Chương 9: Thân phận và dịu dàng

Ánh nắng đầu ngày khẽ lọt qua rèm cửa trắng, phủ nhẹ lên khuôn mặt đang say ngủ của Satang. Cậu khẽ cựa mình, mí mắt nhíu lại trước ánh sáng. Đầu hơi đau, người ê ẩm như vừa trải qua một cơn ác mộng dài… nhưng khi cậu quay đầu nhìn sang bên, thấy gương mặt người đàn ông quen thuộc đang ngồi cạnh, mọi cảm xúc vỡ òa.

“...Winny,” cậu khàn giọng gọi.

Người kia giật mình, đôi mắt sắc lạnh thường ngày lập tức dịu lại như nước khi bắt gặp ánh nhìn của Satang.

“Anh đây,” Winny đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giọng trầm ấm đến không ngờ. “Em tỉnh rồi… tốt quá.”

Satang nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ đảo quanh căn phòng xa hoa, rồi trở lại người đàn ông trước mặt.

“Đây không phải chỗ lần trước… Anh là ai thật sự, Winny?”

Hắn im lặng vài giây, rồi thở ra chậm rãi. Không né tránh, không nói dối.

“Anh là Kẻ Thống Trị của Hắc Long – tổ chức mafia kiểm soát toàn bộ khu vực phía Đông.”

Satang mở lớn mắt, môi khẽ run. Dù đã linh cảm điều gì đó sau lần Winny lạnh lùng xử lý Korn, nhưng nghe chính miệng hắn thừa nhận khiến tim cậu nhói lên. Người đàn ông từng ôm cậu dịu dàng ấy… lại là cái tên khiến giới ngầm khiếp sợ.

“Vậy… tất cả đều là giả? Cái tên Winny… sự quan tâm của anh… chỉ là trò chơi của kẻ trên cao thương hại tôi?”

Winny nắm chặt tay cậu hơn, đôi mắt ánh lên tia đau đớn hiếm thấy.

“Không. Tên Winny là thật. Tình cảm anh dành cho em… càng thật hơn tất cả những gì anh từng có trong đời.” Hắn ngừng một nhịp, rồi tiếp, “Anh chưa từng để ai chạm vào mình. Nhưng em, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, đã khiến anh mất kiểm soát.”

Satang lặng thinh, lòng trộn lẫn giữa sợ hãi, tổn thương… và một chút gì đó dịu dàng.

Winny siết tay cậu lại, nhẹ nhàng: “Anh biết anh đáng sợ. Nhưng nếu em muốn rời đi, anh… sẽ để em đi.”

Satang nhìn vào mắt hắn. Trong đôi mắt kia không có sự giả dối. Chỉ là một kẻ quyền lực, tàn nhẫn, đang học cách yêu – và yêu cậu điên cuồng.

“Em không muốn đi,” cậu thì thầm. “Chỉ là… anh phải hứa, dù anh là ai, thì khi ở bên em… anh là Winny – người duy nhất được phép ôm em.”

Winny mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.

“Chỉ cần em muốn… anh sẽ là của em. Mãi mãi.”

---

Căn phòng chìm trong ánh hoàng hôn dịu dàng. Satang sau khi tắm rửa, thay bộ đồ lụa mềm, ngồi tựa đầu vào vai Winny nơi ghế dài sát cửa sổ.

“Anh cứ nhìn em mãi thế?”

“Vì em đẹp.”

“Anh nói câu đó bao nhiêu lần rồi?” – Satang cong môi, mắt khẽ nheo lại, vẻ nũng nịu khiến tim Winny loạn nhịp.

Hắn không đáp. Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đặt Satang ngồi lên đùi mình. Hai người gần nhau đến mức hơi thở chạm vào da thịt.

“Em biết không?” – Winny khẽ nói – “Anh từng nghĩ mình sẽ chết già trong bóng tối… nhưng em như ánh sáng đầu tiên trong cuộc đời anh.”

Satang đưa tay vòng qua cổ hắn, giọng mềm hơn:
“Nếu em là ánh sáng, thì anh chính là lửa. Em… muốn bị anh đốt cháy.”

Câu nói như mồi lửa làm bùng lên khát khao bị kìm nén. Winny cúi xuống, hôn lên môi cậu – dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Lưỡi hắn len lỏi, chiếm lấy từng hơi thở. Satang rên khẽ, tay bám lấy vai Winny.

Từng lớp áo bị cởi bỏ. Làn da chạm nhau nóng rẫy. Satang như con cáo nhỏ ngây thơ nhưng biết chính xác cách khiêu khích. Ánh mắt cậu mờ hơi nước, cơ thể cong lên dưới mỗi đụng chạm của Winny.

“Em là của anh…” – Winny rít lên, siết chặt vòng eo nhỏ.
“…duy nhất… mãi mãi…”

Tiếng rên, tiếng thở, tiếng thì thầm hòa vào nhau, len lỏi trong căn phòng như giai điệu mê hoặc. Mỗi chuyển động, mỗi va chạm đều như nói lên tình cảm điên cuồng của cả hai người.

---

Đêm ấy, cả hai không ngủ. Chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chứng kiến lần đầu tiên họ tan vào nhau – không phải một giao dịch, không phải chiếm hữu… mà là tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #winnysatang