Chương 17: Ánh sáng và bóng tối
Lần đầu tiên trong đời, Satang đứng giữa thảm đỏ, hàng trăm ánh đèn flash lóe lên trước mặt. Những tiếng gọi tên cậu vang vọng khắp không gian:
“Satang! Nhìn về bên phải!”
“Satang! Quay sang trái nào!”
“Satang! Vẫy tay một cái!”
Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, tự nhủ phải bình tĩnh. Bộ suit đen được thiết kế riêng vừa vặn tôn lên vóc dáng thanh tú nhưng không kém phần quyến rũ của cậu. Người dẫn đường đi cùng cố gắng giữ nhịp cho cậu, nhưng Satang vẫn có chút căng thẳng – đây là thế giới xa hoa mà cậu từng chỉ dám mơ đến.
Từ trên ban công tầng cao khách sạn bên kia đường, một bóng người đứng trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng bước đi của cậu trai trên thảm đỏ.
Winny.
Dù không xuất hiện bên cạnh, nhưng ánh mắt của hắn chưa rời Satang lấy một giây.
---
Đêm đó, Satang trở về phòng khách sạn, toàn thân rã rời. Cậu đặt điện thoại xuống bàn, nhìn màn hình trống rỗng rồi thở dài.
“Anh ấy không nhắn…”
Nhưng chưa đầy một phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Satang mở cửa, đôi mắt bừng sáng khi thấy Winny đứng đó, vẫn là bộ vest tối màu quen thuộc, gương mặt lạnh lùng như mọi khi.
“Anh đến đây làm gì? Có người sẽ nhận ra—”
“Anh đứng từ xa đủ lâu rồi. Lần này… anh muốn ở gần em.”
Cậu không nói gì, chỉ nhào vào lòng hắn. Mùi hương quen thuộc khiến mọi lo lắng trong lòng tan biến.
---
Vài ngày sau, Winny sắp xếp một chuyến nghỉ dưỡng bí mật đến một hòn đảo biệt lập. Không ai biết, không ai theo dõi – ít nhất là họ nghĩ thế.
Satang vui vẻ dắt tay Winny đi dạo bãi biển lúc hoàng hôn, lần đầu tiên cậu được sống đúng với những cảm xúc trong lòng mà không sợ ánh nhìn dò xét. Trên bãi cát, họ ngồi bên nhau, tay đan tay, im lặng ngắm mặt trời lặn.
“Anh có bao giờ nghĩ… mình cứ mãi trốn như vậy thì bao giờ mới sống thật với nhau không?” – Satang khẽ hỏi.
Winny nhìn cậu, mắt sâu thẳm:
“Anh không sợ ai, chỉ sợ em bị tổn thương. Thế giới của anh không cho phép sự yếu mềm tồn tại.”
“Nhưng em không yếu mềm.” – Cậu cười, đôi mắt lấp lánh. “Ít nhất thì khi có anh.”
Winny kéo Satang vào lòng, môi chạm vào trán cậu, nhẹ nhàng như một lời hứa.
---
Tưởng rằng chuyến đi sẽ êm đềm, nhưng một buổi sáng, Satang tỉnh dậy và thấy ảnh chụp mình và Winny lan truyền khắp mạng. Một góc ảnh chụp từ xa – bóng dáng hai người đàn ông ngồi sát nhau trên bãi biển, gió thổi tóc bay nhẹ, ánh mắt nhìn nhau trìu mến.
Chỉ vài phút sau, cái tên "Satang" leo lên top tìm kiếm.
Cư dân mạng bàn tán điên đảo.
– “Ai là người đàn ông đi cùng Satang vậy?”
– “Bạn trai bí mật? Đại gia nào nữa đây?”
– “Thân mật như vậy, không thể là bạn thường được!”
Satang hoảng hốt, còn Winny chỉ bình thản ngồi đọc tin tức.
“Làm sao bây giờ? Họ sẽ điều tra ra anh mất—”
“Để họ biết.”
Câu nói ấy khiến Satang sững người.
Winny đặt tách cà phê xuống, mắt nhìn thẳng vào cậu.
“Nếu cả thế giới này muốn biết em là của ai… thì cứ để họ biết.”
---
Chiều hôm đó, tài khoản chính thức của Winny – người được biết đến với thân phận là chủ tịch một tập đoàn tài chính lớn nhất châu Á – bất ngờ đăng bài viết đầu tiên sau hơn ba năm im lặng.
Ảnh chụp Satang cười rạng rỡ trong vòng tay hắn, bối cảnh là hoàng hôn trên đảo.
Dòng trạng thái chỉ vỏn vẹn 3 chữ:
"My only one."
(Kẻ duy nhất của tôi.)
Cả giới tài chính, giải trí và thế giới mạng như nổ tung. Không ai dám tin người lạnh lùng, tàn nhẫn, là “ông trùm ngầm” như Winny lại công khai tình cảm. Càng không ai ngờ người bên cạnh hắn lại là diễn viên trẻ vừa nổi như Satang.
Satang nhìn bài đăng, tay run run. Cậu quay sang Winny, môi khẽ mấp máy:
“Anh không sợ… mất uy danh sao?”
“Anh chỉ sợ… mất em.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro