Chap XVII

[Chap XVIII] Tên yêu nghiệt này quá thông minh rồi (II)

Mà người nào đó dĩ nhiên không biết vẫn tiếp tục " Biến thái", giọng nói hơi chuyển, hỏi nàng một vấn đề nhìn như rất bình thường. 'Tiểu nha đầu , ta nói, trong phòng của ta có rất nhiều bí mật, cô chỉ muốn điều tra nơi chế tạo thẻ bài thân phận thôi sao?"

Trong giọng nói của y có mang theo vài phần lười biếng không chút để ý, làm như tùy ý hỏi, nhưng trực giác nói cho nàng biết, vấn đề này rất quan trọng.

Trong phòng y, còn có bí mật gì sao?

Nghiêm túc nhớ lại địa hình trong vương phủ. Lệ Dĩnh xác nhận dưới vương phủ này khả năng còn có ám đạo khác. Nhưng phù hợp để xây dựng trụ sở bí mật, cũng chỉ có phía sau núi này thôi.

Nói cách khác, bí mật phòng của y, hẳn là căn cư thuộc chế tạo thẻ bài thân phận quan trọng nhất, những thứ khác e rằng chỉ là mật thất giấu bảo vật.

Được, đánh cuộc một phen!

Suy xét một chút, Lệ Dĩnh hạ quyết tâm, gật đầu thừa nhận, "Đúng".

Giọng nói vừa dứt, nàng liền ý thức được, nàng đánh cuộc sai rồi.

Bởi vì tên yêu nghiệt trước mắt này đột nhiên mỉm cười.

Kỳ thực y rất hay cười, nhưng nhiều lúc, nụ cười kia tuy đẹp nhưng lại mang theo hàn ý khiến người ta sởn gai ốc. Nhưng bây giờ, nụ cười của y lại mang theo hòa thuận vui vẻ tình cảm ấm áp, mặc dù vẫn rất phúc hắc mà tính toán, nhưng nụ cười kia thực sự là rất dịu dàng.

"Vậy thì tốt, nếu cô chỉ vì chuyện này mà trà trộn vào vương phủ, xem ra phía sau cũng không có chủ tử*, cho nên...." (chủ nhân sai khiến.)

Kéo dài âm cuối, khiến cho bất an lại lần thứ hai ngưng đọng ở trong không khí, kinh nghiệm tối hôm nay nói cho Lệ Dĩnh biết, mỗi lần sau khi y dừng lại, lời nói ra đều là long trời lở đất.

Quả nhiên-------

"Cho nên, ta muốn bắt đầu thích nàng."

"..."

Mười giây sau, ở trong lòng mặc niệm mười lần "bình tĩnh", Lệ Dĩnh hỏi y, "Nếu như tôi vì bí mật khác, kẻ chủ mưu sau lưng tôi là đối thủ một mất một còn của anh thì sao?"

"Bổn vương chỉ có thể để sáng mai mới bắt đầu thích nàng." Người nào đó hiển nhiên so với nàng bĩnh tĩnh hơn nhiều.

"...." Thì ra mặc kệ nàng chọn đáp án nào, đều là sai!

Nhưng chênh lệch mấy giờ thì có gì khác nhâu chứ?

Nhìn ra nghi hoặc của nàng, Diệc Phàm qua loa cười một tiếng, "Bởi vì tối nay bổn vương phải đem người phía sau màn của nàng giải quyết trước "

"...."

"Tiểu nha đầu, ta đã sớm cảnh cáo nàng, không nên để cho ta cảm thấy quá hứng thú."

"....Thì ra Vương gia cũng biết, bị anh thích cực kỳ xui xẻo?" Lệ Dĩnh rất muốn nghiến răng.

"Không sai."

"Bởi vì Vương gia có chút biến thái?"

"Sai," Đôi mắt đẹp lóe ra ý cười, thế nhưng giọng nói của y cực kỳ thản nhiên. "Bởi vì bổn vương cực kỳ biến thái." (có thể nói là 49 gặp 50 không )

"...."@#$&*!!!

Lệ Dĩnh hoàn toàn bị đánh bại, xoay người liền mốn thuận theo đường cũ mà trở về.

Nhưng chân còn chưa bước ra, Diệc Phàm đã kéo người lại, "Không phải nàng cảm thấy hứng thú với nơi này sao?"

Nói xong, cũng chẳng quan tâm nàng có đồng ý hay không, tay chân rất nhanh liền tìm ra mấy túi đồ ăn vặt ở trên người nàng để qua một bên, mang theo nàng nhảy xuống hồ sâu.

Đối phó người khác coi như lợi hại, nhưng so với y, giá trị võ lực của Lệ Dĩnh gần như có thể không cần tính, cho nên tránh cũng tránh không được.

Đáng giận hơn là lúc vào nước, hơn phân nửa trọng lượng thân thể của y đều dựa ở trên người nàng, "Bổn vương không biết bơi."

"Vậy trước đây anh đi qua như thế nào?"

"Dựa vào nội lực bế khí. Chỉ là hiện tại trúng độc, không thể thúc giục quá nhiều nội lực."

"..." Lệ Dĩnh không nói lời nào, lấy ra giải dược nhét vào trong tay y.

Nhưng sau khi ăn giải dược, người nào đó tiếp tục cầm tay nàng bơi lội.....

Hiện tại y còn có thể tìm lý do gì?

Ánh mắt thuần lương trời sinh trừng trừng mắt y, có phần giống như một bạn nhỏ bị ức hiếp thở phì phì chất vấn, nhìn thấy bộ dạng đánh yêu này của nàng, Diệc Phàm nhếch môi cười, thảnh thơi mà trả lời nàng, " Không có biện pháp, bổn Vương cực kỳ biến thái mà."

"...." Hiện tại nàng thậm chí hoài nghi, có phải tên yêu nghiệt này có thể nghe thấy trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì hay không, biết nàng đã bắt đầu gọi y là Diệc Phàm biến thái thì cố ý "trả thù" như vậy!

Lệ Dĩnh không muốn nhịn , cổ tay khẽ lật, ngón tay lóe ra ánh sáng bạc, trên mặt lại cười ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ ngọt ngọt.

Thật là đáng yêu.

Nheo con ngươi nhìn nụ cười ngọt ngào lời chết người không đền mạng của nàng, Diệc Phàm không hề có động tác nào, cũng không tính toán phản kháng trở lại.

Lệ Dĩnh cũng không thèm quan tâm rốt cuộc là y thật sự không phát hiện ra, hay là lại giống như trước kia ẩn dấu thực lưc, không khách khí mà vung tay đâm một phát ----- Bốp!

Cứng rắn đâm khi vào trong huyệt vị của y, lại nâng tay đâm thêm vài phát sau đó nàng kéo Diệc Phàm tự như cây cột không thể di chuyển , bơi lên bờ.

Tìm bao vải hồi lâu, trên người Lệ Dĩnh cũng chỉ có hai mươi cây kim.

Thôi, cứ như vậy đi, lần này tiện nghi cho y rồi!

Một mạch đem tất cả ngân châm đâm lên trên người y, nhưng nàng coi như thủ hạ lưu tình, đâm vào những nơi không đáng ngại trên cơ thể, cũng không đâm vào huyệt đạo đau ngứa, cho nên ngân châm kia không tập trung một chỗ.

Không hề giống con nhím chút nào!

Lệ Dĩnh đối với hiệu quả lần này rất không hài lòng, "Thôi, coi như đây là một con nhím sắp trụi!" Nàng thì thào mà an ủi chính mình.

Một "con nhím" không đạt tiêu chuẩn nào đó không thể động, nằm im trên mặt đất, nghe vậy không khỏi bật cười.

Tuy mặt y cũng không thể động đậy được, nhưng một chút ý cười trong mắt cũng đủ để câu hồn người khác.

Nhưng gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân này, lại khiến cho Lệ Dĩnh càng nhìn càng thấy hỏa lớn. Lúc đầu nàng muốn bỏ mặc y lại đây rời đi, nhưng hiện tại nàng vẫn xuôi theo đường hầm trở về, chỉ ở ở trong phòng của y lấy mực nước, cầm bút quay lại vẽ tranh trên mặt y.
Một thoáng chốc, một con cáo mẹ có dáng người yêu nhiên* xuất hiện trên mặt Diệc Phàm (* gần giống lẳng lơ ý)

Đúng, đích thực là mẹ, nhận thức thật tốt, bởi vì trên người con hồ ly có viết một chữ 'mẹ" thật to....

Con hồ ly kia vẫn còn đang ném mị nhãn (ánh mắt quyến rũ), bên môi có một cái bọt khí đối thoại, bên trong viết "Đáng ghét, người ta chính là biến thái đấy~~~~~~~"

Ok, hoàn công!

Lúc này cuối cùng Lệ Dĩnh cũng thỏa mãn, hơi hơi thối lui một chút, muốn thưởng thức "đại tác"* của mình, lại phát hiện ánh mắt của người nào đó liên tục dừng ở trên người nàng chưa từng dời đi, rõ ràng trên mặt bị vẽ đến loạn thất bát tao, nhưng y lại giống như cực kỳ thỏa mãn khoảng cách ban nãy của hai người, hài lòng cười đế mức có chút ám muội (* văn chương sách vở làm ra to tát rộng lớn lắm."

"...." @#%&!

Không để ý tới y, mực nước trong vòng vài ngày sẽ không tẩy được, mà y lại không thể không đi gặp người, đến lúc đó nhất định sẽ tới tìm nàng cầu giải dược!

Thu thập xong đồ đạc, Lệ Dĩnh làm mặt quỷ với y. Nàng không thèm để ý đến tên yêu nghiệt cổ quái kia nữa, lập tức xoay người nhảy xuống nước.

Mới vừa nhảy xuống hồ, nàng liền bị nhiệt độ lạnh giá như băng này làm cho rùng mình một cái.

Tại sao hồ nước lại lạnh như vậy? Vừa rồi nàng vẫn còn cảm thấy nước có chút ấm mà!

Xem ra lúc nãy Diệc Phàm ôm lấy nàng bơi qua, đã âm thầm truyền nội lực cho nàng, giúp nàng sưởi ấm.

Sững sờ một chút, ở trong hồ lạnh này cũng không có thời gian cho nàng do dự, trong tay lại không có ngân châm, nàng chỉ có thể ở trên huyệt vị chống rét xoa bóp vào cái, tiếp tục bơi lên trước.

Lúc bơi đến nơi cuối cùng, trước mắt là một đại môn màu đỏ có hoa văn trang sức phong cách cổ xưa.

Cần phải gõ cửa? Hay là chuẩn bị kỹ càng, sau đó lại tiếp tục đến dò xét?

Trong lúc do dự, bên tai chợt có kình phong thổi qua, bất thình lình ở trên cổ nàng có thêm một thanh lợi kiếm (kiếm sắc bén).

"Người nào?" Âm thanh giống như do người máy phát ra, từng chữ từng chữ cứng ngắc không có chút cảm xúc thuộc về loài người. Nghe thấy lại giống như lợi kiếm màu bạc này, dày đặc hàn ý.

"Vương phi tương lai của các ngươi ~ "

Âm thanh hoàn toàn không nên xuất hiện vào lúc này, cứ như vậy mà đột nhiên vang lên. Giọng của người mới tới mang theo ý cười, khẩu khí cũng vô cùng vui vẻ.

Người chế ngự nàng rõ ràng cực kỳ nghe lời, lập tức thu hồi trường kiếm, "Thuộc hạ ra mắt Vương phi."

"..." Lệ Dĩnh mạnh mẽ quay đầu lại, nghẹn họng nhìn trân trối Diệc Phàm không có chút dị trạng kia.

Vác một gương mặt yêu nghiệt sạch sẽ, Diệc Phàm đi tới, mắt phượng nhiễm ý cười vẫn xinh đẹp khiến người ta say mê như cũ, "Ban nãy đã nói, là bổn Vương cường đại đến biến thái."

"..." Lệ Dĩnh cũng chẳng thèm so đo y có tự kỷ hay không, "Bức vẻ trên mặt, anh tẩy như thế nào?"

Trước kia Lệ Dĩnh cũng không phải là kẻ bịp bợm, cũng không giỏi động võ, cho nên ngoài miệng nói không lại Diệc Phàm, võ lực đánh không lại Diệc Phàm, nàng đều có thể nhẫn, nhưng y thuật cũng không bằng y, nàng thật sự không thể bình tĩnh nữa rồi.

Y thuật là điểm nàng vẫn lấy làm tự hào nhất, trong gia tộc, so với đồng lứa thì nàng là người giỏi y thuật Đông y nhất, vậy mà lại bại bởi Diệc Phàm, khiến cho nàng cảm thấy nàng đã làm xấu mặt toàn bộ Triệu gia.

Nheo con ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp cảm xúc của nàng, Diệc Phàm cười khẽ một tiếng, "Kỳ thật rất đơn giản."

"..." Lệ Dĩnh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, bởi vì đây là thái độ khinh thường y thuật Triệu gia, tức giận bắt đầu dâng lên trong lòng.

Thì ra tiểu nha đầu thực sự tức giận, chính là bộ dáng này.

Nhìn con ngươi đen sáng trong của nàng nhiễm lên một tầng tức giận, người nào đó bị nàng trừng mắt dường như tâm tình vô cùng tốt, rộng rãi nói cho nàng biết "bí mật" cuối cùng này--

"Bởi vì trên mặt ta có đeo một tấm mặt nạ da người."

Nói xong, lại còn thuận tay vén một góc của mặt nạ da người vốn cùng một dạng với tướng mạo của y, chứng minh mình không có nói ngoa.

Về phần bức họa hồ ly trên mặt dưới lớp mặt nạ da người... Xin miễn bàn!

"..." Biến thái quả nhiên có biện pháp biến thái!

Một bụng tức giận đột nhiên biến mất, Lệ Dĩnh không nói gì mà nhìn trời.

Ở trong sơn động này, nàng đương nhiên không thể nhìn thấy bầu trời, mà lúc này ngay cả đỉnh động nàng cũng không nhìn thấy --

Bởi vì có một gương mặt yêu nghiệt xinh đẹp đến lóa mắt, gần như che khuất toàn bộ tầm mắt của nàng.

Khuôn mặt kia cách nàng rất gần, ý cười trong đáy mắt giống như ngôi sao đầy trời, khiến cho nàng gần như không có cách nào nhìn thẳng, hơn nữa ở góc độ như vậy, quả thực như sắp hôn xuống.

Lệ Dĩnh theo bản năng lùi về phía sau một bước, thắt lưng cũng ngửa ra sau.

Mà cánh tay của người nào đó đã sớm vòng qua eo của nàng, nàng vừa lui, đúng lúc ngã vào trong khuỷu tay của y.

Hơn nửa người đều ở trong lòng y, Diệc Phàm lại không vội mà hoàn toàn ôm cả người, nhướng mày, "Bổn vương vốn là muốn, trước khi cùng ngủ thì ôm ấp một chút."

"..." Lệ Dĩnh bắt đầu cắn răng.

"Dù sao chúng ta vẫn không quen thuộc cho lắm." Người nào đó vẫn bình tĩnh mà nói tiếp.

"..."

"Ngủ say rồi ôm, không phải càng thuận lý thành chương hơn sao?"

"..." Nhịn không nổi nữa rồi!

Dù sao nơi này cũng là cổ đại, nàng không quản gia quy của Triệu gia nữa!

Ai nói y thuật không thể lấy ra đả thương người? Không đúng, nàng đây không tính là vi phạm gia quy, trước mắt không phải là người, mà là yêu nghiệt biến thái!

Lệ Dĩnh trở tay kéo lấy tay y, "rắc" "rắc" hai tiếng, gọn gàng linh hoạt mà bẻ hai cánh tay của y ra. Lại lập tức bắt đầu hối hận năm đó nàng học y thuật học đến rất chăm chỉ, công việc bẻ tay người này, nàng làm được nhưng đối phương căn bản không cảm thấy đau.

Nhưng nhìn cánh tay của y như mì sợi thả ở bên người, cũng coi như có chút hả giận.

Tên yêu nghiệt này quá cường đại, cho dù hai cánh tay đều đã trật khớp, nhưng nàng vẫn hoài nghi y sẽ có biện pháp tự mình đem chúng nó trở về lại. Cho nên Lệ Dĩnh không trì hoãn mà lập tức xoay người nhảy vào hồ sâu.

Nhưng mà --

"Phốc phốc" tiếng nhảy vào nước lập tức vang lên phía sau nàng, ngay cả thời gian quay đầu nàng cũng không có, phía sau người đột nhiên có một thân thể ấm áp dán lên.

"Nước lạnh." Vang lên bên tai nàng, là âm thanh nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghe vào lại cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Tiếp theo, là nội lực không ngừng làm ấm, khiến cho nhiệt đồ hồ nước lạnh giá này trở nên ấm áp.

Tên yêu nghiệt này, có đôi khi cũng không đáng ghét cho lắm.

Vừa mới nghĩ như vậy, nàng lại nghe thấy âm thanh của người nào đó vang lên bên tai, "Bổn Vương là người có nguyên tắc, định ra quy củ, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi."

Hiếm thấy y dùng loại khẩu khí mang theo dáng vẻ uy nghiêm của Vương gia để nói chuyện, nhưng một câu không đầu không đuôi này, thật sự khiến cho người ta một đầu mờ mịt.

Nhưng đã mở mang trình độ biến thái của y, Lệ Dĩnh cũng sẽ không xem thường, tên yêu nghiệt này đánh ra chủ ý gì?

Giọng nói khẽ chuyển, Diệc Phàm đột nhiên khôi phục lại giọng điệu thường ngày, "Vốn có thể cầm lấy cánh tay của cô, nhưng hai cánh tay của ta đều đã trật khớp rồi, chuyện bất đắc dĩ, nên ta chỉ có thể dán lên trên người cô."

"Điều này cũng giống như ôm cô."

"Nói cùng ngủ mới có thể ôm, quy cũ này không thể thay đổi rồi."

"Cũng may tục ngữ có nói, 'Mất bò mới lo làm chuồng gắn liền với thời gian không muộn', đêm nay trở về liền cùng nhau ngủ, cũng không tính là phá hỏng quy cũ."

Dường như y cố ý mài người, một câu một lần, so với ngày thường thì dong dài rất nhiều. Lúc nghe xong câu cuối cùng, mặt của Giang Ngư Ngư đen triệt để.

"Vừa rồi tôi bẻ cánh tay anh, là anh cố tình không né tránh?"

Yêu nghiệt này nói đúng, nàng không hiểu khinh công, cho nên không nhìn ra võ công của y rốt cuộc cao bao nhiêu, lúc nào cũng tính lệch!

Mi dài hơi nhíu lại, dường như Diệc Phàm có chút không vui, "Sao bổn vương có thể là người như vậy?"

"..." Nàng trách lầm y?

"Bổn Vương cố ý chọc giận cô, đoán chắc cô sẽ bẻ cánh tay của ta."

"..." Rốt cuộc đại não của tên yêu nghiệt này cấu tạo bằng cái gì?

Diệc Phàm đại biến thái! Về sau nàng tuyệt đối sẽ gọi y như vậy!

Hai người đã bơi về bờ bên kia, Lệ Dĩnh một cước đá Diệc Phàm mới vừa lên bờ trở lại trong hồ, cũng không đi phân tích vì sao y không né tránh, cầm lấy đồ của mình đen mặt lao ra mật đạo.

Mà ở bên khác của hồ sâu, nghe tiếng nước biến mất, suy đoán bọn họ đã hoàn toàn đi xa, có một âm thanh mới dám bắt đầu nói chuyện.

"Lãnh Mộc Đầu, ngươi nói, có phải ban nãy Vương gia của chúng ta xấu hổ ôm Vương phi hay không, mới bậy bạ một phen như thế?"

Điều này hiển nhiên là bọn họ không nghe thấy đối thoại ban nãy của Diệc Phàm, mới có suy đoán thiện lương như vậy...

"..."

"Nhưng mà cũng không đúng, mặc dù Vương gia ngay cả tay nữ nhân cũng chưa chạm qua, nhưng ngài ấy không phải là người bình thường, ngài ấy cường đại đại đến..." Người trong bóng tối đem hai chữ "biến thái" nuốt xuống, thanh thanh yết hầu, "Ngài ấy là Vương gia của chúng ta! Vương gia của chúng ta làm sao có thể xấu hổ?"

"..."

"Thật sự là, tên Tiền Khiêm kia là người keo kiệt! Vương gia cấp cho hắn nhiều bạc như vậy, hắn lại còn bớt chỗ này một ít bớt chỗ kia một ít, như nói đến ngọn đèn trước cửa này chẳng hạn, thêm một cái tim đèn hắn cũng tiếc, ánh sáng này yếu như vậy, ta chẳng thể nhìn thấy rõ biểu cảm vừa rồi của Vương gia là như thế nào nữa, làm lỡ chuyện mất rồi!"

"..."

"Ta nói này Lãnh Mộc Đầu, ngươi có thể đáp ứng ta một tiếng hay không hả?"

"..."

#James

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #phàmdĩnh