Chương 4: Mặt Nạ và Lưỡi Dao
🥀Chương 4: Mặt Nạ và Lưỡi Dao
Sự im lặng trong khu vườn đêm ấy thật khác lạ. Nó không phải là sự im lặng của yên bình, mà là sự im lặng ngay trước cơn bão. Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống khuôn mặt hai người đàn ông, một đang đầy xúc động, một đang đầy quyết tâm.
Sau lời thú nhận của Lâm An, Thiệu Thần không hề giận dữ hay thất vọng như anh từng sợ hãi. Thay vào đó, anh kéo Lâm An vào lòng, một cử chỉ bảo vệ rõ ràng.
"Tôi không quan tâm em là ai," Thiệu Thần lặp lại, giọng trầm ấm vang bên tai Lâm An. "Tôi đã nói rồi, tình cảm tôi dành cho em không dựa trên cấp bậc hay pheromone."
Lâm An run rẩy, tay nắm chặt lấy áo Thiệu Thần. "Nhưng Dương Hạo... anh ta sẽ không buông tha đâu."
"Để tôi lo," Thiệu Thần nói. "Hạo luôn là kẻ tham vọng. Hắn muốn dùng tôi như con bài chính trị cho gia tộc hắn."
Họ trở về biệt thự trong im lặng, nhưng không khí giữa họ đã hoàn toàn thay đổi. Không còn sự giả dối, không còn những lớp mặt nạ. Chỉ còn hai con người thật sự, đối mặt với một mối đe dọa chung.
Sáng hôm sau, Dương Hạo xuất hiện trong bữa sáng với vẻ mặt tự mãn. Hắn liếc nhìn Lâm An, ánh mắt đầy thách thức.
"Chào buổi sáng, An An," Dương Hạo cất giọng ngọt ngào. "Em trông hơi mệt. Có phải đêm qua không ngủ được không?"
Lâm An cố giữ bình tĩnh. "Em ngủ rất ngon, cảm ơn anh."
Thiệu Thần ngồi đối diện, bình thản uống trà. "Hạo, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Dương Hạo nhướng mày. "Chuyện gì thế?"
"Sau khi chương trình kết thúc," Thiệu Thần nói, giọng điệu bình thản nhưng đầy uy lực, "tôi và An An sẽ chính thức công khai mối quan hệ."
Không khí trong phòng ăn đóng băng. Ngay cả Lâm An cũng giật mình. Anh không ngờ Thiệu Thần lại công khai thách thức Dương Hạo như vậy.
Dương Hạo khẽ cười, nhưng ánh mắt lạnh băng. "Thật sao? Cậu chắc chứ?"
"Rất chắc," Thiệu Thần gật đầu. "Và tôi hy vọng cậu sẽ chúc phúc cho chúng tôi."
Đó là một cú tát thẳng mặt. Dương Hạo biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Tất nhiên rồi," hắn nói, giọng đầy mỉa mai. "Nhưng trước khi chương trình kết thúc, còn rất nhiều thử thách thú vị đang chờ đợi. Tôi đảm bảo sẽ không làm các người thất vọng."
Sau bữa sáng, Thiệu Thần kéo Lâm An ra một góc.
"Em không cần phải lo lắng," anh nói. "Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này từ lâu."
"Nhưng anh ta sẽ làm gì chứ?" Lâm An lo lắng hỏi.
"Bất cứ thứ gì có thể," Thiệu Thần thở dài. "Nhưng em biết không? Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi không còn phải giả vờ. Và em thì sao?"
Lâm An mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày, anh cảm thấy sự thanh thản thật sự. "Em cũng vậy. Dù có chuyện gì xảy ra, ít nhất em cũng được là chính mình."
Hai ngày tiếp theo trôi qua trong sự căng thẳng ngầm. Dương Hạo không có động thái gì rõ rệt, nhưng sự hiện diện của hắn luôn như một bóng ma đe dọa.
Đến ngày thứ ba, thử thách mới được công bố: Mỗi cặp đôi sẽ có một buổi hẹn hò riêng, được quay phim và phát sóng trực tiếp.
"Đây là cơ hội của hắn," Thiệu Thần nói với Lâm An trước khi buổi ghi hình bắt đầu. "Hắn sẽ tìm cách phá hoại."
Lâm An gật đầu, tim đập nhanh. "Chúng ta nên làm gì?"
"Cứ tự nhiên là chính mình," Thiệu Thần nắm tay anh. "Đó là điều đẹp đẽ nhất chúng ta có."
Buổi hẹn hò diễn ra tại một nhà hàng sang trọng. Camera theo sát từng cử chỉ của họ. Lần đầu tiên, Lâm An không cần phải diễn. Anh nói chuyện, cười đùa một cách tự nhiên, và khán giả có thể thấy rõ sự kết nối đặc biệt giữa hai người.
Khi bữa tối sắp kết thúc, Dương Hạo bất ngờ xuất hiện.
"Xin lỗi vì làm gián đoạn," hắn nói với nụ cười giả tạo. "Nhưng tôi có một món quà đặc biệt cho cặp đôi đáng yêu của chúng ta."
Thiệu Thần và Lâm An trao đổi ánh mắt cảnh giác.
"Đừng căng thẳng thế," Dương Hạo cười. "Tôi chỉ muốn tặng các bạn một buổi biểu diễn âm nhạc đặc biệt."
Hắn vỗ tay, và một người đàn ông trung niên bước ra với cây đàn violin. Đó là bố của Lâm An.
Lâm An tái mặt, toàn thân run rẩy. Anh không thể tin vào mắt mình.
"Bố..." anh thốt lên, quên mất mình đang trong vai "An An".
Ông Lâm nhìn con trai với ánh mắt phức tạp. "Con trai..."
Dương Hạo mỉm cười đắc ý. "Có vẻ như có sự hiểu lầm ở đây. Anh bạn trẻ, hình như anh quen người này?"
Tất cả camera đều chĩa về phía Lâm An. Hàng triệu khán giả đang theo dõi trực tiếp.
Thiệu Thần đứng dậy, kéo Lâm An lại gần. "Đủ rồi, Hạo."
"Chuyện gì vậy?" Dương Hạo giả vờ ngây thơ. "Tôi chỉ muốn tặng các bạn một món quà ý nghĩa thôi mà."
Lâm An hít một hơi thật sâu. Anh biết đây là thời khắc quyết định. Anh có thể tiếp tục giả vờ, hoặc đối mặt với sự thật.
Anh nhìn bố, nhìn Thiệu Thần, rồi quay lại phía camera.
"Tôi xin lỗi," anh nói, giọng rõ ràng và mạnh mẽ. "Tôi đã lừa dối tất cả mọi người. Tôi không phải An An, một Omega. Tôi là Lâm An, một Beta."
Một sự im lặng chết người bao trùm. Rồi những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.
Dương Hạo không giấu nổi nụ cười chiến thắng.
Nhưng Lâm An vẫn tiếp tục: "Tôi tham gia chương trình này với ý định chứng minh rằng tình yêu không phụ thuộc vào cấp bậc hay pheromone. Và tôi đã đúng. Tôi đã tìm thấy tình yêu thật sự - với Thiệu Thần."
Thiệu Thần bước đến bên cạnh anh, nắm chặt tay anh.
"Anh ấy biết sự thật từ lâu," Lâm An nói. "Và anh ấy vẫn chọn yêu tôi. Điều đó chứng minh rằng tình yêu thật sự vượt qua mọi rào cản."
Dương Hạo cắt ngang: "Đây là một trò lừa đảo! Cậu ta đã lợi dụng lòng tin của tất cả mọi người!"
"Không," Thiệu Thần lên tiếng. "Đây là một bài học về tình yêu chân chính. Tôi yêu Lâm An, không phải vì cấp bậc của anh ấy, mà vì con người thật của anh ấy."
Ông Lâm, người đã im lặng cho đến giờ, bước về phía con trai.
"Con trai," ông nói, giọng đầy xúc động. "Bố xin lỗi."
Lâm An ngạc nhiên. "Bố?"
"Bố đã ép con phải sống theo kỳ vọng của bố," ông Lâm nói. "Nhưng nhìn con bây giờ, bố hiểu rằng hạnhúc thực sự là được sống thật với chính mình."
Quay sang camera, ông nói: "Tôi là bố của Lâm An. Tôi biết về kế hoạch này của con tôi từ đầu, và tôi đã phản đối nó. Nhưng giờ tôi hiểu, đôi khi chúng ta phải dũng cảm phá vỡ những khuôn mẫu để tìm thấy hạnh phúc thực sự."
Dương Hạo đứng đó, mặt đỏ bừng vì tức giận. Kế hoạch của hắn đã phản tác dụng hoàn toàn.
Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc trong hỗn loạn, nhưng điều bất ngờ là, phản ứng của khán giả không hề tiêu cực như Dương Hạo mong đợi.
Trên mạng xã hội, hashtag #TinhYeuVuotDinhMenh bắt đầu lan truyền chóng mặt. Hàng ngàn người bày tỏ sự ủng hộ cho Lâm An và Thiệu Thần.
"Thật dũng cảm! Họ đã chứng minh tình yêu không biên giới!"
"Tôi cũng là một Beta,và câu chuyện này cho tôi hy vọng."
"Hãy để tình yêu được tự do!"
Trong phòng nghỉ, Lâm An ngồi im lặng, tay vẫn nắm chặt tay Thiệu Thần.
"Em ổn chứ?" Thiệu Thần hỏi nhẹ nhàng.
Lâm An gật đầu, mỉm cười. "Em chưa bao giờ cảm thấy ổn hơn thế."
Bỗng cửa phòng mở ra, Dương Hạo bước vào với khuôn mặt giận dữ.
"Các người nghĩ mình đã thắng rồi sao?" hắn gầm lên.
Thiệu Thần đứng dậy, đối mặt với hắn. "Đủ rồi, Hạo. Trò chơi của cậu đã kết thúc."
"Chưa đâu," Dương Hạo nói, giọng đầy đe dọa. "Gia tộc tôi sẽ không để yên cho chuyện này đâu."
"Vậy thì hãy nói với gia tộc cậu rằng," Thiệu Thần nói, giọng lạnh băng, "từ giờ trở đi, mọi quan hệ làm ăn giữa gia đình tôi và gia đình cậu chấm dứt."
Dương Hạo sửng sốt. "Cậu không thể làm thế!"
"Tôi vừa làm rồi đấy," Thiệu Thần nói. "Và giờ, xin mời cậu ra khỏi đây."
Sau khi Dương Hạo bỏ đi, Lâm An nhìn Thiệu Thần với ánh mắt lo lắng.
"Anh có chắc về quyết định này không?"
"Chắc chắn," Thiệu Thần nói. "Không có thương vụ nào đáng giá bằng hạnh phúc của em."
Đêm đó, Lâm An nhận được cuộc gọi từ Việt.
"Cậu điên rồi! Nhưng tôi phải thừa nhận, đó là màn thể hiện tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy!"
Lâm An cười. "Giờ thì cậu tin tình yêu có thể vượt qua định kiến chưa?"
"Tin rồi," Việt nói. "Nhìn cậu và Thiệu Thần, tôi thực sự tin rồi."
Khi Lâm An tắt máy, anh nhìn mình trong gương. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh thấy chính mình - Lâm An, một Beta dũng cảm, đã dám đấu tranh cho tình yêu của mình.
Anh bước ra ban công, nơi Thiệu Thần đang đợi.
"Em biết không," Thiệu Thần nói, "khi em thú nhận trước camera, em đẹp hơn bao giờ hết."
Lâm An mỉm cười. "Vì đó là em."
Họ đứng đó, tay trong tay, nhìn lên bầu trời đầy sao. Những khó khăn phía trước vẫn còn đó - sự phán xét của xã hội, áp lực từ gia đình, những định kiến khó phá vỡ. Nhưng giờ đây, họ có nhau.
"Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả," Thiệu Thần nói như đọc được suy nghĩ của Lâm An.
"Ừ," Lâm An gật đầu. "Cùng nhau."
Trong căn phòng xa xa, Dương Hạo đang gọi điện cho ai đó, khuôn mặt vẫn đầy tức giận.
"Kế hoạch A thất bại," hắn nói. "Chuyển sang kế hoạch B."
Bóng tối vẫn còn đó, nhưng ít nhất lúc này, dưới ánh trăng, tình yêu đã chiến thắng. Và đối với Lâm An và Thiệu Thần, đó là tất cả những gì quan trọng.
Họ biết cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu, nhưng với tình yêu và sự thật trong tay, họ sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro