CHƯƠNG 14: Không thể thoát khỏi bố cục

Sau khi Ha Doo Hoon nhận được điện thoại của Yoo trưởng phòng, liền bắt đầu cẩn thận suy nghĩ chuyện kế tiếp, ít nhất một tuần hai lần phải báo cáo công việc trong thành phố. Hơn nữa nếu ông ta không đi được, thì có thể để cho trợ lý đi thay. Không cần nghĩ cũng biết, trợ lý này chắc chắn chỉ có thể là Jiyeon. Ông ta cũng đã bàn bạc qua chuyện này với Yoo trưởng phòng, cuối cùng hai người thống nhất ý kiến, đó chính là Kim đại thị trưởng nhất định là quan tâm tới Jiyeon, như vậy bọn họ làm thuộc hạ thì phải phối hợp thật tốt với lãnh đạo chứ.

Vì để cho Jiyeon không cảm thấy quá đột ngột, ông ta cùng Yoo trưởng phòng quyết định lúc đầu sẽ do ông ta và Park Jiyeon cùng nhau đi báo cáo, chờ đến lúc đi được khoảng hai lần ông ta sẽ tìm cớ để cho Jiyeon tự mình tới gặp Taehuynh để báo cáo công tác. Vì thế Yoo trưởng phòng còn dương dương tự đắc nói, Kim thị trưởng có thể gọi cho ông ta để bảo ông ta truyền đạt lại chuyện này, cũng có nghĩa là Kim thị trưởng tín nhiệm ông ta và Ha Doo Hoon, vì vậy nhất định phải đem chuyện này làm cho tốt.

Ha Doo Hoon cũng từng nghĩ tới làm vậy quả thật có chút quá đáng, chỉ là ông ta nghĩ đến dù sao thì Jiyeon cũng vừa mới kết hôn, chuyện này giữa nam và nữ thì cũng bình thường thôi, chỉ cần phá vỡ tầng ngăn cách mỏng manh đó, cũng không còn có gì đáng ngại, huống hồ Kim thị trưởng là người cực phẩm mà người khác dù mơ cũng muốn sáp đến gần.

Thứ Hai khi Park jiyeon đi làm đã được thông báo lên lầu họp, nói là hội nghị Ban lãnh đạo, cô lập tức cảm thấy thông báo sai rồi, Ban lãnh đạo họp thì có liên quan gì đến cô, bản thân cô làm gì có tư cách tham gia hội nghị này.

Cô đi vào phòng họp thì mới biết thật đúng là cô phải tham dự hội nghị này, lại càng thêm kinh ngạc. Sau khi nghe xong nội dung chủ yếu của hội nghị thì choáng váng, Một tuần ít nhất hai lần phải đi báo cáo công việc với thành phố. Việc này là cần thiết sao, sẽ không phải là Kim Taehuyng giở trò lừa gạt để đùa giỡn chứ, nhưng mà nghĩ lại thì thấy như thế nào đi nữa thì Kim Taehuyng cũng sẽ không vì những ham muốn cá nhân mà làm chuyện khác người như vậy, huống hồ còn có Ha chủ nhiệm đi cùng nữa mà.

Ai ngờ Ha chủ nhiệm chỉ đi có một lần, lần thứ hai ông ta liền nói trong khu còn có hội nghị khẩn cấp mà ông ta phải tham dự, bảo Park Jiyeon tự mình đến thành phố báo cáo. Mặc dù Jiyeon không muốn, nhưng đây là công việc cũng không thể không phục tùng sự sắp đặt của lãnh đạo.

Cô đến văn phòng của Yoo trưởng phòng ở Tòa thị chính, dự định báo cáo tiến độ của công việc, nhưng Yoo trưởng phòng nhiệt tình cười nói: "Ui chao, Jiyeon, không cần vội vàng như vậy đâu, đến đây, uống nước đi. Hôm nay cô không cần báo cáo với tôi, Kim thị trưởng đang ở đây, một lát nữa tôi sẽ đưa cô qua."

Park Jiyeon đau khổ không nói nên lời, cam chịu số phận cùng Yoo trưởng phòng đi tới văn phòng của Kim Taehuyng. Kang thư ký nhìn thấy bọn họ đi đến, liền cười chào hỏi rồi trực tiếp để cho bọn họ đi vào.

Chờ Jiyeon ngồi đối diện với Taehuyng thì Yoo trưởng phòng đã vô thanh vô tức đi ra ngoài. Taehuyng đứng lên đi đến gần bên người Jiyeon cúi đầu xuống bên tai cô, nói vô cùng thân thiết: "Ngồi đây chờ anh tan tầm nhé, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm chiều."

Park Jiyeon vội vàng đứng lên, sau đó cứ đứng như thế rồi nói: "Anh làm cái gì vậy, tôi đến đây là để báo cáo công việc."

Kim Taehuyng nở nụ cười "Xì" một tiếng, giọng điệu giống như là dỗ dành trẻ nhỏ: "Được rồi, được rồi, em báo cáo đi, anh nghe đây."

Park Jiyeon cảm thấy cô hoàn toàn là bị lừa gạt, dáng vẻ của Kim Taehuyng đâu có giống như là muốn nghe báo cáo. Tuy có chút tức giận, nhưng mà dựa theo yêu cầu của ngày thường bắt đầu trình bày tiến độ công việc.

Kim Taehuyng bảo Park Jiyeon ngồi ở trên ghế sô pha báo cáo, còn anh thì ngồi xuống ngay sát bên người cô, một chốc lại gảy gảy lọn tóc của cô, một hồi lại chạm chạm vào vòng eo của cô. Jiyeon những động tác mờ ám của anh khiến cho cả người không được tự nhiên, cũng không báo cáo nổi nữa.

"Anh có thể nghiêm chỉnh một chút được không, nếu việc báo cáo này căn bản là không quan trọng, thì từ nay về sau không cần phải làm cho người khác mất công."

"Quan trọng, hơn nữa là cực kỳ quan trọng, không có việc báo cáo này thì làm sao anh có thể gặp được em." Taehuyng trêu đùa nói.

Jiyeon rất tức giận vừa định đứng lên, thì bị Taehuyng đè lại, Taehuynh cười nói: "Em cũng quá dễ bị tức giận đấy, thật ra hoàn toàn không cần phải thường xuyên báo cáo như vậy, chẳng qua là anh muốn gặp em mà thôi, bình thường chúng ta làm gì có cơ hội ở cùng nhau."

Taehuyng không thể nghĩ tới, Kim Taehuyng thật đúng là lấy công việc để xuống tay, vì thế nói: "Tôi cũng chưa từng đáp ứng anh điều gì, anh đừng tự chủ trương không biệt được công và tư như vậy được không?"

Taehuyng không đồng ý nói: "Anh cũng không nói là em đáp ứng anh điều gì, chỉ có điều là anh muốn gặp em mà thôi, nếu không lấy công việc để làm cớ cũng được, chẳng nhẽ bình thường em nguyện ý cùng anh đi ra ngoài gặp mặt."

Jiyeon chỉ có thể nói: "Anh lấy công tác làm như thế nào cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng không quản được việc này. Nhưng một lát nữa tôi sẽ không cùng anh đi ăn cơm, cũng sẽ không một mình gặp gỡ anh ngoài giờ làm việc."

Taehuyng cũng không miễn cưỡng, anh nói: "Cũng được, nhưng mà em phải đồng ý với tôi là em sẽ không tìm cớ để không đến báo cáo công việc."

Trong lòng Jiyeon thầm nghĩ, chính là tôi không muốn đến, nhưng cũng không có khả năng tìm cớ để không đến. Vì thế cô cũng không có trả lời Taehuynh cũng biết là còn có Ha Doo Hoon và Yoo trưởng phòng, Jiyeon sẽ không trốn thoát được, nên anh để cho Jiyeon tùy ý, còn anh thì trở lại trước bàn làm việc để xử lý công việc.
Sau mấy lần tiếp tục ở chung như vậy, Taehuyng ngoại trừ một ít động tác mờ ám và một vài lời nói trêu chọc đùa giỡn ra thì anh cũng không có hành động gì khác quá mức. Jiyeon mỗi lần đến hầu như là đều cùng Taehuyng làm việc, sau đó cô luôn cố gắng hết sức rời đi trước giờ tan tầm. Cô nghĩ rằng nếu luôn như vậy, thì thật ra cũng dễ xử lý, chẳng qua là cô rời đi để cho Taehuyng lại ở trong phòng ngẩn người mà thôi, không biết chừng một thời gian nữa có lẽ Kim Taehuyng sẽ cảm thấy phai nhạt dần.

Hôm nay Ha chủ nhiệm nói là có thời gian rảnh nên sẽ cùng cô đi báo cáo công việc. Kết quả là khi báo cáo xong đang định trở về thì Yoo trưởng phòng lại truyền lời đến: "Hai người không cần phải trở về, cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, đợi lát nữa sẽ cùng Kim thị trưởng đi ăn cơm."

Bây giờ Jiyeon vừa nghe thấy nói đến ăn cơm liền cảm thấy nhức đầu, đến khách sạn rất tự giác ngồi ở vị trí bên cạnh Taehuyng , bởi nếu không thì người khác cũng sẽ không giữ lại vị trí khác cho cô, ngồi đâu cũng đều vô vị mà thôi.

Thật ra mấy ngày nay cô ra vào phòng làm việc của Taehuyng , lời đồn đại đã sớm truyền từ Tòa thị chính đến bộ phận lễ tân. Chẳng qua là trước mặt cô mọi người không biểu hiện ra mà thôi, nguyên nhân chủ yếu cũng là không ai dám công khai nói lời ong tiếng ve về Taehuyng.

Cho nên Jiyeon thực sự cũng nghĩ thông suốt, cô không nóng nảy, không tức giận, nếu Kim Taehuyng muốn dựa vào những lời đồn đại đó để tạo thành sự thật, vậy thì cô chỉ có thể làm cho anh thất vọng rồi, cô cũng sẽ không phá hỏng ý tưởng này làm lộ ra chân tướng. Cô suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng, liền cảm thấy thoải mái rất nhiều, mặc kệ anh có trăm ngàn diệu kế, cô sẽ không thay đổi những quy tắc của mình.

Ăn cơm xong, lại có người đề ra ý tưởng đi hát Karaoke, tất cả mọi người đều đồng ý. Điều Jiyeon chán ghét nhất chính là đi KTV, không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là bởi vì cô không có khả năng ca hát, đi thì cũng chỉ có thể làm khán giả, thật sự rất nhàm chán.

Chọn được một KTV xa hoa trong thành phố, một đám người ngồi trên chiếc ghế sô pha lớn bắt đầu ca hát ầm ĩ. Taehuyng mang theo Jiyeon ngồi trên ghế sô pha đôi ở bên cạnh.

Vừa uống rất nhiều rượu, lại hát thêm mấy bài, không khí liền náo nhiệt hẳn lên, âm nhạc được mở đinh tai nhức óc, đã có người bắt đầu giành giật Microphone, cũng có người tham gia đổ xúc xắc uống rượu, hoàn toàn không có giống như lúc thường đứng đắn và nghiêm túc.

"Em có muốn hát một bài không?" Bởi vì tạp âm quá lớn, môi của Taehuyng gần như là dán sát vào tai Jiyeon để nói chuyện.

Jiyeon nghe xong vội vàng xua tay, ý bảo là cô không hát, Taehuyng một chút cũng không có ý muốn dịch chuyển, lại hỏi: "Vì sao không hát, em không thích sao?"
Jiyeon quay sang thiếu chút nữa thì chạm phải môi của Taehuyng, cô vội vàng lùi ra sau một chút rồi nói lớn: "Tôi không có khả năng hát theo giai điệu, cho nên không muốn hát."

Nói xong cô dịch chuyển sang bên cạnh một chút, lại thấy Taehuyng cười cười vẻ thấu hiểu, lúc này có người đến đây mời rượu, Kim Taehuyng liền cùng người nọ nói chuyện. Jiyeon liền lui lại phía sau vừa ăn một ít hoa quả khô vừa uống nước, uống xong cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ hy vọng bọn họ không nên chơi quá muộn.

Cô đang ăn chợt cảm thấy bên người có một luồng khí nóng phun tới, kết quả là vừa quay đầu lại thì phát hiện ra một nửa cơ thể của Taehuyng cũng đã sắp đè lên trên người cô, cô vội vàng muốn tách anh rời ra, lại phát hiện đã ở sát mép ghế sô pha rồi, không còn chỗ nào để tránh nữa.

"Anh ngồi thẳng lên được không?" Jiyeon đưa tay đẩy đẩy Taehuynh.

Taehuyng lại nhân cơ hội đó nắm lấy tay cô, đặt ở trên khuôn mặt anh vuốt qua vuốt lại, đôi mắt đen láy của anh chăm chú nhìn cô mang theo ý cười. Jiyeon nhìn thấy mấy người ở bên kia không có chú ý tới chỗ này, liền thấp giọng quát: "Anh làm cái gì vậy, buông ra".

Lúc này Taehuyng đã thật sự áp vào trên người Jiyeon, môi của anh dán sát vào mặt cô, ôn nhu nói: "Jiyeon , anh uống nhiều quá, em để cho anh dựa vào em một lát như thế này, được không?"

Muốn mượn rượu giả điên sao? Anh là Kim đại thị trưởng, tửu lượng của anh Jiyeon cũng đã thấy qua rồi, vả lại hôm nay cũng không thấy anh uống quá nhiều, định giả bộ lừa gạt cô sao? Không để ý tới lời khẩn cầu của Kim Taehuyng, cô không ngừng muốn đem anh đẩy ra.

Đẩy được hồi lâu mà anh vẫn không có chút nào xê dịch, còn cô thì toàn thân đầy mồ hôi, cô có chút thở dốc nói: "Kim Taehuyng tôi không muốn cùng anh đùa giỡn, nếu anh không đứng dậy thì tôi sẽ đi."

Taehuyng buồn bực nở nụ cười nhưng giọng điệu lại có chút mờ ám nói: "Jiyeon làm sao em lại thở dốc như vậy, anh cũng chưa có làm cái gì mà."

Jiyeon nghe xong liền đỏ mặt, mở miệng nói: "Thật sự là già mà không nên nết"

Taehuyng cười hỏi: "Già? Em cảm thấy anh già sao?"

Jiyeon liếc nhìn anh một cái nói: "Sao lại không già, anh hơn tôi 10 tuổi đấy". Mặc dù nhìn Taehuyng quả thực không già một chút nào, nhưng mà Jiyeon chính là không muốn là cho anh dễ chịu, vả lại tuổi của anh quả thực là như vậy mà.

Taehuyng nhìn Jiyeon nói: "Thật sự? Nhưng mà, Jiyeon à, cho dù nhỏ hơn em 10 tuổi đi nữa cũng chắc hẳn sẽ nguyện ý đi theo Taehuyng anh, em tin không?"

Jiyeon thấy thái độ thật sự không có nghiêm túc của anh với phụ nữ có chút tức giận nói: "Tin! Tôi đương nhiên tin! Kim thị trưởng ngài đúng là có sức hấp dẫn vô biên, vậy sao ngài lại không đi tìm nhỉ, có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp còn đang ước ao được hầu hạ ngài kìa."
Taehuyng thấy Jiyeon nói với vẻ chua xót, anh nhìn cô đầy cưng chiều rồi trực tiếp ôm chầm lấy Jiyeon thấp giọng nói: "Cô bé ngốc, em đang ghen tị? Anh nhìn thấy em liền yêu, làm sao có thể đi tìm người khác được, Jiyeon của anh cực kỳ đáng yêu mà"

Nói xong liền hôn lên môi Jiyeon , vừa hôn vừa nói: "Còn chê anh già, hử? Nói, còn chê không?"

Jiyeon tức giận, hết sức né tránh anh, cô làm sao phải ghen tị! Nhiều người như vậy mà Taehuyng anh lại không sợ,

Jiyeon tức giận phi thường trốn tránh trước, mình vì cái gì phải ghen tị! Nhiều người như vậy Taehuyng hắn không sợ, nhưng bản thân cô vẫn còn muốn làm người đó. Không muốn bị xấu mặt cô đành phải xin tha: "Tôi nói sai rồi, anh không già, được chưa? Anh mau buông tôi ra!"

Taehuyng ôm Jiyeon nói: "Xấu hổ rồi sao? Được, không trêu em nữa, chúng ta ngồi như vậy uống rượu đi." Nói xong tuy là anh không tiếp tục hôn Jiyeon nữa, nhưng mà anh lại vẫn là muốn ôm cô uống rượu. Jiyeon sợ phức tạp, liền cầm lấy ly rượu đưa lên cái miệng nhỏ nhắn một ngụm lại một ngụm uống xuống.

Bên kia mọi người đang ca hát nhưng mắt bọn họ cũng chưa có mù, mặc dù có thân thể của Kim Taehuyng che chắn nên không ai biết là hai người đang làm cái gì, nhưng mà nhìn thấy động tác kia cũng biết là có chuyện gì xảy ra. Yoo trưởng phòng cùng Ha chủ nhiệm nở nụ cười, nhìn điệu bộ này của Kim thị trưởng hẳn là bọn họ đã làm đúng rồi, xem ra về sau còn phải tạo ra nhiều cơ hội như thế hơn nữa. Ừm, lần sau không cần mang theo nhiều người như vậy.

Bọn họ dặn dò mọi người tiếp tục uống, những người khác cũng đều rất thức thời đưa lưng về phía Kim Taehuyng , giả bộ như không hề phát hiện ra điều gì, cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Jiyeon bị Taehuyng cuốn lấy cũng không có nổi nóng, đẩy cũng không đẩy ra, trốn cũng không trốn được, trước mặt nhiều người như vậy cũng không thể để cho anh bị mất mặt mũi, đành chịu vậy. Cho nên cả đêm này không ít lần cô bị Taehuyng chiếm tiện nghi.
Mà Taehuyng đúng là rất hưởng thụ, gần như là ôm lấy Jiyeon không có buông tay, một chốc thì hôn nhẹ, một hồi thì sờ sờ, cuối cùng thì biến thành bản thân anh cũng dâng trào nhiệt huyết, kề sát vào Jiyeon mà cọ xát. Sau đó nhận thấy Jiyeon thật sự muốn nổi giận, lúc này mới buông tay ra, nhưng mà khuôn mặt anh lại cười đến mức cực kỳ đáng đánh đòn

Jiyeon có tâm tư muốn làm đà điểu để nghĩ là những người khác đều không chú ý đến tình huống bên này, cô cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy để tự an ủi bản thân mình, nhưng mà ngẫm lại cũng là không có khả năng, trong mắt những người đó cô đã trở thành niềm vui mới của Taehuyng mà thôi.

Vừa rồi những lời nói của Taehuyng đúng là không sai, có rất nhiều người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp hơn cô muốn bám lấy Kim Taehuyng để leo lên. Tuy rằng người đã thuộc vào hàng trung niên nhưng tướng tá và dung mạo đều xuất sắc, tuyệt đối là mặt hàng thượng phẩm, nên không ít ong bướm chung quanh, cô ở đơn vị cũng nghe rất nhiều tin đồn về anh, cực kì phấn khích, nhưng chưa từng nghĩ rằng người nổi danh đó lại có một ngày rơi xuống người mình.

Khi mọi người chơi đến gần 1 giờ sáng thì bắt đầu đi về. Taehuyng đưa Jiyeon về nhà. Jiyeon vốn định lôi kéo Ha chủ nhiệm đưa cô về, nhưng mà Ha chủ nhiệm mau chóng biến mất tựa như chuột trốn mèo. Không muốn làm cho Donggun trong lòng sinh nghị, Jiyeon bảo Taehuyng đem xe dừng lại ở chỗ cách xa cửa tiểu khu một chút, sau đó cô sẽ gọi điện thoại cho Donggun bảo anh ta xuống đón cô.

Nhưng Taehuyng tựa như không nghe thấy, anh không có lên tiếng, đương nhiên người tài xế vẫn tiếp tục lái xe chạy thẳng đến trước cửa tiểu khu, Taehuyng nói: "Em gọi điện thoại đi."

Jiyeon nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi xuống xe, anh bảo người tài xế lái xe đi ra xa một chút"
Taehuyng hừ lạnh một tiếng nói: "Làm sao vậy, em sợ cái gì, hay là chột dạ?"

Jiyeon biết không có cách nào khác để nói rõ phải trái với anh, cô nghĩ, một lát nữa khi Donggun xuống dưới cô sẽ thẳng thắn nói là đêm nay Chu thị trưởng mời cơm là được rồi. Bản thân cô đâu có làm cái gì mà không vững tâm, người chột dạ cũng nên là Kim Taehuyng anh cám dỗ người phụ nữ đã có chồng mà còn ra vẻ đúng lý hợp tình. Nghĩ vậy cô lại "Phi" một chút, cái gì mà mà cám dỗ, nói như vậy thì ngay cả bản thân cô cũng đáng bị trách móc.

Cô bình tĩnh xuống xe, nói chuyện điện thoại xong thì đứng chờ Donggun , Taehuyng cũng xuống xe, đứng ở phía sau ôm lấy Jiyeon hỏi: Ban đêm trời có chút lạnh, hay là vào trong xe ngồi chờ được không?"

Jiyeon giật mình gạt tay Taehuyng ra, nghiêm khắc nói: "Taehuyng , bình thường lúc ở cơ quan hay là trên bàn rượu tôi không có cách nào khác nên mới dễ dàng bỏ qua cho anh, anh đừng có quá đáng." Cô không nghĩ tới Kim Taehuyng ở ngay trong tình huống Donggun có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, mà còn dám động tay động chân.

"Em bận tâm tới hắn ta như vậy? Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi, vậy mà vừa đến cửa nhà em liền bắt đầu sa sầm mặt mũi đối với anh rồi." Taehuyng có chút bất mãn nói.

Donggun cũng sắp xuống đến nơi rồi, cô cũng không thể lại cùng Taehuyng tiếp tục đề tài này, nên giọng điệu nói ra có chút mềm mại hơn: "Tôi không có tức giận anh, chỉ có điều là, không phải anh đã nói anh sẽ không miễn cưỡng tôi sao? Nhưng hiện tại anh đang làm tôi khó xử đấy."

Kim Taehuynhgcũng không muốn làm cho Jiyeon phải khó xử, anh cầm tay cô nói: "Là anh quá nóng vội, Được, anh sẽ không làm cho em phải khó xử."

Lúc này ở phía cổng chính truyền đến tiếng bước chân, Jiyeon vội vàng rút tay ra. Rất dễ nhận thấy vẻ mặt hết sức kinh hãi của Donggun bởi vì anh ta lại thấy Kim Taehuyng đưa vợ mình về nhà. Lần trước còn có thể nói bởi vì tình cờ gặp gỡ, vậy lần này lại là chuyện gì xảy ra. Donggun đương nhiên không có ý khác, bởi vì anh ta nghĩ rất là bình thường, muốn nói Taehuyng có ý đồ gì đó với Jiyeon là không có khả năng.

Kim Taehuyng thật sự tự nhiên: "Lại gặp mặt, hôm nay chúng tôi đi ăn cơm, sau đó lại đi KTV, cho nên về nhà có chút hơi muộn."

Lời giải thích này thật không minh bạch, Jiyeon vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, hôm nay em cùng Ha chủ nhiệm và Kim thị trưởng còn có một vài đồng nghiệp trong thành phố đi ăn cơm, Kim thị trưởng tiện đường đưa em về. Thời gian cũng không còn sớm, Kim thị trưởng cảm ơn anh, chúng tôi đi về trước đây".

Lúc này Lee Donggun mới tỉnh táo lại một chút, vội vã nói: "Không có gì, không có gì, thật sự là làm phiền Kim thị trưởng rồi, ngài lên xe trước đi, một lát nữa chúng tôi sẽ lên nhà sau". Vừa rồi Jiyeon nói chuyện quá thất lễ, làm sao bọn họ có thể lên lầu trước được, phải nhìn theo Kim thị trường rời đi mới đúng chứ.

Kim Taehuyng nở nụ cười: "Không cần khách sáo, cậu tên -- là gì? Đang công tác ở đơn vị nào?

Donggun lập tức tỉnh táo tinh thần, đây là Kim thị trưởng đang hỏi lý lịch mình sao, anh ta hắng giọng một cái mới nói: "Kim thị trưởng, tôi tên là Donggun , hiện đang công tác tại bộ phận giám định, bây giờ là khoa viên.

Ánh mắt Taehuyng hoàn toàn không đặt trên người Donggun , anh vẫn luôn nhìn Jiyeon cười cười. Jiyeon cảm thấy Kim Taehuyng chính là đang cười nhạo Donggun , mà có lẽ là đang cười nhạo cô. Ai có năng lực so sánh được với người thiên chi kiêu tử như anh, có thể nói so sánh này hoàn toàn không công bằng.

Chờ Donggun nói xong, Taehuyng chỉ nói với Jiyeon một câu "Jiyeon , nghỉ ngơi cho tốt" liền lên xe rời đi.

Donggun có chút khẩn trương liền hỏi Park Jiyeon : "Jiyeon , có phải vừa rồi anh nói quá nhiều hay không, nếu không làm sao Kim thị trưởng một câu cũng không nói?"

Jiyeon kéo cánh tay Donggun nói: "Kim thị trưởng đơn giản là tìm chút đề tài để nói thôi, làm sao có thể thực sự hỏi lý lịch của anh chứ, anh cũng quá thành thật rồi."

Donggun nghe xong cũng cười, nói: "Ừ nhỉ, anh thật sự là một người vô danh, người ta đương nhiên là sẽ không để ý tới anh rồi."

Cùng với Kim Taehuyng , trong lúc đó cũng có rất nhiều lời đồn đại và phỏng đoán về Park Jiyeon . Thái độ của những người đồng nghiệp đối với Jiyeon đã thay đổi rất nhiều. Người khác không nói làm gì, chỉ là hiện tại Naeun luôn có vẻ mặt nhiệt tình quá mức khi nhìn thấy cô, cô ta hỏi han ân cần, thực sự thân thiết. Mặc dù những người khác đều thấy chướng mắt loại người tiểu nhân trước lạnh sau ấm như Naeun , những cũng không ai nói ai, bởi vì không phải mọi người đều cố gắng nịnh bợ Jiyeon hay sao.

Jiyeon coi như không có hết thảy chuyện này, cô dự định so tính kiên nhẫn cùng với Kim Taehuyng , cô rất là tự tin, chờ đến khi Taehuyng mất tính nhẫn nại trước sẽ tự động rút lui.

Rất nhanh đã đến cuối tháng Sáu, Ha chủ nhiệm nói bên thành phố chuẩn bị tổ chức một buổi đi du lịch, địa điểm là một khu nghỉ mát giải trí có tiếng. Xét thấy bình thường mọi người bộ phận lễ tân đảm nhiệm một hệ thống thông tin kỹ thuật số "Thực nghiệm hiện trường" đều làm việc hết sức vất vả. Lãnh đạo thành phố đặc biệt bỏ ra một khoản tiền, để toàn thể nhân viên trong bộ phận lễ tân được tham gia, hơn nữa có thể mang theo người nhà theo.
Mặc dù mọi người rất là vui mừng, nhưng cũng hiểu rõ là nhờ có ai mà được như thế, nên đối xử với Jiyeon tựa như gió xuân ấm áp. Ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu thì không kịp thích ứng, nhưng hiện tại tất vả mọi người đều vui mừng khi việc thành. Dù sao thì ở đơn vị bọn họ có một người như Jiyeon , thì tất cả mọi người đều có lợi ích thực tế, huống chi ở cơ quan chuyện nam nữ như thế này cũng thường xuyên xảy ra.

Vì để cho không ảnh hưởng tới công việc hàng ngày của bộ phận lễ tân, lãnh đạo quyết định chia làm hai nhóm. Jiyeon đương nhiên là đi theo nhóm đầu, lúc ghi tên đăng ký Jiyeon cũng đăng ký luôn cả tên Donggun vào. Một là cô sợ Kim Taehuynh giở trò, hai là cô cũng muốn cùng Donggun đi ra ngoài chơi, coi như là bù đắp cho tuần trăng mật của bọn họ, hơn nữa còn là miễn phí, dù sao thì cũng được phép mang theo người nhà.

Khi Ha chủ nhiệm nhìn thấy danh sách liền có chút lo lắng, tình huống này của Jiyeon là tình huống gì vậy, rõ ràng đây là Yoo trưởng phòng tạo ra cơ hội tốt, làm sao cô lại có thể mang chồng đi cùng, việc này còn diễn còn xướng cái quái gì được! Nếu như thật sự để cho Jiyeon đi cùng với chồng, đoán chừng ông ta và Yoo trưởng phòng cũng bị liên quan đến cùng rồi.

Vì thế liền gọi điện thoại cho Yoo trưởng phòng. Yoo trưởng phòng biết chuyện này cũng rất là khó khăn, liền cùng Ha Doo Hoon nói: "Anh cả à, chuyện này cũng không dễ dàng xử lý đâu, anh có ý kiến gì hay không?"

Ha Doo Hoon nói: "Tôi còn có thể có ý kiến gì hay, đã có quy định là được phép mang theo người nhà, tôi nghe Jiyeon nói, ở bên đơn vị của chồng cô ấy xin phép nghỉ cũng dễ lắm, còn có thể làm sao bây giờ."

"Đợi đã, chồng của Park Jiyeon làm ở đơn vị nào?" Yoo trưởng phòng bắt được trọng điểm.

"Để tôi nhớ lại một chút, khi kết hôn có giới thiệu là làm ở cục gì đó, cụ thể là chức vụ gì thì tôi không biết. À, đúng rồi anh ta tên gọi là Donggun."

Yoo trưởng phòng cười nói: "Có đơn vị, có tên là cũng đã đủ dùng rồi, nếu như đơn vị không cho nghỉ anh ta cũng không đi được, như thế việc này không phải là sẽ xong sao, ha ha ha."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: