Chương 8: Máu của kẻ xâm phạm
Không khí trong phòng tra tấn như bị đông cứng lại khi Winny xuất hiện. Bóng hắn trải dài dưới ánh đèn mờ, bao phủ lên thân thể đầy máu của Satang đang co rúm trong góc.
“Không ai… chạm vào người của tôi mà không trả giá,” Winny lặp lại, từng chữ như lưỡi dao cắt vào tim Korn.
Korn cắn răng, tay rút con dao trong người, lao về phía Satang, định dùng cậu làm con tin.
“DỪNG LẠI!!” Winny gầm lên, định bóp cò súng, nhưng...
“Keng!”
Lưỡi dao rơi xuống nền sắt, bật ra tia lửa. Korn nhìn xuống – cổ tay hắn đang bị ghim bởi một cây kim bạc nhỏ, gắn đầu độc chảy ra thứ chất lỏng trong suốt. Mắt hắn trợn trừng.
Satang ngước lên, khóe môi rớm máu nhưng nở nụ cười:
“Ông nghĩ tôi chỉ biết ngồi yên chờ chết à?”
Trước đó, trong một lần được Winny ôm vào lòng, cậu đã giấu một cây kim độc mini trong lớp áo lót bên trong. Thứ vũ khí đặc chế chỉ dành riêng cho nội gián của Hắc Viên – nhỏ, nhanh và chí tử.
Winny nhếch môi khi thấy Korn lảo đảo:
“Tôi đã cảnh báo mày.”
Đoàng!
Một phát súng thẳng vào đầu gối khiến Korn quỵ xuống.
Đoàng!
Một phát khác xuyên vai còn lại.
Máu bắn tung tóe. Winny bước chậm tới, giọng hắn trầm đến lạnh sống lưng:
“Đây là tội vì chạm vào Satang.” Đoàng! “Tội vì dám tra tấn cậu ấy.” Đoàng! “Tội vì nghĩ mày đủ sức chơi với tôi.”
Korn rên lên thảm thiết, người run như sắp ngất.
Cuối cùng, Winny dừng lại trước mặt hắn, đưa khẩu súng lên trán kẻ thù, ánh mắt không chút do dự.
“Và đây…” – hắn nghiêng đầu, giọng gần như thủ thỉ – “… là cái giá cho việc xúc phạm người tôi yêu.”
ĐOÀNG!
Một phát kết liễu.
Máu và não văng tung tóe lên bức tường phía sau. Korn, từng là kẻ thống trị một vùng ngầm, giờ chỉ là cái xác không hồn dưới chân Quỷ Vương Xích Long.
---
Ngay sau đó, Winny vứt khẩu súng xuống, lao tới đỡ lấy Satang đang dần mất ý thức.
“Satang, em nghe anh không?” – Giọng hắn run rẩy, lần đầu tiên để lộ nỗi sợ.
Satang lờ mờ mở mắt, mỉm cười yếu ớt:
“Anh đến thật rồi… Em tưởng… sẽ không kịp thấy anh nữa…”
“Im lặng.” – Winny siết nhẹ vai cậu – “Không cần nói gì. Anh ở đây rồi.”
Hắn bế bổng Satang lên, đôi mắt vẫn ánh lửa hận thù nhưng vòng tay lại run rẩy như sợ người mình ôm tan biến.
Tất cả đàn em đều cúi đầu kính cẩn khi hắn bước ra khỏi nơi đẫm máu.
---
Tại biệt thự riêng của Winny.
Satang được đặt trên giường lớn, bác sĩ riêng nhanh chóng được điều đến. Cậu vẫn chưa tỉnh, nhưng nhịp tim đã ổn định hơn.
Winny ngồi bên giường, tay nắm lấy tay cậu, ánh mắt dịu đi lần đầu tiên sau nhiều năm chìm trong bóng tối của giới mafia.
“Anh xin lỗi… vì không đến sớm hơn…” – hắn nói khẽ – “Từ giờ trở đi… dù thế giới có cháy rụi… anh cũng sẽ không để ai động vào em nữa.”
Ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ qua vườn hoa đẫm sương, như đang gột rửa máu tanh còn vương trong không khí. Nhưng trái tim Winny thì không bao giờ rửa sạch vết hận. Vì Satang là tất cả của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro