là kẻ địch, vậy ngược lại y rất sẵn lòng kết giao bằng hữu với nàng.

Đám người trong cung rất ngốc, y đấu với bọn họ đến sắp chán rồi, kéo dài thêm nữa chắc sẽ ngán mất, có một người như thế ở bên cạnh, cũng có thể coi là một chuyện vui.

Lại tới nữa, lại tới nữa... Vương gia lại bày ra vẻ mặt như nhặt được bảo bối này rồi. Lệ Dĩnh này rất biết dằn vặt người ta nha! Tại sao Vương gia lại cảm thấy nàng rất thích thú!

Hà Nghiêm thật sự không thể nhìn được nữa, vô cùng đau khổ nhìn đi nơi khác.

Nhưng Vương gia nhà hắn lại không thể hiểu được trái tim bé bỏng của hắn yếu ớt đến nhường nào, còn lên tiếng gọi người, "Cửu cô nương."

Buồn quá, không thèm đếm xỉa tới hắn ~

Bình thường Diệc Phàm chẳng bao giờ để ý đến con gái, bây giờ y chủ động gọi nàng, "quang vinh đặc biệt" lớn lao đến thế rơi xuống đầu, Diệc Phàm cũng rất không nể tình mà ngó lơ, tiếp tục đi về phía gian phòng của mình.

Không để ý tới y?

Máu đùa nổi lên, Diệc Phàm tùy tay hái một đóa hoa, nâng tay ném một cái, chuẩn xác cắm vào mái tóc của Lệ Dĩnh.

Chẳng phải tiểu nha đầu này có thù tất báo sao?

Y thảnh thơi đứng tại chỗ, chờ Lệ Dĩnh chạy tới, dứt khoác lưu loát bắt đầu "báo thù".

Nhưng sự thật là, Lệ Dĩnh vô cùng bình tĩnh mà đội đóa hoa lớn màu phấn hồng kia kiên định tiếp tục đi về phía trước, ngay cả liếc cũng không thèm liếc y lấy một cái...

Đóa hoa kia lớn chừng nửa bàn tay, lúc cầm ở trong tay thưởng thức thì cảm thấy diễm lệ vô song, nhưng mà đội một mảng màu hồng phấn lớn như vậy ở trên đầu thì...trông rất tục.

Bất quá Lệ Dĩnh vốn có một gương mặt xinh đẹp, hơn nữa còn có đôi mắt hồn nhiên như một đứa trẻ con, trên đầu có thêm "trang sức" như vậy, vốn trong cái thanh thuần ngọt ngào có thêm chút quyến rũ của một cô gái nhỏ, thay vào đó cả người trở nên kiều diễm hơn, khiến Diệc Phàm nhìn đến...có chút ngây người.

Nhưng Hà Nghiêm lại lầm tưởng chủ tử đang ngây người thành hoá đá, bắt đầu phấn chấn lên, Vương gia, rốt cục ngài cũng ý thức được rồi đúng không? Diệc Phàm, thật sự là một kẻ chỉ biết tra tấn người khác! Ngài mau mau đuổi nàng ta đi đi!

Ánh mắt của Hà Nghiêm sáng lên chờ chủ tử hạ lệnh, bởi vì tâm tình quá nóng vội cho nên một chân của hắn đã bước ra ngoài, nửa người trên khuynh về phía trước, tư thế chuẩn bị chạy như điên rất là đúng chuẩn.

Mà kết quả hắn đợi được là ——

"Ta muốn ra ngoài."

Pia! Hà Nghiêm vốn đang xông ra ngoài thì lập tức dừng lại, vì không khống chế được độ mạnh yếu cho nên kết quả chính là té xuống đất.

Không quan tâm mình té đến mặt xám mày tro, hoàn toàn không còn hình tượng, hắn lập tức giãy dụa đứng lên, "Vương, Vương gia, ngài..."

Vương gia nói ngài muốn ra ngoài, mà không phải là để cho hắn chuẩn bị ngựa, kiệu hoặc là xe ngựa, ý là ngài muốn ra ngoài một mình.

Mà từ lúc hắn bắt đầu đi theo Vương gia, qua nhiều năm như vậy, chỉ có một tình huống duy nhất chủ tử ra ngoài mà không cần hắn đi theo ——

Vương gia muốn dùng thân phận bí mật kia của ngài để lên sân khấu!

Đây, đây là có ý gì, Vương gia muốn dùng thân phận kia để đi gặp Dao Nhi cô nương ư?

Cái này là vì sao hả! Hà Nghiêm vò đầu bứt tai, rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Không được, bây giờ hắn lập tức dùng bồ câu đưa thư cho các huynh đệ, thúc giục bọn họ không có việc gì thì mau mau quay về sớm một chút, hắn cần phải nghỉ ngơi! Tình huống như vậy, hắn thật sự không thể chống đỡ được vài ngày!

Mặc kệ trong lòng không đồng ý cỡ nào, Hà Nghiêm cũng sẽ không phản đối mệnh lệnh của chủ tử.

Cho nên mười phút sau, trong phòng Lệ Dĩnh có thêm một người đàn ông mặc áo bào màu mực, mang theo cái mặt nạ màu bạc.

Lệ Dĩnh đang cân nhắc về vấn đề nhỡ đâu nàng thật sự gặp được "người nhà" thì nên ứng phó như thế nào.

Thật ra vấn đề này rất phức tạp.

Bởi vì gia quy của tiểu phú thương bình thường và trọng thần trong triều đương nhiên không hề giống nhau, độ khó khi lừa gạt cũng không giống nhau, nàng phải cân nhắc hết tất cả các loại tình huống.

Cho nên lúc nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm một người đàn ông thì vừa thấy đã biết là thân phận nguy hiểm, nàng cũng... cũng rất bình tĩnh rất khách khí mà nói với hắn, "Làm ơn đóng cửa giùm tôi."

"..." Thiếu chút nữa thì Diệc Phàm nhịn không được nữa mà bật cười.

Tiểu nha đầu này, thật sự luôn có thể mang đến kinh hỉ cho y.

Nhìn y đứng bất động, Lệ Dĩnh lại thúc giục y lần nữa, "Tôi sợ lạnh."

Cổ đại không có hệ thống sưởi hơi hoặc là điều hòa, bây giờ là đầu mùa xuân, trong phòng vẫn tương đối ẩm lạnh, cho nên trong phòng còn phải đốt củi sưởi ấm.

Phòng của nha hoàn bình thường đương nhiên sẽ không dùng củi quá tốt, nàng không thể thích ứng được mùi khói nồng đến vậy cho nên đã sớm dập tắt lửa rồi, nếu mở cửa ra, trong phòng sẽ càng lạnh hơn.

À phải rồi, nói đến đây, nàng phải giải quyết vấn đề về chỗ ở một chút, đợi một lát nghĩ ra biện pháp, đi đến chỗ của mỹ nam Vương gia trộm một ít củi tốt hơn mang về.

Nhắc nhở chính mình phải làm xong chuyện này, nàng lại tiếp tục tính toán chuyện phiền lòng lúc trước.

Nàng hoàn toàn ngó lơ Diệc Phàm.

Tiểu nha đầu này ~

Lúc con gái bình thường sống một mình, trong phòng đột nhiên có thêm một người đàn ông xa lạ thì sao lại có phản ứng như vậy được?

Chẳng qua... Khóe môi tà khí nhếch lên, Diệc Phàm đột nhiên đi đến bên cạnh bàn, cánh tay chống lên trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, cơ hồ vây Lệ Dĩnh ở trong lòng ngực của mình, đè thấp thanh âm, dùng giọng điệu có vẻ ngả ngớn hỏi, "Tiểu nha đầu, nàng là ai?"

Lệ Dĩnh nhìn cái mặt nạ màu bạc tinh xảo kia, trừng mắt nhìn, đột nhiên hơi hơi thần bí nói, "Anh đoán thử xem."

"..." Hắn thật muốn xoa đầu của nàng, hỏi nàng thử xem, trong đầu nàng rốt cuộc là chứa cái gì.

Nhịn cái xúc động này lại, Diệc Phàm cũng nhịn cười, tiếp tục giả thành Đăng Đồ Tử lỗ mảng: "Đoán đúng rồi thì có thưởng gì không?"

Ở cổ đại, nam nữ xa lạ có khoảng cách gần nhau đến thế, đã có thể tính là kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa vấn đề như vậy, thật sự khiến cho người ta không nhịn được mà liên tưởng đến những thứ bậy bạ.

Ví dụ như, đoán đúng rồi...có thể trộm được một cái hôn?

Lệ Dĩnh rất bình tĩnh, đùa đấy à, nàng là kẻ đã từng chen chúc trên xe bus mỗi sáng sớm! Khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ dài nửa cánh tay mà thôi, đã là cái gì chứ?

Cho nên nàng không hề do dự mà gật gật đầu, "Ừm, có thưởng!"

Diệc Phàm ngoài ý muốn nhếch mi, "Thưởng cái gì?" Y còn tưởng rằng tiểu nha đầu này sẽ trực tiếp trở mặt đấy.

"Ừm..." Lệ Dĩnh rất chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới thận trọng nói, "Nếu như anh đoán đúng, phần thưởng chính là... tôi cho anh biết anh đã đoán đúng!"

Cái đáp án trời ơi đất hỡi này, còn có giọng điệu rất "thành thật" cũng rất đúng lý hợp tình này, khiến cho Diệc Phàm nhịn không được mà cười ra tiếng, tay cũng không khống chế được mà buồn cười vỗ vỗ đầu nàng.

Y có một đệ đệ mới hơn hai tuổi nhưng tính tình rất tinh quái, khi cảm thấy thằng nhóc kia chơi đùa vui vẻ rất đáng yêu thì sẽ đi vỗ vỗ đầu của nó giống như vậy.

Nhưng áp dụng vào trong nam nữ... Động tác này hình như có chút vô cùng thân thiết.

Nhưng giờ đây, tay của Diệc Phàm hoàn toàn cứng đờ, không phải vì cảm thấy mình thất lễ, mà là...

"Tiểu nha đầu, trên đầu nàng có cái gì vậy?" Giọng y cổ quái, hỏi.

Lệ Dĩnh cũng không vội, nghiêm túc suy tư trong chốc lát, mới "bừng tỉnh đại ngộ" nói cho y biết, "Tóc!"

"..." Hiếm thấy y còn có thể bật cười, Diệc Phàm điểm huyệt cầm máu trước, lúc này mới cẩn thận đem tay phải dời khỏi đầu Lệ Dĩnh.

Giơ bàn tay lên trước mặt nhìn, tốt lắm, quả nhiên là bị cả đống kim đâm đến sắp thành cái giần rồi.

Đã hơn mười năm rồi y chưa từng bị thương, còn bởi vì từ nhỏ võ công đã cao hơn người một bậc, vết thương "nặng" đến thế này, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị qua.

Thật ra cho tới bây giờ y cũng chưa từng thua.

Mà cho tới bây giờ y cũng càng chưa từng bị người ta xem nhẹ.

Nhưng quen biết Lệ Dĩnh không đến hai ngày, những thứ "cho tới bây giờ không" kia tất cả đều bị phá vỡ...

"Làm sao bây giờ?" Thân thể ép xuống thấp hơn, thấp đến mức lập tức sẽ dán lên trên người Diệc Phàm, y hơi hơi cắn môi, đè thấp thanh âm, mang theo làn điệu mê hoặc, "Nàng làm ta bị thương, ta rất tức giận."

Vờ như là một đứa bé thiện lương, Lệ Dĩnh lập tức an ủi y, "Sinh khí thì không sao cả, không phải sinh con là tốt rồi." (sinh khí có nghĩa là tức giận đó)

"..." Phốc...

Một câu "uy hiếp" đã chuẩn bị xong cũng không dùng được rồi, vốn định dọa nàng một phen, nhưng bây giờ lại bị nàng chọc cười.

Bây giờ y cảm thấy, cho dù nàng thật sự là người do kẻ địch của y phái tới, y sẽ không ngại mà vĩnh viễn giữ nàng ở bên cạnh, dù sao một người chơi vui đến vậy, thật sự là rất khó tìm.

Đại khái là tiểu nha đầu này cho y quá nhiều kinh hỉ, gặp được nàng, dường như y rất dễ dàng sẽ thay đổi chủ ý.

"Tiểu nha đầu, nàng không sợ ta nổi giận mà giết chết nàng sao?"

Bắt đầu từ khi nàng xuất hiện ở vương phủ, biểu hiện của nàng đều vẫn rất to gan, tuy rằng nàng rất thông minh phản ứng rất nhanh, dường như là mặc kệ phải đối mặt với tình huống nào nàng cũng đều biết phải ứng phó ra sao, nhưng nhỡ đâu nàng gặp phải chủ tử thô bạo giống như Tam hoàng tử, không hài lòng một chút sẽ lập tức không nói hai lời mà rút kiếm giết người, thì phải biết làm sao bây giờ?

Y vẫn luôn cảm thấy, tiểu nha đầu này còn có bản lĩnh chưa dùng đến, thứ nàng biết, cũng không phải chỉ là những mưu kế nhỏ khiến người khác phải tức chết, đùa giỡn người ta quay vòng vòng thôi đâu.

Y thậm chí có chút hoài nghi, nguyện vọng ban đầu y giữ nàng lại, là cảm thấy "món đồ chơi" này rất thú vị, nhưng ở trong mắt tiểu nha đầu này, bọn họ có thể cũng chỉ là những món đồ chơi mà thôi, nàng cố ý giả ngốc lừa bọn họ xoay quanh, cũng chỉ vì nàng rất nhàm chán, tìm một trò chơi nào đó giết thời gian thôi.

#James

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #phàmdĩnh