C 2: Buổi hẹn đầu tiên gặp lại
*** kết thúc buổi họp
Xin hỏi, hôm nay cô có rảnh không. Giọng anh ấp úng.
Có tôi rảnh, không biết là có chuyện gì ko. Cô vừa trả lời vừa bước ngang hàng với anh.
À, à tôi muốn cùng cô đến một nơi đc ko.
Ờ, cũng đc đó
Vậy mời cô lên xe của tôi. Vừa nói anh vừa mởi cửa xe của mik cho cô.
Trên đường hai người nói chuyện rất nhiều, dường như trên xe chỉ là tiếng cười của họ.
Đến quán cà phê
Anh đến đây để làm gì. Cô thắc mắc quay đầu hỏi anh.
Cô vừa quay đầu ra sau thì anh đi tới vừa lúc đầu cô đụng vào ngực anh. Khiến cho không khí có chút gì đó ngại ngùng.
À, tôi xin lỗi. Cô vội né ra
Tơi này chúng ta từng đến mà em có nhớ ko.
Có đến ?? Cô suy nghĩ hồi lâu vẫn ko biết mik đã đi chưa.
Chắc em ko nhớ đc rồi. Lúc đấy phải chi đấy anh sẽ là người bảo vệ em. Vương Hạc Đệ đứng suy ngẫm hồi lâu và tự trách bản thân.
Này, anh bị sao vậy chúng ta vào thôi. Cô kéo tay anh vào quán.
Không khí trong quán nhẹ nhàng , có chút lãng mạn , thơ mộng. Cô kéo anh ngồi vào bàn
Anh kể cho cô nghe câu truyện của anh, anh kể :
Cách đây hai năm tôi là một chàng trai chưa biết kinh doanh về ngành tài chính , nhưng có người luôn cổ vũ tôi hết mik. Rồi có một ngày tôi cùng cô ấy đi dạo trên đường , một cậu bé làm rơi quả bóng ra đường , tôi giúp bé trai lấy quả bóng. Vừa nhặt quả bóng lên thì một chiếc xe phóng nhanh về phía tôi.
Một tiếng " rầm " máu chảy trên đường. Tôi đứng người , hốt hoảng , sợ hãi. Người bị chiếc xe đâm ko phải là tôi mà là em ấy, người tôi yêu nhất. Vì khi thấy chiếc xe đến em ấy xong ra, đẩy tôi ra. Thế rồi người bị là em ấy.
Sau khi đưa cô ấy vào bệnh viện. Tại phòng cấp cứu, mẹ cô ấy lo lắng , bố cô ấy thì mắng tôi ko bảo vệ đc em. Lúc đấy tôi sợ rằng sẽ ko thể ở bên em, sợ mất em.
Lúc bác sĩ đi ra, tôi cùng bố mẹ cô ấy vào hỏi bác sĩ rất nhiều. Bác sẽ nói cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng ko biết khi nào sẽ tỉnh lại, khả năng tỉnh dậy cũng rất ít,nếu tỉnh lại có lẽ sẽ bị mất trí nhớ.
Tâm trạng tôi rồi bời , tự trách bản thân, nước mắt không kìm đc mà tuôn rơi. Bố mẹ cô ấy khóc rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro