Chap 22: Trả Vợ Cho Tôi
Cả đại sảnh chỉ biết im lặng. Cậu quả thật là đáng sợ, cậu cũng cảm thấy bất ngờ với điều đó nhưng vì yêu anh nên cậu phải làm như vậy, cậu sợ mất anh.
~Nguyên Tử.-Tiếng anh gọi làm cậu giật mình.
~Kính Chào Tổng Giám Đốc.-Toàn thể nhân viên đại sảnh đồng loạt hô to cúi chào 90 dộ.
~Tuấn Khải, cứu em với.-Tiếng ả ta ở cữa chính vang lên nghe thảm thiết.
~Chuyện gì vậy?-Anh nhìn vậy ôn nhu hỏi.
~Em chỉ trị ả ta một cách nhẹ nhàng để mai này không kinh người nữa.-Cậu lạnh lùng phán.
-Đưa đi, giết không tha. Phá huỷ tập đoàn Thiên Ân. Mai tôi muốn tin tức tập đoàn Thiên Ân và gia đình cô ta lên trang nhất với lý do công ty sụp đổ cả nhà tự tự.
Anh cười nữa miệng sau đó nói với người cận vệ phía sau rồi ly khai.
~Không, Vương Nguyên, có làm ma tao cũng không tha cho mày.-Ả hét.
--------Trong Thang Máy-----------
~Hồ nãy em có bị sao không?-Anh xoay người cậu lại, ánh mắt xem xét.
~Em không sao đâu.-Nguyên cười.
*Tinh*
~Kính chào Tổng Giám Đốc và Thiếu Phu Nhân, Chủ tịch và phu nhân đang đợi hai người trong phòng làm việc ạ.-Thư kí của ba cậu đã đứng trước thang máy đợi khi nào, gương mặt lạnh tanh cộng thêm giọng nói trầm như ngăn đá tủ lạnh làm anh và cậu dựng cả tóc gáy.
~Mời theo tôi.-Thư kí dẫn cả hai đi vào căn phòng.
Cậu và anh bước vào, chưa kịp định hình được gì thì đã có một bàn tay ôm lấy cậu.
~Á....-Cậu hốt hoảng la lên.
~ Thằng nào ôm vợ ông? lòi mặt ra đây.-Anh thì trên mặt đầy hắc tuyến, qua lại la to.
~Thằng này nè!- Giọng nói êm dịu vang lên.
~ Mẹ.....-Cả hai cùng la lên.
~Mẹ lòi mặt ra rùi nè, con định là gì mẹ hả Tiểu Khải?- Phác Ngọc (mẹ Khải) nói.
~Mẹ a~~~~ Con đâu có ý đó, con tưởng là đứa con trai nào ôm Nguyên Tử nên mới nói, chứ mẹ muốn ôm em cũng không sao đâu a- Anh nắm tay mẹ dậm chân đưa qua đưa lại, giọng ngọt chảy nước.
~Mẹ không quan tâm tới con.- Mẹ đại nhân phũ phàng phán.
Sau đó Phác Ngọc đi đến cạnh cậu lắm tay cậu đi đến ghế sofa đặt trong văn phòng Chủ Tịch ngồi xuống.
~Mẹ nghe nói con có thai, trai hay gái vậy?-Mẹ anh nói với chất giọng êm dịu giống mẹ cậu khiến cậu rất mềm lòng.
~ Dạ chưa bọn con chưa biết ạ.-Cậu đáp.
-Con không cần phải suy nghĩ gì về vấn đề cha mẹ thích trai hay gái. Cha mẹ thì rất dễ, trai gái gì đều được hêt.
~Vâng ạ.
~Mẹ à, cha đâu rồi?- Anh từ lúc vào đến giờ chưa thấy cha mình đâu lên tiếng hỏi.
~Cha con đang họp, chắc sắp xong rồi.
*Cạch*
Người đàn ông mặc vest tiêu soái bước vào, gương mặt lạnh lùng tàn khốc trưng lên không ai khác chính là bố chồng cậu.
~Nguyên à! Con đến rồi.-Không đi đến cười với cậu khác hẳn với vẻ lạnh lùng hồ nãy.
~Dạ con chào cha.-Cậu gập ngời 90 độ.
~Ầy chào thế đủ rồi, bây giờ hai mẹ con mình đi chơi nha.-Phác Ngọc quắp tay cậu lại.
~Ơ, vợ con...-Anh kéo tay cậu lại.
~Lo làm việc đi, chiều về rồi gặp.-Thế là cậu bị mẹ chồng kéo đi khắp nơi không thương tiếc.
Cha chồng thì đừng đó cười tươi rói chả để ý đến con trai mình khóc không ra nước mắt.
~Trả vợ cho con, hu hu hu hu.......
end chap 22.
----------------------------------------------
-Sắp tới giờ phát TFBOYS FAN' TIME rồi, có ai có vé chưa?
-Tui có vé rùi hàng 218 ghế 610, có ai ngồi gần tui hông?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro