Chương 2: Trò Chơi Của Những Ánh Mắt Soi Xét
🥀Chương 2: Trò Chơi Của Những Ánh Mắt Soi Xét
Sau đêm đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi một cách tinh tế nhưng không kém phần rõ rệt. Thiệu Thần không còn là người tham gia thụ động nữa. Anh trở thành một người quan sát chủ động, và Lâm An cảm thấy mình như một tiêu bản đang bị soi dưới kính hiển vi.
Buổi sáng đầu tiên sau sự cố, khi "An An" bước vào phòng bếp với dáng vẻ ngại ngùng thường lệ, Thiệu Thần đang pha cà phê. Anh quay lại, ánh mắt lướt nhanh từ đôi mắt còn hơi sưng vì thiếu ngủ của Lâm An xuống đôi bàn tay đang hơi run nhẹ của anh. Không phải vì giả vờ, mà vì sự căng thẳng thật sự.
"Cà phê?" Thiệu Thần hỏi, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt thì không.
"Em...em không uống cà phê," "An An" đáp, giọng nhỏ nhẹ.
"Vậy em thích gì?Trà? Sữa?" Thiệu Thần không buông tha.
"Trà hoa cúc được rồi ạ."Lâm An trả lời trong khi tự trách mình đã không chuẩn bị kỹ cho chi tiết này.
Thiệu Thần gật đầu, quay lại bếp. Nhưng thay vì pha một tách trà bình thường, anh lấy ra một hộp trà hoa cúc hảo hạng, tỉ mỉ cho vào ấm, châm nước nóng với nhiệt độ vừa phải. Cử chỉ điêu luyện khiến Lâm An ngạc nhiên.
"Anh cũng thích trà ạ?" "An An" hỏi, cố gắng duy trì vẻ tò mò ngây thơ.
"Không,"Thiệu Thần đáp, không ngước lên. "Nhưng tôi biết cách tôn trọng sở thích của người khác."
Câu trả lời khiến Lâm An cảm thấy như mình vừa bị sỉ nhẹ. Có phải anh ta đang ám chỉ rằng anh không tôn trọng mình? Hay tệ hơn, anh ta biết rằng "An An" không phải là sở thích thật của anh?
Khi Thiệu Thần đặt tách trà xuống bàn trước mặt anh, mùi hương hoa cúc dịu nhẹ tỏa ra. "Trà hoa cúc giúp an thần," anh nói, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mắt Lâm An. "Có vẻ như em cần nó."
Lâm An cúi xuống, tránh ánh nhìn đó. "Cảm ơn anh."
Trong tuần tiếp theo,mỗi ngày trôi qua đều là một thử thách mới. Thiệu Thần bắt đầu đặt ra những câu hỏi tưởng chừng ngẫu nhiên nhưng thực chất rất tinh vi.
"Em nói em thích đọc sách," anh hỏi một chiều khi họ ngồi trong thư viện của biệt thự. "Tác phẩm yêu thích của em là gì?"
Lâm An, với tư cách là một kẻ đạo diễn cẩn thận, đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. "Em thích 'Gió qua rặng liễu' ạ. Câu chuyện ấm áp và trong sáng."
"Ồ?" Thiệu Thần nhíu mày. "Thế còn 'Bên kia đường có người đợi'? Tôi tưởng một người nhạy cảm như em sẽ thích tác phẩm đó hơn."
Đó là một tác phẩm khá kén người đọc, không phải thứ mà một Omega "ngây thơ" thường quan tâm. Lâm An cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra. Anh ta đang thăm dò anh.
"Em có đọc qua," "An An" nói, giọng hơi run. "Nhưng hơi u ám quá ạ."
Thiệu Thần gật đầu, không nói thêm gì. Nhưng ánh mắt của anh nói lên tất cả - anh không tin.
Một lần khác, khi họ tham gia hoạt động tình nguyện tại một trung tâm bảo trợ trẻ em, "An An" được kỳ vọng sẽ thể hiện sự dịu dàng, ân cần với các em nhỏ. Lâm An cố gắng hết sức, ôm ấp, vỗ về, kể chuyện với giọng điệu ngọt ngào. Nhưng khi một em bé khóc lớn vì té ngã, bản năng thật của anh trỗi dậy.
Thay vì vỗ về an ủi, anh nhanh chóng kiểm tra vết thương, dùng khăn lau sạch, và nói với giọng điệu rõ ràng, mạch lạc: "Không sao đâu, chỉ xước nhẹ thôi. Rửa sạch là ổn ngay."
Khi anh ngẩng lên, anh thấy Thiệu Thần đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lấp lánh một sự thích thú kỳ lạ. "Cách xử lý rất chuyên nghiệp," anh nhận xét.
"Em... em từng làm tình nguyện ở bệnh viện," "An An" vội vàng giải thích, tim đập nhanh.
"Tất nhiên rồi," Thiệu Thần nói, giọng điệu khiến Lâm An không thể đoán được anh ta có thực sự tin không.
Mỗi ngày trôi qua, Lâm An cảm thấy mình như đang bước trên một sợi dây căng. Anh phải liên tục cân bằng giữa việc duy trì nhân vật và không để lộ quá nhiều bản chất thật. Nhưng điều khó khăn hơn cả là anh bắt đầu nhận thấy những điều về Thiệu Thần mà anh không ngờ tới.
Anh nhận thấy cách Thiệu Thần luôn giữ khoảng cách với các Omega khác trong chương trình, không phải vì kiêu ngạo mà như một sự tôn trọng. Anh thấy cách anh đối xử bình đẳng với các nhân viên hậu kỳ, bất kể cấp bậc của họ. Và đặc biệt, anh thấy cách Thiệu Thần đôi khi đứng một mình ở ban công, đôi mắt nhìn xa xăm mang một nỗi cô đơn mà anh hiểu rõ quá.
Một buổi tối, sau khi buổi ghi hình kết thúc, Lâm An quyết định đi dạo trong vườn để giải tỏa đầu óc. Anh nghĩ mình đang đi một mình, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
"Không nên đi một mình trong bóng tối như vậy," giọng nói của Thiệu Thần vang lên.
Lâm An quay lại, thấy anh đứng đó dưới ánh trăng, khuôn mặt nửa sáng nửa tối. "Em chỉ muốn hít thở chút không khí thôi ạ."
"Tôi hiểu," Thiệu Thần bước đến bên cạnh anh. "Đôi khi áp lực từ tất cả những thứ này thật quá sức chịu đựng."
Đó là lần đầu tiên anh thừa nhận sự căng thẳng của mình. Lâm An cảm thấy một sự đồng cảm bất ngờ.
"Họ kỳ vọng chúng ta phải hoàn hảo," Thiệu Thần tiếp tục, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. "Phải tìm thấy 'định mệnh' trong vòng vài tuần. Nhưng tình yêu không phải là thứ có thể ép buộc, phải không?"
Lâm An im lặng một lúc, rồi trả lời, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ: "Có lẽ định mệnh không phải là thứ chúng ta tìm thấy, mà là thứ chúng ta lựa chọn."
Thiệu Thần quay sang nhìn anh, ánh mắt sáng lên dưới ánh trăng. "Đó là một cách nghĩ thú vị."
Trong khoảnh khắc đó, Lâm An quên mất vai diễn của mình. Anh quên mất rằng mình là "An An", quên mất thí nghiệm của mình. Tất cả những gì anh thấy là một người đàn ông cũng đang mệt mỏi với những kỳ vọng, giống như anh.
"Đôi khi," Thiệu Thần nói, giọng trầm xuống, "tôi ước mình có thể là một Beta. Được sống mà không bị ám ảnh bởi pheromone và cấp bậc."
Câu nói đó chạm vào sâu thẳm trái tim Lâm An. Anh nhìn Thiệu Thần, thấy sự chân thành trong đôi mắt anh, và đột nhiên cảm thấy tội lỗi vô cùng. Anh đang lừa dối người đàn ông này, người đang chia sẻ với anh những suy nghĩ thật nhất của mình.
"Không phải Beta nào cũng hạnh phúc đâu," Lâm An nói, giọng đầy xúc cảm. "Chúng tôi cũng có những áp lực riêng. Áp lực phải chứng minh rằng mình có giá trị trong một thế giới coi trọng cấp bậc."
Thiệu Thần nhìn anh chăm chú. "Em nói như thể em hiểu rõ lắm."
Lâm An giật mình, nhận ra mình đã để lộ quá nhiều. "Em... em có vài người bạn là Beta," anh vội vã nói. "Họ thường tâm sự với em."
"Tất nhiên rồi," Thiệu Thần nói, nhưng ánh mắt của anh không rời khỏi khuôn mặt Lâm An.
Họ đứng đó trong im lặng một lúc, không khí giữa họ căng thẳng nhưng cũng đầy sự thấu hiểu. Lâm An cảm thấy mình như đang ở trên một con thuyền nhỏ, lơ lửng giữa hai bờ - một bờ là sự thật, một bờ là dối trá, và anh không biết mình nên chèo về hướng nào.
Khi họ trở về phòng, Thiệu Thần dừng lại trước cửa phòng Lâm An. "An An," anh gọi.
Lâm An quay lại. "Vâng ạ?"
"Cho dù em là ai," Thiệu Thần nói, giọng điệu nghiêm túc, "tôi hy vọng em biết rằng tôi không quan tâm đến cấp bậc hay pheromone nhiều như em nghĩ."
Câu nói đó khiến Lâm An choáng váng. Anh ta biết. Chắc chắn là biết. Nhưng tại sao anh ta không vạch trần anh? Tại sao anh ta vẫn tiếp tục tham gia cái trò hề này?
Đêm đó, Lâm An không thể ngủ. Anh ngồi trước máy tính, nhưng không ghi chép được gì. Thay vào đó, anh lướt qua những bức ảnh cũ của Thiệu Thần mà anh đã tìm thấy - những bức ảnh thời trung học với người bạn Beta của anh.
Anh phóng to một bức ảnh, nhìn kỹ vào đôi mắt cười rạng rỡ của Thiệu Thần. Đó là một người hoàn toàn khác với người đàn ông lạnh lùng mà anh gặp trong chương trình. Chuyện gì đã xảy ra với anh? Tại sao anh lại thay đổi?
Rồi anh chuyển sang xem những bài phỏng vấn gần đây của Thiệu Thần. Trong một bài phỏng vấn, khi được hỏi về quan điểm của anh về việc kết hôn giữa các cấp bậc, Thiệu Thần đã trả lời: "Tôi tin rằng tình yêu vượt qua mọi rào cản. Nếu tôi yêu một người, cấp bậc của họ không quan trọng."
Lúc đó, Lâm An nghĩ đó chỉ là một câu trả lời chính trị đúng đắn. Nhưng giờ, sau tất cả những gì đã trải qua, anh bắt đầu nghĩ rằng có lẽ đó là sự thật.
Sáng hôm sau, khi Lâm An bước xuống nhà ăn, anh thấy Thiệu Thần đang ngồi đó với vẻ mặt khác thường. Trên bàn trước mặt anh là một bữa sáng đơn giản nhưng được chuẩn bị kỹ lưỡng.
"Tôi đã chuẩn bị cho em," Thiệu Thần nói, không giải thích thêm.
Lâm An ngồi xuống, cảm thấy bối rối. "Cảm ơn anh."
Họ ăn trong im lặng một lúc, cho đến khi Thiệu Thần đột nhiên nói: "Hôm nay chúng ta có thử thách khiêu vũ."
Lâm An gần như nghẹn thức ăn. Khiêu vũ? Tiếp xúc gần như vậy? Anh chưa chuẩn bị cho điều này.
"Em... em không biết khiêu vũ," "An An" nói, giọng lo lắng thật sự.
"Tôi sẽ dạy em," Thiệu Thần nói, ánh mắt không rời anh. "Trừ khi em có lý do nào khác để từ chối?"
Đó là một thách thức. Lâm An biết điều đó. Và anh cũng biết rằng mình không thể từ chối.
Buổi tập khiêu vũ diễn ra trong một căn phòng lớn với sàn gỗ bóng loáng. Các cặp đôi khác đã bắt đầu tập luyện, những cơ thể quấn quýt nhau trong nhịp điệu duyên dáng.
Khi Thiệu Thần đặt tay lên eo Lâm An, anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đó không phải là phản ứng của một Omega với Alpha, mà là phản ứng của một người với người mà anh đang bắt đầu có cảm tình.
"Thư giãn đi," Thiệu Thần thì thầm bên tai anh, hơi thở ấm áp phả vào tai. "Tôi sẽ không cắn em đâu."
Lâm An cố gắng thư giãn, để cho Thiệu Thần dẫn dắt mình. Nhưng mỗi lần anh mắc lỗi, mỗi lần anh bước sai nhịp, anh lại cảm thấy ánh mắt của Thiệu Thần càng trở nên sắc bén hơn.
"Em khiêu vũ không giống một Omega chút nào," Thiệu Thần nhận xét sau một lúc, giọng điệu bình thản nhưng đầy ẩn ý.
"Em đã nói là em không biết khiêu vũ mà," Lâm An đáp, giọng hơi gay gắt.
"Không, không phải vậy," Thiệu Thần lắc đầu. "Cách em di chuyển... quá cứng nhắc. Như thể em đang cố gắng kiểm soát mọi thứ, thay vì để cho âm nhạc dẫn dắt."
Lâm An im lặng. Anh không biết phải trả lời thế nào.
Rồi đột nhiên, Thiệu Thần kéo anh lại gần hơn, đến mức họ gần như chạm vào nhau. "Hãy thử lần nữa," anh nói, giọng trầm và đầy uy lực. "Và lần này, hãy là chính mình."
Câu nói đó khiến Lâm An choáng váng. Anh nhìn vào mắt Thiệu Thần, thấy sự thách thức trong đó, và đột nhiên, anh cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi với việc phải giả vờ, mệt mỏi với việc phải sống trong sợ hãi.
Và rồi, điều kỳ lạ đã xảy ra. Anh thả lỏng cơ thể, để cho âm nhạc dẫn dắt, để cho Thiệu Thần dẫn dắt. Và lần này, họ khiêu vũ một cách hoàn hảo. Hai cơ thể hòa làm một, mỗi bước đi đều ăn khớp, mỗi chuyển động đều nhịp nhàng.
Khi bản nhạc kết thúc, họ đứng đó, hơi thở gấp gáp, mắt nhìn thẳng vào nhau. Trong khoảnh khắc đó, không có "An An", không có Beta hay Alpha, chỉ có hai con người.
"Tôi biết mà," Thiệu Thần thì thầm, đôi mắt sáng lên một thứ ánh sáng mà Lâm An chưa từng thấy. "Tôi biết em có thể làm được."
Rồi, trước sự ngạc nhiên của Lâm An, anh cúi xuống và hôn nhẹ lên trán anh. Đó không phải là nụ hôn của một Alpha với Omega, mà là nụ hôn của sự tôn trọng và thấu hiểu.
"Bất kể em là ai," Thiệu Thần nói, giọng đầy xúc động, "tôi thích con người thật của em."
Lâm An đứng đó, không nói nên lời, trái tim đập loạn nhịp. Anh biết rằng trò chơi đã thay đổi mãi mãi. Và có lẽ, đã đến lúc anh phải thừa nhận sự thật - không chỉ với Thiệu Thần, mà còn với chính mình.
Nhưng liệu anh có can đảm để làm điều đó? Và khi sự thật được tiết lộ, liệu Thiệu Thần có còn nhìn anh với ánh mắt đó nữa không?
Khi Lâm An quay lại phòng, anh nhìn vào gương và thấy một khuôn mặt khác - không còn là "An An" giả tạo, cũng không hoàn toàn là Lâm An lạnh lùng. Đó là một người đang bắt đầu thay đổi, đang bắt đầu mở lòng.
Và trong thâm tâm, anh biết rằng dù kết quả thế nào, anh sẽ không hối hận vì đã tham gia vào trò chơi nguy hiểm này. Bởi vì nhờ nó, anh đã gặp được Thiệu Thần - người đã nhìn thấu lớp vỏ bọc của anh và vẫn chọn ở lại.
Trận chiến của những kẻ đeo mặt nạ sắp kết thúc. Và thay vào đó, một thứ gì đó chân thật và đẹp đẽ hơn đang bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro