Chương 13: Nơi duy nhất anh muốn trở về
Gió đêm thổi nhẹ qua những ô cửa kính rộng lớn của biệt thự ven sông. Ánh trăng phản chiếu lên mặt hồ, tạo nên những vệt sáng lấp lánh như một tấm thảm bạc huyền ảo. Căn phòng ngủ rộng lớn tỏa ra mùi hương dịu ngọt từ nến thơm và tinh dầu lavender. Winny ngồi tựa đầu giường, áo sơ mi trắng mở ba cúc, để lộ phần cổ và xương quai xanh rắn rỏi.
Satang bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt, quấn chiếc khăn tắm màu xám quanh người, gò má ửng hồng vì hơi nóng. Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chờ mình, tim lại đập nhanh một nhịp.
“Anh nhìn gì vậy?” – Satang cất tiếng, vừa ngượng ngùng vừa nũng nịu.
“Nhìn bảo bối của anh.” – Winny vươn tay, kéo cậu ngồi xuống đùi mình. “Em đẹp quá…”
Satang dựa đầu vào ngực hắn, tay vẽ những vòng tròn nhỏ trên lòng bàn tay anh.
“Sau hôm nay… em không nghĩ anh lại có thể bình tĩnh đến vậy.”
“Vì anh thấy mọi thứ đáng giá. Thế giới biết anh là ai, để rồi tự động né em ra xa. Anh có thể yên tâm mà ôm em thế này… mỗi đêm.”
Satang mỉm cười, gò má ửng lên. “Anh chưa từng nói ‘yêu’ trước đám đông, cũng chưa từng để ai chạm vào, vậy mà bây giờ…”
Winny nâng cằm cậu lên, ánh mắt dịu dàng đến lạ: “Chỉ có một người khiến anh phá vỡ mọi nguyên tắc… là em.”
Cậu rúc vào lòng anh, nghe nhịp tim đều đặn vang trong lồng ngực. Tay Winny khẽ vuốt tóc cậu, từng động tác nhẹ nhàng như thể sợ làm đau người trong lòng.
“Anh có biết không…” – Satang cất giọng nhỏ xíu – “Em đã từng nghĩ, những người như anh, dù có yêu, cũng sẽ không bao giờ nói ra.”
Winny ngắt lời cậu bằng một nụ hôn nhẹ lên trán.
“Với người khác, có thể đúng. Nhưng em là người đầu tiên khiến anh muốn trở về nhà mỗi ngày, muốn mở lòng, muốn được yêu và được yêu lại.”
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới bên ngoài dường như lùi lại. Không còn mafia, không còn bạo lực, không còn đe dọa. Chỉ còn hai trái tim đập vì nhau trong không gian riêng tư, dịu dàng như một bản tình ca.
Satang ngẩng đầu lên, mắt long lanh ánh nước: “Em cũng vậy… Em từng sợ yêu một người như anh. Nhưng rồi… lại không thể không yêu.”
Winny bế cậu lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Hắn nằm nghiêng, ánh mắt dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Em biết không, mỗi lần em cười, trái tim anh như bị ai bóp nhẹ…”
“Thế à?” – Satang trêu – “Vậy em sẽ cười cả ngày cho anh đau tim chơi.”
“Cười cả ngày cũng được…” – Winny ghé sát, môi chạm nhẹ vành tai cậu – “Miễn là em cười… trên giường anh.”
Gương mặt Satang đỏ bừng. Cậu đẩy nhẹ hắn, nhưng vẫn không giấu được nụ cười ngượng ngùng.
“Đồ… lẳng lơ!”
“Chỉ với em thôi.” – Winny bật cười, siết cậu vào lòng. “Cả đời này, anh chỉ muốn lẳng lơ với mình em.”
Họ nằm bên nhau, tay trong tay, kể về những giấc mơ nhỏ bé – một căn nhà nhỏ bên biển, một con chó, một buổi sáng dậy sớm nấu ăn cùng nhau, rồi ôm nhau ngủ trưa trong tiếng sóng vỗ.
Không ai nói về súng, về máu, hay quyền lực.
Chỉ là một người đàn ông yêu một người con trai nhỏ hơn mình, yêu đến mức muốn quẳng cả thế giới vào góc tối, chỉ để ôm cậu ấy trong yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro