Chương 50

Dưới pháo hoa, Ôn Từ chỉ nhẹ nhàng chạm khẽ vào môi Chu Vụ.

Nhóm sinh viên kia lại huýt sáo ở cách đó không xa. Chu Vụ không phản ứng, chỉ mũi kề mũi cô hỏi: "Về chưa em?"

Ôn Từ nhìn hàng lông mi rất dài của anh, bóng râm phủ xuống trên gò má anh, dục vọng mơ hồ tràn ra.

Cô nói: "Pháo hoa vẫn chưa bắn xong."

Chu Vụ vừa ừ một tiếng, lại nghe thấy cô mở miệng tiếp, giọng nói trầm nhẹ bí ẩn: "...Nhưng em muốn chạy."

Xe đang trên đà tăng tốc, Ôn Từ cúi đầu gửi tin nhắn cho Đậu Dĩ Tình, rõ ràng cũng chỉ mới chạm môi và còn chưa làm gì cả mà ngón tay cô đã hơi run lên.

Đến gara, đi lên lầu và bước ra khỏi thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại thì điện thoại trong túi cô vang lên, có thể là Đậu Dĩ Tình hồi âm.

Tay Ôn Từ vừa mới chạm tới mép túi quần jean thì cằm đã bị giữ lấy nâng lên, nụ hôn che trời lấp đất của Chu Vụ ập đến.

Hơi thở nóng rực, môi và lưỡi hòa quyện vào nhau, Ôn Từ bị ép vào bức tường ngoài cửa, ngẩng đầu trao đổi nhịp tim và nước bọt với anh. Đôi môi mở ra và khép lại không có quy luật, hô hấp nóng rực triền miên quyện vào nhau. Đầu Ôn Từ ngửa ra sau từng chút một, cọ vào lòng bàn tay Chu Vụ đang lót trước vách tường, cố nuốt lấy hơi thở và hương vị của anh, phát ra tiếng mút hôn dày đặc mập mờ.

Bên trong cửa có tiếng động, là Gia Gia nghe được âm thanh và đang đáp lại. Nhưng không ai quan tâm đến nó. Sau khi Ôn Từ được buông ra, Chu Vụ giơ tay tùy ý lau nước trên khóe miệng cô. Một tay anh ôm mông cô, bế lên trên eo mình rồi mở cửa, dùng chân đẩy con chó đang chặn ở cửa ra.

Hơi thở của Ôn Từ nặng nề, thân thể mềm mại xuyên qua quần áo áp vào người anh, phập phồng lên xuống không ngừng, tựa như bị hôn đến mức không thở được. Chu Vụ đang định hỏi, nhưng giây tiếp theo, gò má anh đã bị ngón tay trắng gầy ôm lấy và nâng lên, hô hấp dồn dập của Ôn Từ còn chưa hít thở bình tĩnh trở lại thì đã cúi đầu tiếp tục hôn anh.

Thời gian sau đó họ hôn nhau rất lâu, như thể không cần thở và có thể sống bằng nụ hôn. Có một khoảnh khắc, Ôn Từ không xác định được mình bị thiếu oxy hay đang đạt cực khoái khi được Chu Vụ hôn. Lúc anh buông ra, Ôn Từ đã nằm thẳng trên sofa. Cô quá gầy và ghế sofa lại lớn có thể dễ dàng chứa được cô. Cô thở dốc từng hơi, cảm nhận được Chu Vụ đang cởi cúc quần jean của mình, cô cứ ngỡ sắp đi tắm.

Chiếc quần được ném lên trên thảm, đôi chân lộ ra ngoài không khí, có cảm giác hơi lạnh. Tay Ôn Từ yếu ớt đặt lên lưng ghế sofa, vừa định nói mình có thể tự đi vào phòng tắm thì chân trái bỗng bị nâng lên. Giây tiếp theo, Ôn Từ đột nhiên run rẩy, eo được nhấc lên cao, bắp chân suýt nữa như bị chuột rút.

Chu Vụ mỉm cười, nhướng mi nhìn cô, hơi thở nóng hổi phả vào làn da nhạy cảm nhất của cô, giọng nói anh trầm khàn: "Mới hôn một cái đã thế rồi?"

Ôn Từ sắp điên rồi, cô vừa thoải mái đến đáng sợ vừa xấu hổ đến muốn khóc. Đầu gối bất lực đặt lên vai Chu Vụ, không nói nên lời. Cô còn chưa kịp phục hồi thì đã bị hôn lần nữa, cô không chịu nổi nắm lấy tóc Chu Vụ, cầu xin loạn xạ: "Chu Vụ, đừng làm vậy, làm ơn... bẩn lắm, xin anh mà, em còn chưa tắm......."

Rõ ràng là lời van nài, nhưng giọng nói lại để lộ cảm xúc của cô, nghe gần như thoải mái muốn chết, giống hệt đang làm nũng.

Đổi lại là trước đây, đánh chết Chu Vụ cũng không thể tưởng tượng được có một ngày mình sẽ phục vụ người ta như thế này. Nhưng khi ở Tân Thành, anh đã bất giác làm vậy với cô, cũng chẳng cảm thấy có gì không được cả. Anh thực sự rất thích làm cô sung sướng và cũng rất thích nghe giọng của cô.

Khuôn mặt Ôn Từ đã ướt nhòa, bị kích thích đến rơi nước mắt, rất lâu sau mới hoàn hồn, cô ngẩng đầu nhìn thấy mặt Chu Vụ cũng ướt theo, Ôn Từ thật sự muốn khóc. Cô ngồi dậy, ngón tay run rẩy lau mặt giúp anh, trong lòng sụp đổ: "Em xin lỗi, vừa nãy em nói là em..." câu nói kế tiếp lại không thành lời lần nữa, Ôn Từ lại nói: "Em xin lỗi."

"Không sao đâu." Chu Vụ rất tốt bụng mà tha thứ. Anh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau, hôn lên trán cô rồi hạ giọng thương lượng với cô: "Cô giáo Ôn tự mình giữ chân nhé."

Ôn Từ là một người rất mềm lòng, cũng có thể vì vừa rồi cảm thấy áy náy với Chu Vụ nên hầu như việc gì cô cũng có thể làm được. Sau đó lại vào đến phòng tắm, chân cô đã mềm nhũn đến mức không thể đứng vững được, chỉ có thể bị Chu Vụ nâng lên, giữ chặt lấy, gần như là lơ lửng trên không.
......
Cuối cùng, ngay cả quần áo cũng do Chu Vụ giúp cô mặc. Dưới chiếc áo thun màu xám, đôi chân thon dài trắng nõn nằm bẹp xụi lơ trên ga trải giường, trên đó còn in đầy dấu hôn.

Ôn Từ không biết đã làm trong bao lâu, đầu tê dại, lưỡi tê dại, các bộ phận khác trên cơ thể cũng tê dại, bụng ê ẩm mềm nhũn, cô mệt mỏi nằm trên giường. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, cô có cảm giác kỳ lạ khi mình vẫn còn sống sót.

Chu Vụ tựa vào đầu giường, ngón tay luồn vào mái tóc dài mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa xoa da đầu cô, anh rất thích xoa cho cô như vậy và Ôn Từ cũng thích.

Một tay khác của Chu Vụ cầm hộp thuốc lá lên rồi lại đặt xuống.

"Anh không hút thuốc à?" Ôn Từ mở miệng, giọng nói yếu ớt.

"Ừ," Giọng Chu Vụ lười biếng nói, đắm chìm trong sự thỏa mãn, "Lát nữa anh còn muốn hôn em."

"..." Ôn Từ nhịn không được lại nuốt nước bọt lần nữa.

Không biết bên ngoài đã bắt đầu mưa lất phất từ lúc nào, những hạt mưa tạt vào cửa sổ tạo ra âm thanh liên tục và rì rào êm tai.

Đầu Ôn Từ mơ màng, cũng chưa ngủ hoàn toàn, cảm giác này thật kỳ diệu.

Điện thoại của Ôn Từ đặt ở đầu giường vang lên, Chu Vụ cúi đầu liếc nhìn. Đó là một tờ lịch nhắc nhở, trên đó ghi: [Còn [6] ngày nữa mới đồng ý với Chu Vụ.]

"Cô giáo Ôn," ngón tay trên tóc cô di chuyển xuống, Chu Vụ khẽ xoa vành tai cô rồi lại mập mờ kéo ra, "Còn đếm ngược nữa à?"

Ôn Từ ngơ ra một lát mới phản ứng lại, cô mơ hồ trả lời: "Bởi vì em muốn tìm hiểu thêm."

Chu Vụ hỏi: "Vậy tại sao bây giờ em lại đồng ý?"

Ôn Từ nhắm mắt lại, chậm rì thừa nhận: "... Ý chí của em không kiên cường."

Chu Vụ cười đến run cả vai, bế cô lên ôm chặt. Họ áp sát vào gần nhau, khuôn mặt Ôn Từ lười biếng dựa vào vai anh. Hai tay anh ôm thật chặt cô qua lớp áo thun, một cái ôm rất thuần khiết.

"27 tuổi, trước mắt đang thất nghiệp, trong thời gian này anh đang tạm nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng sẽ đầu tư vào một vài hạng mục, mấy chuyến công tác gần đây đều là đi nghe báo cáo dự án. Anh không nhớ cụ thể tài sản là bao nhiêu, mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp lại rồi giao cho em." Chu Vụ không nhanh không chậm nói: "Không có sở thích xấu, nếu em không thích, anh có thể cai thuốc lá và rượu."

Ôn Từ hơi sửng sốt mới nhận ra Chu Vụ đang báo cáo tình hình của mình cho cô.

"Tình huống trong nhà... mẹ anh đã mất mười năm, còn người kia - em có thể coi ông ấy như đã chết cũng được, sẽ không để ông ấy gặp mặt em. Người thân nhất là ông bà ngoại, cả hai đều đang dưỡng lão ở Hưng Hương. Hoàn cảnh nhà anh hơi kém, em đừng để ý nhé."

Ôn Từ ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn anh.

Lần trước ở bãi biển, Chu Vụ nói mẹ anh rất thích Tango, cô còn tưởng...

Cảm thấy mình đã vô tình chọc vào chỗ đau của anh, lại không biết nên an ủi anh thế nào mới tốt, Ôn Từ chỉ có thể nói: "Xin lỗi anh, trước đây em không biết."

"Không có gì phải xin lỗi cả. Thực ra lúc đó anh rất biết ơn em. Đã lâu rồi không có ai nhắc đến bà ấy với anh." Chu Vụ hơi khép mi lại, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhưng Ôn Từ vẫn nhìn ra được chút mất mát, vì thế cô cúi đầu khẽ hôn anh an ủi, không mang theo bất kỳ dục vọng nào.

Yên tĩnh không được bao lâu, ngoài cửa đột nhiên bị đụng hai lần, Gia Gia ở bên ngoài đang kêu.

"Nó sao vậy ạ?" Ôn Từ hơi lo lắng, "Hình như nó sủa mấy lần rồi."

"Anh cũng không biết, đêm trước cũng không có ồn ào như vậy." Chu Vụ lười nhác nói: "Có lẽ là nó nghe thấy tiếng động, muốn đi vào cứu em."

"..."

"Nhưng lúc trước - nó cũng không sủa như vậy," Vành tai Ôn Từ đỏ bừng phủ nhận, "Chẳng lẽ nó đói sao?"

"Chắc không, gần đây ngày nào Tần Vận cũng tới đây cho nó..." Chu Vụ hơi dừng lại, nhớ tới hôm nay anh và Tần Vận gặp nhau ở bãi đậu xe. Sau đó họ lại cùng đi đến khu vui chơi, Tần Vận rõ ràng chưa vào đến nhà, "Xong rồi."

Chó ta được cho vào phòng.

Chân mềm nhũn, đứng không vững nên Ôn Từ nằm trên giường, duỗi nửa người ra, trong tay cầm vịt chiên cho chó ăn.

Gia Gia ăn rất ngon lành, vừa nhai vừa quay đầu trừng mắt nhìn Chu Vụ một cái.

Chu Vụ dựa vào tường: "Được rồi, tao đã bù cho mày đồ ăn vặt rồi, còn tỏ thái độ gì nữa?"

Nó vốn đã béo đến mức bác sĩ thú cưng khuyên nên giảm cân, đói một bữa thì có làm sao.

Gia Gia lập tức đáng thương nhìn về phía Ôn Từ, cô không nhịn được đưa tay khẽ sờ đầu nó: "Anh đừng dữ như vậy mà, vốn là do chúng ta quên mất."

Gia Gia tán thành kêu: "Ư!"

Chu Vụ tức bật cười, thật đúng là cho nó tìm được chỗ dựa.

Ăn uống no nê xong, Gia Gia nằm thẳng xuống đất, Chu Vụ có kêu thế nào cũng không muốn ra ngoài, nó dựa hơi của Ôn Từ cứ thế mà nằm ngây đơ tại chỗ.

Ôn Từ chống cằm lên mu bàn tay, tay còn lại buông xuống mép giường, chạm vào bộ lông của Gia Gia hết lượt này tới lượt khác, thuận miệng nói: "Con chó con trước đây em nhặt về nhà cũng có màu trắng."

Chu Vụ hơi hất cằm nói với chó ta: "Có nghe thấy không, mày là người thay thế."

"..."

Ôn Từ kinh ngạc nhìn anh: "Không phải, con chó ấy lúc đó rất nhỏ, chỉ bằng đầu Gia Gia thôi."

Chu Vụ: "Nghe thấy không, nói mày béo và nên giảm cân đấy."

"..." Ôn Từ bịt kín tai Gia Gia lại, dùng chân chạm nhẹ vào Chu Vụ, "Anh đừng nói bậy."

Chu Vụ cười rộ lên.

Anh nằm bên cạnh Ôn Từ, cùng cô nằm trên giường một cách ngây thơ như vậy, nhìn cô vuốt ve con chó hết lần này đến lần khác.

Có một cảm giác thỏa mãn đến khó tả.

Chu Vụ nhìn một lát, đột nhiên mở miệng: "Nếu lúc đó chúng ta quen biết nhau nhiều hơn."

Ôn Từ quay đầu nhìn anh, mái tóc lay động, vấn vít hương thơm: "Gì ạ?"

"Anh sẽ giúp em giấu đi." Chu Vụ nói: "Con chó kia."

Ôn Từ sửng sốt hồi lâu mới nhận ra anh đang nói gì: "...Không sao đâu, nó ở căn nhà mới đó cũng rất tốt."

Ôn Từ nhìn anh, sau một hồi im lặng lại nhịn không được nói: "Hơn nữa, anh cũng đã giúp em."

Ở cầu thang lần đó, anh đã dành cho cô một phần an ủi cẩn thận lại dịu dàng, thoang thoảng mùi thuốc lá.

Giọng nói của cô quá nhỏ, Chu Vụ không nghe rõ bèn nghiêng người tới: "Sao cơ?"

Ôn Từ mỉm cười lắc đầu rồi nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro