Chương 15: Sân khấu ánh sáng và bàn tay trong bóng tối

Satang đứng trước tòa nhà sản xuất phim lớn nhất Bangkok, tay run run giữ bản thảo kịch bản trong tay. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội bước chân vào ngành giải trí – một thế giới mà trước đây, cậu chỉ có thể nhìn từ màn hình điện thoại cũ kỹ lúc còn ở bar.

Nhưng hôm nay, cậu được mời thử vai chính cho một dự án điện ảnh mới – vai diễn một chàng trai vừa ngọt ngào vừa quyến rũ, khiến người xem phải day dứt vì ánh mắt biết nói. Vai diễn… giống chính cậu đến kỳ lạ.

Bên trong phòng thử vai, đạo diễn nhìn cậu từ đầu đến chân, rồi mỉm cười:

“Cậu là Kittiphop, đúng không? Chúng tôi đã xem hồ sơ. Gương mặt cậu rất có chiều sâu, ánh mắt có thể kể cả một câu chuyện không lời. Ai là người gửi hồ sơ cho cậu vậy?”

Satang khựng lại. “…À… một người bạn…”

Đạo diễn gật đầu, không hỏi thêm. Nhưng Satang không biết rằng – hồ sơ của cậu không đi theo con đường tuyển chọn thông thường. Một người đã âm thầm đưa hồ sơ của cậu vào bàn tay của vị đạo diễn nổi tiếng này. Và kèm theo đó, là một khoản đầu tư khủng đến từ một nhà đầu tư ẩn danh – “W. P.”

---

Tối đó, Satang về đến biệt thự, vẫn còn ngẩn ngơ.

Winny đang ngồi trong phòng làm việc, bộ âu phục đen vẫn chỉnh tề dù đã muộn. Hắn ngước lên khi thấy cậu bước vào, ánh mắt ánh lên một tia ấm áp.

“Em về rồi?”

Satang gật đầu, chạy đến ngồi phịch xuống ghế đối diện.

“Anh biết không? Em qua được vòng đầu tiên rồi đó! Đạo diễn nói ánh mắt em ‘rất có chuyện để kể’…”

Winny mỉm cười, rót cho cậu ly nước cam. “Anh đã nói rồi, em sinh ra để tỏa sáng.”

“Nhưng… em vẫn chưa hiểu sao hồ sơ em được gửi đến đó. Em chưa từng nộp ở đâu hết.”

Winny chỉ nhẹ nhàng nói: “Có thể là một ai đó rất yêu em, muốn thấy em bước ra ánh sáng.”

Satang nhìn hắn chằm chằm, rồi đứng dậy, vòng ra sau bàn làm việc, ôm lấy hắn từ phía sau. Mùi hương quen thuộc khiến cậu dịu lại.

“Có phải… là anh không?”

Winny không trả lời. Nhưng đôi tay đặt lên tay cậu, siết chặt lấy như một lời thừa nhận không cần nói thành lời.

Satang dụi mặt vào vai hắn, thì thầm:

“Em biết anh luôn ở phía sau em, âm thầm nâng đỡ. Nhưng anh biết không… nếu một ngày em nổi tiếng thật, em chỉ muốn tất cả những vinh quang đó… đều có bóng hình của anh trong đó.”

Winny xoay người lại, kéo cậu ngồi lên đùi mình, ánh mắt nghiêm túc nhưng ngập tràn yêu thương.

“Anh không cần ai biết. Chỉ cần em biết… là đủ. Vì em là ánh sáng duy nhất anh muốn nhìn thấy mỗi ngày.”

Cậu cắn môi, vòng tay ôm cổ hắn: “Vậy thì em sẽ diễn thật tốt, sống thật đẹp… để anh tự hào.”

Winny mỉm cười. “Anh đã luôn tự hào. Từ lúc em dám bước ra khỏi cái bar đó, từ lúc em dám ngẩng đầu, và dám yêu anh – một kẻ không ai dám lại gần.”

Cả hai ôm nhau giữa căn phòng làm việc yên tĩnh. Ngoài kia, ánh đèn thành phố vẫn nhấp nháy như vì sao xa. Nhưng trong tim Satang, chỉ có một ngọn đèn duy nhất – là Winny, người luôn thắp lửa cho cậu, cả khi cậu chưa từng biết cách tỏa sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #winnysatang