vuong phi thoi hien dai chuong 16-17

Chương 16 : Không nên đắc tội nữ nhi ( thượng)

_Thần , Vân Ca Đường khấu kiến hoàng thượng ...hoàng thượng vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế - Vân tri huyện cung kính hành lễ với Tần Phong trong thư phòng của ông

_Lão sư... người không nên câu nệ tiểu tiết ...hơn nữa trẫm là đang vi phục xuất tuần - Tần Phong vừa nói vừa nâng Vân tri huyện đứng dậy - Hơn nữa "nhất tự vi sư bán tự vi sư" , đáng lẽ người hành lễ phải là trẫm.

_ Vi thần không dám - Vân tri huyện vẫn tỏ thái độ cung kính

_Vân bá phụ vẫn cứ làm theo lời của hoàng huynh thì tốt hơn - Tần Vũ lên tiếng , tuy trong giọng nói ôn nhu nhưng cũng có lực uy nghiêm áp chế

_Nếu vậy ...vi thần xin lĩnh mệnh.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn trong thư phòng thì Vân tri huyện hướng tây viện dẫn đường cho Tần Phong đến căn phòng mà ông đã chuẩn bị từ trước. Thế nhưng , khi mới đi qua hoa viên của phủ thì đã có một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy đến bẩm báo cùng ông.

_Lão gia không xong rồi ....tiểu thư...tiểu thư...

_Tiểu thư làm sao ? - Giọng nói uy nghiêm của ông vang lên làm cho nha hoàn trước mặt hiện đang hoảng lên lập tức quỳ xuống và nói một mạch ...

Vân Ca Đường nét mặt tối sầm lại và nhanh chân tiến đến đông viện nơi con gái hay gây chuyện của ông đang ở đó . Đáng lẽ ông định sẽ đưa Tần Phong đến phòng nghỉ ngơi trước rồi mới ghé sang đông viện , nhưng hoàng thượng đã có chỉ "mạng người quan trọng hơn" nên ông đành phải tiến sang đông viện trước và theo sau ông chính là đương kim hoàng thượng cùng vương gia. Khi đến đông viện , đều đầu tiên đập vào mắt của ông là một nhóm nha đinh và nha hoàn đang đứng trước phòng của Vân Y Y mà không ngừng khuyên can nàng ; bên trong thì Ngân nhi cũng nước mắt ngắn nước mắt dài mà khuyên can tiểu thư.

_Haiz ... Vân nhi ngươi lại bày trò gì nữa đây? - Vân tri huyện không khỏi thở dài với cô con gái này

_Nếu phụ thân tiếp tục nhốt ta thì ta sẽ treo cổ tự vẫn - Giọng đầy thương tâm nhưng lại pha chút uy hiếp vang lên , bên cạnh còn có tiếng khóc phụ họa của Ngân nhi thì người bên ngoài không khỏi lo lắng cho vị tiểu thư của mình . Nhưng thực chất bên trong căn phòng như thế nào?

Bên trong căn phòng , Vân Y Y đang thong thả ngồi trên bàn cắn hột dưa ăn , bên cạnh Ngân nhi thì gào khóc , lâu lâu nàng lại vang lên những tiếng nói đầy thương tâm ủy khuất . Nếu Ngân nhi không phải thấy bộ dạng nhàn nhã của nàng lúc này thì ắt hẳn cũng sẽ bị ngạt như những người bên ngoài . Chỉ tiếc là dường như trò diễn này của Vân Y Y đã bị phụ thân nàng nhìn được , nên ông cũng không nóng không vội mà bình thản đáp.

_Ngươi từng nói treo cổ tự vẫn sẽ chết rất là khó coi , lưỡi lè ra , mắt trợn trắng ... trông rất là thê thảm ah ... và ngươi còn nói kẻ chọn cách chết này thật là một kẻ ngu dốt tự hành hạ bản thân

Nghe câu trả lời của phụ thân mình làm cho Vân Y Y đang đưa chun trà nhấm nháp liền phun ra hết , tuy thanh âm rất nhỏ nhưng đối với người học võ cũng nhận ra được là đang có màn kịch diễn ra trước mắt . Tần Phong khẽ mỉm cười rồi đưa ánh mắt nhìn Tần Vũ ...Tần Vũ thấy ánh mắt của y liền cảm thấy chột dạ nên vội quay mặt sang hướng khác.

_Vậy ta không treo cổ nữa ...ta sẽ đập đầu vào tường - Trong giọng nói của Vân Y Y đã tăng phần uy hiếp không còn vẻ đáng thương ủy khuất lúc đầu

_Nếu vậy ngươi còn thua một kẻ ngu dốt ...ngươi chẳng phải từng nói chết theo cách đó vừa đau vừa xấu hay sao?

~ Hừ ~ Nàng đang muốn tức điên lên đi được , đúng là năm xưa không nên thuyết giáo về chuyện "cha và con gái càng phải trò chuyện nhiều để hiểu nhau nhiều hơn" đến bây giờ đúng là "gậy ông đập lưng ông" ...xem như phụ thân đã nhìn rõ nàng đang diễn trò ,đành phải dùng cách khác thôi. Nàng khẽ thở dài và tự ngẫm "lùi một bước trời xanh biển rộng" . Thế là thái độ thay đổi 180 độ, nàng dùng giọng điệu dịu dàng , tha thiết.

_Phụ thân...

Vừa nghe hai tiếng ấy , khóe môi của Tần Vũ cong lên thành một vòng tuyệt mỹ , với cái giọng điệu ấy nhất định nàng sẽ dùng chiêu nịnh nọt hay là điều đình để thương lượng ; càng nghĩ Tần Vũ càng cảm thấy nếu ở bên nàng ắt hẳn sẽ không buồn tẻ , nhưng cái ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu y , thì y lại cảm thấy khẽ rùng mình và tự biện minh "mình chỉ có hứng thú với tính cách của nàng ta, chứ không hề thích nàng ta" với cái biện minh đó nếu y mà thốt thành lời sợ chỉ khiến cho Tần Phong cười suốt ba ngày ba đêm thôi . Nhìn thấy sắc mặt từ cười chuyển sang lo lắng rồi lại chuyển sang vẻ an tâm của Tần Vũ càng làm cho Tần Phong cảm thấy thích thú và đã hạ quyết tâm dùng Vân Y Y để kéo vị đệ đệ này vào triều giúp đỡ y.

_Hay là vậy đi ...nữ nhi xin hứa sẽ nữ cải nam trang bước chân vào Vân Ngọc Lâu nữa, sẽ không thường xuyên đến phá rối hiệu buôn của Lâm gia nữa , không tự ý trộm rượu trong nhà , không trốn học nữa , không chọc phá lão sư cũng như sẽ lưu tâm đến cầm kỳ thư họa hơn trước....

Vân Y Y nói một hơi lời hứa với phụ thân mà nàng nào biết bên cạnh phụ thân mình còn có huynh đệ họ Tần kia cơ chứ , nên vô tình nàng ta đã tự "vạch áo cho người xem lưng" hơn nữa sắc mặt của phụ thân nàng càng tối sầm lại vì không ngờ nữ nhi sau lưng mình lại gây nhiều chuyện như vậy , hơn nữa còn trước mặt hoàng thượng mà không đánh tự khai ...và hơn hết là ông cảm thấy hổ thẹn vì ngày xưa ông quản giáo các công chúa hoàng tử rất nghiêm ...giờ nữ nhi của chính mình lại...

_Con đúng là vẫn chứng nào tật ấy ...cứ hảo hảo ở trong phòng mà suy ngẫm đi - Vân tri huyện tức giận quát rồi lại quay sang Tần Phong cung kính hướng người dời chân sang tây viện

Vân Y Y đang nói say sưa thì tự nhiên bị quát nàng cũng chết trân giây lát rồi định thần lại tiến lại cửa đập tay lên đó miệng không ngừng la "Nữ nhi đang điều đình với phụ thân mà ..đừng bỏ đi ...phụ thân...phụ thân..." Mãi cho đến khi các gia đinh bên ngoài nói là lão gia đã rời đi rồi thì Vân Y Y mới dừng việc đập cửa lại . Nàng tức giận , nghiến răng nghiến lợi nói

_Nhất định là cái tên Tần Vũ bên cạnh nói xấu nàng với phụ thân ...Chết tiệt ...ta mà thoát là không tha cho ngươi đâu

~ Hắt xì ~ Tần Vũ đột nhiên nhãy mũi , song lại cảm thấy có một cỗ hàn khí lạnh sóng lưng nên khẽ rùng mình , Tần Phong thừa dịp ghé sát tai y trêu chọc - "Không lẽ Vân tiểu thư đang nhắc đến đệ" Không để cho Tần Vũ kịp trả lời thì Tần Phong đã tiến đến chiếc giường thả người nằm xuống , rồi giọng ôn nhu nhưng lại có phần như ra lệnh - Đệ về nghỉ ngơi sớm , đêm nay ta sẽ đến Vân Ngọc Lâu

Ở một nơi nào đó cũng có người đang cảm thấy lạnh sóng lưng .

Đêm đến , Tần Phong theo Tần Vũ cùng Từ Phi tiến vào Vân Ngọc Lâu . Vừa thấy ba người họ tiến vào thì Tuyết Cầm lập tức ra chào đón , nàng cũng tự nghĩ ngoài Tần Vũ ra thì chắc hai người còn lại đến là vì Hàn tiểu thư . Tuy vậy , nàng vẫn tiếp đãi họ như những khách bình thường lui tới đây . Được Tuyết Cầm đưa đến một căn phòng khá yên tĩnh , rồi nàng phân phó vài cô nương vào đánh đàn cho họ nghe; vì không có sự phân phó của Vân Y Y và cũng nhìn thấy hai vị này ắt hẳn là có quan hệ gì đó với Hàn tiểu thư , nếu không thì hắn ta ( ám chỉ Từ Phi) cũng không đứng ngoài Vân Ngọc Lâu âm thầm giám thị Hàn tiểu thư ; nên nàng cũng không cho các cô nương đến phòng này hầu rượu mà âm thầm đến đưa tin cho Hàn tiểu thư và tiện việc chờ sự phân phó của nàng . Vân Y Y từng ra chỉ thị là khi không có nàng , mọi quyền đều vào tay Hàn tiểu thư.

_Đã đến rồi sao? - Hiểu Tuyết khẽ nhấp một ngụm trà , nàng cũng không ngờ suốt 3 ngày cho Từ Phi giám thị nàng rốt cuộc rồi y cũng xuất hiện chỉ là nàng không hiểu y sẽ dùng cách gì để bắt nàng về : dùng hoàng quyền cưỡng bức chăng?

_Thỉnh tiểu thư ra chỉ thị - Tuyết Cầm cung kính hướng Hiểu Tuyết, chờ nàng phân phó

_Họ không nói đến đây tìm ta thì ta có thể làm gì? - Hiểu Tuyết khẽ mỉm cười, song , khuôn mặt tà mị - Cứ tiếp đãi họ như những người khách làng chơi đi

Tuyết Cầm khẽ nhíu mày khó hiểu nhìn Hiểu Tuyết ...

Trong phòng , âm nhạc từ đàn tranh du dương vang lên những âm điệu thật lạ nhưng lại rất hay mà Tần Phong chưa từng nghe qua, y cũng được xem là một người am hiểu về âm luật hơn nữa đã từng tiếp xúc với rất nhiều bản nhạc từ khắp đất nước nhưng với bản nhạc thì y cảm thấy rất lạ , rất mới mẻ . Âm thanh của nhạc vừa dứt , y liền hướng sang vị nữ tử đánh đàn hỏi

_Khúc nhạc này có tên là gì?

"Ân ... khúc nhạc này là "Tình hồng như mơ" do chính lão bản chỉ dạy"

_Xem ra lão bản của các nàng là người giỏi về âm luật - Tần Phong vẫn bình thản hỏi tiếp

"Ân ... đa phần các khúc nhạc trong Vân Ngọc Lâu đều do lão bản chỉ dạy"

_Oh ...vậy nàng hãy đàn một bài mới mẻ khác cho ta thưởng thức

"Ân"

Tần Vũ từ khi đặt chân vào đây đều im lặng không nói một lời , Tần Phong cứ nghĩ do bị chính mình ép đi nên đệ đệ này dùng sự im lặng để tỏ thái độ không phục; nhưng y đâu ngờ rằng vị đệ đệ của mình đang hồi tưởng lại cảnh tượng bị Vân đại tiểu thư cưỡng hôn ngày trước ở chính tại Vân Ngọc Lâu. Nghĩ đến thôi thì y vừa tức vừa cảm thấy vấn vương. Ngày ấy , y chọn ở lại huyện này cũng chỉ vì muốn trị tội nàng dám hí lộng y , nhưng càng tiếp xúc lại càng ...

_Xin thứ lỗi , đã để các vị chờ lâu ...

Dòng suy nghĩ của Tần Vũ cùng việc thưởng thức nhạc của Tần Phong bị Tuyết Cầm phá ngang , huynh đệ họ Tần đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tuyết Cầm , nhưng nàng cũng bình thản đáp hơn nữa theo sau nàng là một tá nữ tử thân hình khủng long. Vừa nhìn thấy Tần Phong đã nhíu mày và nghĩ ngay đến một người , còn Tần Vũ thì bất động nhìn bọn họ , Từ Phi thì khẽ rùng mình . Nhưng các chàng chưa có phản ứng gì thì những nữ tử đó đã ùa vào vây lấy các chàng , nữ tử ngồi đàn cũng nhanh chóng chuồn ra ngoài vì nàng biết ba vị này ắt hẳn đã chọc giận chủ tử của nàng . Tuyết Cầm tuy cảm thấy thương cho cả ba vị công tử tuấn tú nhưng nàng cũng đành âm thầm lui ra đóng cửa lại.

_Tránh ra ...tránh ra....tránh ra.... - Thanh âm phản đối của ba người cùng với một giàn âm thanh nũng nịu đến khiến người ta phát nôn của các nàng khủng long "công tử đừng mắc cở mà để Phù Dung , Mẫu Đơn , Bách Hợp... hầu hạ người"

Hiểu Tuyết đứng bên ngoài xem trộm mà hi hi ha ha , ôm bụng cười đến rơi nước mắt , Tuyết Cầm cùng các nữ tử trong Vân Ngọc Lâu cũng một trận cười đau cả bụng , nhưng suy cho cùng bọn họ cũng thầm cảm thấy ba vị nam nhân trong phòng là một chính nhân quân tử vì đã không ra tay đạp các nàng ấy ra mà cứ né tránh ...thấy thế các nàng cũng cố nén cười đưa ánh mắt hướng Hiểu Tuyết mà cầu tình cho ba người họ . Nhưng Hiểu Tuyết thấy các nàng siêu lòng thì lại có một cổ oán khí dâng lên trong lòng "vì cớ gì họ lại giúp hắn cầu tình , lúc nàng bị hắn hành hạ có ai cầu tình cho nàng không?" Trong lúc đang suy nghĩ thì một giọng lanh lãnh vang lên.

_Ai xin cho họ liền bị phạt trừ tiền thưởng cùng với phải lao dịch trong 1 tháng

Mọi người rùng mình quay lại nơi phát ra tiếng nói liền nhận thấy đó là lão bản của mình - Vân Y Y , nên họ cũng nhanh chóng tản ra , chỉ lưu lại Tuyết Cầm . Hiểu Tuyết cười cười , tiến đến khoát vai của Vân Y Y

_Sao trốn được thế ?

_Ta là Vân Y Y mà - Vân nhi mỉm cười nháy mắt với Hiểu Tuyết , song lại hướng đến cái phòng đang ồn ào mà cười tà mị - Cho các ngươi biết đắc tội với nữ nhi thế kỉ 21 sẽ thế nào

Hết Chương 16

Chương 17 : Không nên đắc tội nữ nhi (Hạ)

Bên trong căn phòng cả ba người đang tận lực tránh né các cô nương khủng long , nhưng họ không hề dựa vào võ công mà đã thương các nàng vì "quân tử không đánh nữ nhân" nhưng các chàng bắt đầu động thủ đánh ngất các nàng khi nghe được một âm thanh quen thuộc, huynh đệ họ Tần nhận ra ngay không chỉ có Hiểu Tuyết mà còn có Vân Y Y nhún tay vào việc này . Hơn nữa không biết là vô tình hay cố ý mà thanh âm của Vân Y Y không lớn không nhỏ , đủ để 3 người bọn họ nghe rõ ràng cái kế hoạch đáng sợ của nàng.

_Hiểu Tuyết , ngươi nghĩ sao? Ta xông thuốc mê vào phòng rồi lột sạch y phục họ ...hay là hạ xuân dược họ đây?

Giọng điệu tuy ôn nhu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì tà mị nhìn Hiểu Tuyết . Còn Hiểu Tuyết thì há hốc mồm nhìn nàng , nói thật là Hiểu Tuyết cũng chỉ định chỉnh y một chút thôi , nhưng không nghĩ là giờ trong đầu của Vân nhi lại có một kế hoạch "kinh thiên động địa" như vậy. Nhất thời nàng không biết nói gì chỉ biết nhanh tay giật lấy chiếc bình trong tay của Vân nhi.

_Uy...ngươi làm gì vậy? - Vân nhi cau mày nhìn Hiểu Tuyết , song , đôi chân mày lại từ từ giãn ra , khóe môi khẽ nhếch lên - Đừng nói ngươi đang ghen à nhe?

_Ngươi dùng cách gì cũng được ...cách này thật tiểu nhân quá - Hiểu Tuyết mặc kệ ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của nàng mà thản nhiên đáp

_Ta chưa từng nhận mình là quân tử bao giờ ...- Vân nhi khẽ mĩm cười , song ánh mắt càng tà mị - Hơn nữa , chính ngươi bày ra cách này , ta chỉ giúp ngươi hoàn thành cho xong thôi mà...

_Ngươi ...

Hiểu Tuyết cứng họng không đáp được lời nào , nên xoay người thi triển khinh công bay xuống tầng dưới , với y phục màu trắng cùng với dung mạo xuất chúng , Hiểu Tuyết nhanh chóng là trung tâm của mọi ánh mắt ở dưới lầu . Vân nhi tròn mắt nhìn thân thủ của Hiểu Tuyết và thầm tự nghĩ "Không gặp mấy hôm , sao thân thủ của Hiểu Tuyết lại tiến bộ như vậy? ...mặc kệ , vậy càng thú vị" . Vân nhi lấy lại bình tĩnh rồi mỉm cười thi triễn "Lăng ba di bộ" tiến nhanh xuống dưới lầu và dang tay giật lấy chiếc bình thuốc trong tay của Hiểu Tuyết. Nhưng Hiểu Tuyết cũng nhanh chóng né sang một bên và thi triển khinh công đạp lên các bàn trong Vân Ngọc Lâu để né tránh Vân nhi . Mọi người trong Vân Ngọc Lâu lại một phen hoảng hốt vì hai vị công tử một bạch y một lam y đang thi triển khinh công đuổi theo nhau , bọn họ hết né rồi lại ngồi thụp đầu xuống bàn để tránh dùng đầu làm điểm tựa cho vị công tử bạch y lấy đà.

_Woa... thật là vui đó - Vân nhi cười tít mắt , song lại nhanh rượt đuổi theo Hiểu Tuyết

_Chết tiệt... ngươi có thôi đuổi theo ta hay không? - Hiểu Tuyết liếc Vân nhi và không ngừng mắng - Ta không phải là con chuột cho chú mèo quậy phá như ngươi rượt đuổi đâu?

_Hjhj ... một so sánh thật hay đó...không gặp ngươi mấy ngày mà thân thủ lại tăng lên rất nhiều đó

Cứ thế bọn họ rượt đuổi nhau cũng gần nửa ngày và người kiệt sức đầu tiên chính là Hiểu Tuyết , thế là nàng định sử dụng khinh công bay lên lầu và muốn dừng cái việc đuổi bắt này , nhưng có lẽ đã rất mệt vì sử dụng nội lực hơi nhiều nên khi đã gần leo lên đến trên lầu thì nàng lại bước hụt chân thế là ...

_Hiểu Tuyết cẩn thận.... - Vân nhi kinh hoàng la lên

"Lần này tiêu thật rồi" Hiểu Tuyết thầm than trong lòng ... Nhưng ai kia đâu dễ để nàng gặp chuyện được. Một vòng tay quen thuộc đã ôm lấy chiếc eo của nàng và thi triển khinh công bay lên trên lầu.

_Không làm nàng sợ chứ? - Tần Phong ôn nhu hỏi thăm nàng

Đã lâu lắm nàng không được vòng tay này ôm lấy , đã lâu lắm nàng những tưởng mình đã quên được y , mà ngay giờ phút này đây nàng biết người đàn ông trước mặt mình bây giờ mãi mãi đã khắc sâu trong trái tim của mình rồi . Hiểu Tuyết khẽ cười thầm , dù có cố che giấu nhưng sự thật vẫn là sự thật " nàng đã yêu hắn mất rồi" nên nàng không muốn trốn tránh nữa mà sẽ thử đối mặt một lần.

_Hiểu Tuyết - Tần Phong vẫn thấy nàng im lặng nên y dịu dàng gọi tên nàng

_Ta không sao? - Hiểu Tuyết khẽ đáp lại , song tư thế vẫn là ở trong vòng tay của y , xem ra y không có ý định buông nàng ra , nghĩ đến đây nàng khẽ mỉm cười , rồi ôn nhu nói với y - Ngài không thấy hai nam tử ôm nhau như thế rất ám muội hay sao?

Tần Phong mỉm cười , song lại quay xuống lầu lớn giọng nói - "Ta bao toàn bộ nơi này , ai không phận sự lập tức rời khỏi đây" Nói xong , không để ai kịp phản ứng y lại bế lấy Hiểu Tuyết và đưa nàng vào trong phòng. Vân nhi cứ há miệng rồi lại ngậm miệng vào vì nàng cũng chẳng biết nói gì lúc này . Thế rồi , Tuyết Cầm nhẹ nhàng tiến đến bên nàng khẽ đưa mắt nhìn nàng chờ xem nàng sẽ phân phó như thế nào .

_Có người ra tiền , chẳng lẽ ta lại không thu vào

Chỉ một câu nói của nàng , thì toàn bộ khách của Vân Ngọc Lâu nhanh chóng đã được Tuyết Cầm phân phó mời rời khỏi ngay tức khắc . Giờ phút này trong đại sãnh lớn của Vân Ngọc Lâu chỉ còn tàn tích đỗ vỡ chén dĩa , bàn ghế bị các nàng chơi chò "mèo vờn chuột" lúc nãy mà làm cho náo loạn cả lên , thế là Vân nhi đảo mắt sang người nãy giờ vẫn im lặng.

_Toàn bộ thiệt hại ngày hôm nay tính vào huynh đệ các người

_ Sao ngươi biết -Tần Vũ ngạc nhiên nhìn Vân nhi vì không ngờ nàng đã biết được thân phận của y .

_Bởi vì ta là Vân Y Y - Vân nhi mỉm cười đắc ý

_Ngươi ... - Tần Vũ chợt không biết nói gì...chỉ mỉm cười

Nhưng Tần Vũ nào biết nụ cười trong vô thức của y lại có mị lực rất lớn làm cho trái tim của Vân nhi khẽ lỗi nhịp . Nàng không phải là chưa từng nhìn thấy y cười nhưng đa phần nụ cười của y có pha chút quỷ dị , không thì là nụ cười ngượng ngịu , nhưng nụ cười thoáng qua lúc nãy có lẽ là xuất phát tự đáy lòng của y.

_Tiểu thư ...

Nếu không có Tuyết Cầm lên tiếng gọi thì chắc nàng đã ngây ngốc mà tiếp tục nhìn y , nghĩ đến thôi mà trên gương mặt của nàng thoáng ửng hồng.

_Chuyện gì ?

_Tiểu thư còn gì phân phó nữa không?

_Không...các ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi sớm hôm nay đi

_Vâng

Đến khi Vân nhi quay lại thì bắt gặp ánh mắt của Tần Vũ đang chăm chú nhìn mình , thấy vậy gương mặt của nàng không hiểu sao lại thêm ửng hồng, vội nhìn sang hướng khác . Tần Vũ cũng là lần đầu nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của nàng , bình thường gương mặt tinh nghịch , hiếu động kia đã đủ mị lực khiến y nhiều phen suy nghĩ mông lung ; vậy mà giờ trước gương mặt ửng hồng kia của nàng lại càng có một lực hấp dẩn rất lớn khiến ánh mắt y không thể rời khỏi nàng.

~ Khụ..khụ..~ Một người nào đó bị xem là không khí nãy giờ đã khẽ ho nhẹ và cung kính hướng Tần Vũ hành lễ - "Không còn việc gì , thuộc hạ xin lui ra ngoài canh gác"

Tần Vũ cũng khẽ ho nhẹ rồi hướng Từ Phi gật đầu nhẹ một cái , đợi đến khi Từ Phi rời đi thì y lại chuyển ánh mắt sang Vân nhi thì thấy nàng đang định rời đi , nên y vội vàng gọi tên nàng "Vân nhi"

_Hả ? - Vân nhi ngây ngốc nhìn y , không phải nàng nghe lầm chứ , y gọi mình là "Vân nhi" , cái cách gọi này chỉ có người thân cận yêu thương mới gọi nàng như vậy

Tần Vũ lại khẽ ho nhẹ vài cái rồi khẽ nói - "Ngươi định đi đâu?" Nhìn cái mặt bình thản của y hỏi thì nàng nghĩ càng chắc lúc nãy là do mình nghe lầm nhưng không biết sao lại có cái cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng như vậy? Nàng không nhanh không chậm mở miệng đáp lại - " Tất nhiên là quay về phủ , ta không muốn bị phụ thân phát hiện ta lại trốn ra ngoài"

_Ta đưa ngươi về

Câu nói của y làm cho Vân nhi sững người trong vài giây rồi nàng nhanh chóng định thần lại , rồi khẽ gật đầu cùng y sóng bước rời khỏi Vân Ngọc Lâu .

Còn về phần Tần Phong và Hiểu Tuyết thì khi đưa nàng trở vào phòng thì y đã lập tức đặt nụ hôn của mình lên đôi môi anh đào của Hiểu Tuyết, một nụ hôn mãnh liệt , kéo dài ...giống như đang giải tỏa đi khoảng thời gian dài họ đã cách xa nhau. Hiểu Tuyết không cự tuyệt y mà đáp lại nụ hôn đó ... đến khi rời ra thì khuôn mặt của Hiểu Tuyết đã đỏ lên vì một phần là ngượng ngùng , một phần là do thiếu oxy. Thấy thế , Tần Phong nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng rồi vòng tay ôm chặt nàng vào trong lòng dịu dàng nói bên tai của nàng.

_Theo ta trở về có được không?

_Chỉ một câu này mà muốn ta trở về sao? - Hiểu Tuyết tuy trong lòng đã thầm gật đầu đồng ý nhưng nàng vẫn dùng giọng điệu trách móc trả lời lại

_Chỉ cần nàng theo ta trở về ta sẽ lập nàng làm hậu ... hơn nữa , ta không cần hậu cung 3000 giai lệ...mà ta chỉ cần có nàng thôi

_Đầu người không bị hỏng chứ? - Hiểu Tuyết vội thoát khỏi vòng tay của y , đưa tay đặt trên trán của y , ngây ngốc hỏi

_Nàng trở nên ngốc từ lúc nào thế? - Tần Phong bật cười trước hành động của nàng

_Một thời gian không gặp , không thể nào tư tưởng của ngươi lại tiến bộ hơn nữa lại đáp ứng ta dễ dàng vậy? - Hiểu Tuyết nghi hoặc nhìn Tần Phong, song như hiểu ra được sự việc liền nhìn y - Vân Y Y đã nói gì với ngươi rồi sao?

Tần Phong không đáp lại mà vòng tay đem cả thân người Hiểu Tuyết tựa vào lòng mình mà ôm nàng thật chặt . Trong tâm thầm tự nhủ "Dù nàng là ai , ta cũng yêu nàng"

Hết Chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro