Chap 11: Miss you, Wait you because I love you!
Cạch!
Có tiếng mở cửa, Khánh Tú vội vàng lau khuôn mặt lấm lem nước mắt của mình rồi vục đầu vào chăn. Cậu nói, bằng cái giọng vẫn đang nghèn nghẹn:
_ Con đang ngủ mà ba ba!
( cậu vẫn đang ngủ? Vậy thì lên tiếng làm gì, để người ta biết mình đang khóc hả?)
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân ngày càng gần đi về phía cậu.
Sau đó có 1 vòng tay đột ngột ôm lấy cậu.
_ Tại sao lại khóc?
Giọng nói và vòng tay ấm áp của người đó khiến Khánh Tú giật mình, cậu thò ra khỏi chăn, ngước lên thấy nụ cười ôn nhu của Chung Nhân, cậu nhớ ra rồi, nụ cười này, chỉ duy nhất dành cho cậu, là của cậu, vì cậu mà có.
Đôi mắt Khánh Tú sưng vù, vẫn còn mọng nước, Chung Nhân không kìm được đem cậu ghì chặt lấy, lòng không khỏi xót xa.
_ Khánh Thù ngốc! Sao lại khóc, mau nói cho anh biết, kẻ nào làm em khóc? Anh lập tức đánh chết kẻ đó.
Khánh Tú vùi mặt vào lòng Chung Nhân, giọng nói có đôi phần nũng nịu:
_ Là anh!
Chung Nhân đơ ra vài dây rồi lại ghì chặt lấy Khánh Tú, tham lam hít vào mùi hương đã 6 năm nay chưa thấy:
_ Xin lỗi, là anh không tốt.
Khánh Tú vẫn khóc trong vòng tay Chung Nhân, nhưng cậu hạnh phúc và ấm áp hơn bao giờ hết. Vòng tay này sao lại quen thuộc, dịu dàng đến thế?
Khắp căn phòng vang lên những tiếng nấc nhè nhẹ.
Buổi chiều hôm ấy, trong 2 căn phòng của bệnh viện Kim gia, có những con người yêu nhau đã lại tìm thấy nhau.
*
Sáng hôm sau, Ngô Đình Thiên đến bệnh viện thăm Nghệ Hưng thì thấy 1 cảnh tượng làm hắn ngạc nhiên.
1 người đàn ông lạ ngủ bên cạnh giường bệnh của Nghệ Hưng.
Hắn tiến lại gần mới nhận ra, đây chẳng phải là Tỷ phú họ Kim nổi tiếng lẫy lừng đó ư? Sao lại ở đây thế này?
Hắn còn đang do dự có nên gọi người kia dậy hay không thì Kim Tuấn Miên tựa như biết có người đi vào phòng, liền bật dậy, nhìn Đình Thiên bằng ánh mắt dò xét. Giọng nói cũng cảnh giác bội phần:
_ Anh là ai? Vào đây làm gì? Tôi nhớ trong bệnh viện này đâu có bác sĩ nào như anh?
_ Tôi mới là người nên hỏi câu đó! 1 tỷ phú như anh đang làm gì bên cạnh người anh em của tôi vậy?
_ Người anh em? Đây là bệnh viện của tôi, không lẽ tôi không có quyền ở đây?
_ Đây là bệnh viện của anh không có nghĩa anh được nắm tay em tôi!
Kim Tuấn Miên thoáng giật mình, nhìn vòng tay của mình vẫn đang đan trong tay Nghệ Hưng, gân cổ nói:
_ Nghệ Hưng là người của tôi, tôi làm gì không cần anh xen vào!
2 mắt Đình Thiên nheo lại, nghi ngoặc nhìn Tuấn Miên:
_ Người của tôi? Nghệ Hưng đâu còn người thân nào? Bây giờ Nghệ Hưng mới chính là người của tôi!
( ý bác là hiện giờ bác ý mới chính là người thân của chú Nghệ Hưng nhá, mấy cưng đừng hiểu lầm ^^)
Chỉ nghe thấy 3 chữ "người của tôi" là toàn bộ máu trong người Kim Tuấn Miên sôi lên. Hắn định lao vào người Đình Thiên sống mái 1 trận thì cửa phòng bật mở, Diệc Phàm cùng lão quản gia vội xông vào, nói với hơi thở dốc:
_ Ông chủ, xin dừng tay!
_ Ba, dừng tay!
Lão quản gia thì thầm vào tai Kim Tuấn Miên mấy câu, cả 2 bên quay qua nhìn nhau, sau đó Kim Tuấn Miên bước ra cửa phòng, không quên nói:
_ Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện, để Nghệ Hưng nghỉ ngơi.
*
Ngày hôm trước, sau khi tìm thấy Khánh Tú trên bờ biển, Diệc Phàm đã chủ động liên lạc với Kim gia để biết thêm về Khánh Tú, anh gặp lão quản gia già nua đó. Được nghe lại toàn bộ câu chuyện từ khi Kim Tuấn Miên cứu Khánh Tú cho đến khi Khánh Tú lớn lên trong thân phận cậu chủ nhà họ Kim.
Nghe câu chuyện này, đã phần nào giải đáp hết thắc mắc trong lòng Diệc Phàm, anh thở phào nhẹ nhõm. Thì ra thật sự là Khánh Thù vẫn còn sống, hơn nữa còn rất sung sướng. Từ bây giờ, có lẽ em trai anh sẽ không cần phải sống trong nhung nhớ đau khổ nữa.
Sáng nay, khi anh định gọi điện thông báo cho ba biết thì nghe mẹ nói, ba đã vào thăm chú Nghệ Hưng rồi. Anh cũng nôn nóng chạy đến bệnh viện.
*
2 tiếng sau.
Trong phòng riêng của giám đốc bệnh viện, 2 người đàn ông đang đàm phán với nhau.
1 người là giám đốc cục cảnh sát thành phố, còn người kia là 1 trong số 10 người giàu nhất nước, cả 2 đang tranh luận vô cùng căng thẳng.
Bên ngoài là lão quản gia, có lẽ lão đã quá quen với việc đứng chờ nên vẫn rất bình tĩnh, cạnh lão là Diệc Phàm, cậu đang rất tò mò. Rốt cuộc có chuyện gì mà ba cậu và ông chủ Kim kia lại nói lâu đến như vậy? Bên cạnh cậu, là 1 người đàn ông mặc áo bluse dáng người cao gầy, trên bảng tên của áo người đó có ghi: Giám đốc bệnh viện Mân Thạc.
Đường đường thân là 1 giám đốc bệnh viện, vậy mà giờ lại phải đứng ngoài hàng lang, còn phòng riêng của mình lại trở thành chỗ cho người khác tranh cãi. Mân Thạc cay đắng cúi đầu, làm sao được, dù gì cái chức giám đốc của hắn cũng nhỏ hơn bội phần so với 2 người bên trong kia, thì thôi đành nín nhịn chấp nhận số phận vậy.
Cuối cùng cuộc đàm phán cũng kết thúc, Kim Tuấn Miên và Ngô Đình Thiên cùng bước ra, quay sang bắt tay nhau cười nói:
_ 2cha con Nghệ Hưng đều phải nhờ vào anh Kim rồi.
_ Không có gì, trước nay đều là anh vất vả hơn.
Lão quản gia và Diệc Phàm đều ngạc nhiên đơ người, rốt cuộc 2 người này đã nói với nhau những gì mà bỗng trở nên thân thiết như vậy chứ?
Sau đó, mọi người đi về phía phòng của Khánh Tú, Đình Thiên rất muốn được gặp lại người cháu thất lạc bao lâu nay. Đến nơi, nhưng không thấy Khánh Tú đâu, Kim Tuấn Miên lại hốt hoảng, con trai nhỏ của hắn còn đang bệnh mà tên to gan nào lại bắt cóc cậu đi mất rồi?
Diệc Phàm suy nghĩ 1 lúc rồi tự lấy tay đập vào trán mình, cái tên em trai điên khùng của anh có lẽ lại là thủ phạm lần này rồi.
Cạch! Cửa mở.
Khánh Tú cùng Chung Nhân bước vào phòng, trên khóe mắt cậu vẫn còn đọng nước, bộ dang trông như vừa bị ai đó bắt nạt.
Kim Tuấn Miên lao như bay đến trước mặt con trai, lo lắng hỏi:
_ Khánh Tú ngoan, nói cho ba ba biết là ai bắt nạt con?
Còn chưa kịp nói xong thì Kim Tuấn Miên đã nhăn mặt lại, nhìn người đứng bên cạnh con trai mình. Sao lại là tên khốn này?
Kim Tuấn Miên túm cổ Chung Nhân, giọng gầm gừ:
_ Lại là ngươi? Sao hết lần này đến lần khác làm hại con ta? Nói mau! Ngươi có âm mưu gì?
Khánh Tú vội vàng can:
_ Không phải anh ấy định hại con đâu ba ba, ba ba bình tĩnh đi!
Đình Thiên cũng đi tới:
_ Đây là con trai thứ 2 của tôi, Chung Nhân, chắc anh Kim đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi?
Kim Tuấn Miên quay lại, mặt vẫn đầy sát khí:
_ Anh nói tôi hiểu lầm cậu ta? Vậy lần trước cậu ta bắt cóc rồi dìm Khánh Tú xuống biển là do tôi hiểu lầm?
Đình Thiên mặt thoáng biến sắc, 1 tay cũng túm lấy cổ áo Chung Nhân:
_ Tên tiểu tử này! Mày lại gây ra chuyện hả? Bắt cóc? Dìm xuống biển? Có chuyện gì mày còn không dám làm không hả?
Chung Nhân vẫn im lặng, ánh mắt hắn vẫn ngang bướng nhìn về phía 2 người đang sách cổ áo mình. Không hề có ý định giải thích bất cứ điều gì.
Tình thế trở nên nguy cấp, 2 người cha nóng tính cùng định đánh Chung Nhân.
Khánh Tú hoảng sợ, đứng chắn trước mặt Chung Nhân, đôi mắt cậu long lanh:
_ Ba ba, mọi chuyện không phải như ba nghĩ đâu. Anh ấy không cố ý làm vậy. Còn nữa, con đã nhớ lại hết mọi chuyện trước kia rồi.
Vừa thấy Khánh Tú, Đình Thiên vọt lên, đứng trước mặt cậu. Hắn xúc động đặt tay lên vai Khánh Tú, đúng là cậu lớn lên trông rất giống Nghệ Hưng.
_ Khánh Thù, con lớn quá!
Khánh Tú cũng vui mừng đáp lại:
_ Bác Đình Thiên!
Giọng nói non nớt năm nào đã bị thay bằng thanh âm mềm mại, nhưng ánh mắt của cậu ngay từ bé chưa từng thay đổi. Vẫn là 3 tiếng " bác Đình Thiên" quen thuộc đó.
Diệc Phàm bước lại, đặt tay lên vai Khánh Tú, nhìn cậu mỉm cười nói:
_ Em trai, đã lâu rồi không gặp!
Khánh Tú vui mừng nắm chặt lấy tay Diệc Phàm.
Bầu không khí đoàn viên sưởi ấm cả căn phòng.
Nhưng không ai để ý, phía sau bọn họ Kim Tuấn Miên từ sau khi nghe thấy con trai nói đã lấy lại được trí nhớ thì hắn đã như bức tượng hóa đá.
Cũng không có ai biết rằng, ở căn phòng bên cạnh, người nằm trên giường bệnh đã mở mắt, thứ đầu tiên y thấy là những bông hoa trắng, được đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường. Trên khóe mắt vẫn còn vương vài dòng nước mắt. Khi nãy, hắn mơ hồ nghe được có 1 giọng nói nức nở gọi hắn là ba ba.
*
3 ngày sau, tại biệt thự của Kim gia.
_ 2 ba ba ở nhà nhé, con đi học đây!
Khánh Tú vui vẻ, vẫy tay với Kim Tuấn Miên đang đứng trong vườn hoa, rồi lão quản gia nhấn ga, chiếc xe lao vù đi.
Kim Tuấn Miên nhìn theo bóng chiếc xe, lẩm bẩm:
_ Đến trường nhớ tránh xa tên tiểu tử Chung Nhân ra con trai nhé...
Sau khi Khánh Tú nhớ lại mọi chuyện, khác với sự lo sợ của y, cậu không hề rời bỏ y, cậu nói với y:
_ Sinh mạng này là do ba ba cứu, ba ba còn nuôi dạy con, cho con tình thương như vậy, làm sao con nỡ rồi bỏ ba ba.
Nhớ đến câu nói đó của con trai, lòng y ấm áp lạ thường.
Rồi y quay vào nhà, trên tay cầm 4-5 bông hoa hồng trắng. Y bước vào 1 căn phòng màu trắng, người trên giường vẫn chưa tỉnh dậy. Y đến bên cạnh người đó, khẽ vén mấy sợi tóc vương trên trán đi, rồi dịu dàng đặt 1 nụ hôn xuống.
_ Ngay cả khi em đang ngủ, tôi vẫn thấy yêu em quá!
Mi mắt Nghệ Hưng khẽ giựt, nhưng vì đang mải vuốt tóc hắn mà Tuấn Miên đã không để ý thấy. Y vẫn thao thao bất tuyệt:
_ Con trai nhỏ của chúng ta đi học rồi, con nói muốn chúng ta ở nhà ngoan, em thấy nó có đáng yêu không?
Người trên giường không phản ứng, nhưng y mặc kệ, vẫn vui vẻ nói:
_ Sau khi gặp con, anh đã biết giữa chúng ta là nhân duyên không thể nào xa rời, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại. Vì vậy tôi đã đợi em, đợi rất lâu... Em xem, bây giờ chúng ta còn sống cùng nhau, em có hạnh phúc không? ngày trước là em kêu tôi trẻ con, chúng ta cách nhau tận 8 tuổi. Nhưng vì đợi em lâu quá, tôi sắp thành ông lão xấu xí rồi, chỉ có em là vì hôn mê nên vẫn không hề bị lõa hóa. Em thử nói đi, bây giờ giữa chúng ta, ai mới là người trẻ nào? Bây giờ tôi đã trưởng thành như vậy rồi, chúng ta yêu nhau được chưa?
Đáp lại y vẫn chỉ là tiếng thở khe khẽ và những đường đi của điện tâm đồ trên máy tính, nhưng y không nản lòng. Mặc kệ là hắn có nghe thấy hay không, chỉ cần biết hắn đang ở bên cạnh y, ở cùng với y dưới 1 mái nhà là y đã mãn nguyện rồi.
*
Kể từ khi lấy lại kí ức, mỗi ngày đi học với Khánh Tú đều là 1 ngày vô cùng hạnh phúc. Bởi vì, luôn có 1 người đợi cậu ở lớp học.
Hôm nay cũng vậy, Chung Nhân đứng trước cửa lớp đợi cậu đi tới rồi mỉm cười với cậu. Nụ cười đi kèm theo 1 bên má lúm đồng tiền nhỏ.
Khánh Tú cười rạng rỡ nhìn hắn:
_ Chung Nhân, hôm nay anh đến sớm vậy?
_ Chỉ là muốn nhìn thấy em sớm hơn 1 chút.
Hắn vừa nói vậy, 2 má của Khánh Tú đã ửng hồng, cậu xấu hổ lấy 2 tay áp vào má giấu đi cái cảm xúc ngại ngùng trước mặt Chung Nhân, nhưng mọi hàng động, mọi cảm xúc của cậu đều bị hắn thu hết vào tầm mắt. Hắn thật muốn đưa tay lên mà véo 2 cái má hồng hồng mềm mềm kia, nhưng lại tự dặn lòng đang đứng ở chỗ đông người, nếu hắn mà làm vậy chắc chắn cậu sẽ giận.
Hắn xoa đầu cậu, chúc cậu 1 ngày vui vẻ rồi tiêu sái quay đi, nhưng thật chất trong thâm tâm chỉ muốn ôm lấy cậu, không nỡ rời xa.
Chung Nhân thầm rủa trong lòng, tất cả là tại ông chủ Kim gê gớm đó, hắn chỉ cần vừa đến cổng nhà liền lùa chó đuổi hắn, ngay cả khi ở trường cũng phái người theo dõi Khánh Tú, làm hắn có muốn gần Khánh Tú 1 chút cũng không được.
Hắn mang tâm trạng bực bội đến câu lạc bộ bóng rổ. Thoáng thấy cái bản mặt đang đen xì của Chung Nhân mấy tên đàn em đều dẹp hết sang 1 bên, mặc kệ cho hắn chơi 1 mình 1 góc.
Nhưng bên ngoài sân bóng, Tử Thao cũng đang vò đầu bứt tóc, khuôn mặt hắn hết xanh rồi lại đỏ. Bọn đàn em nhìn 2 chủ tướng của câu lạc bộ mà ngao ngán lắc đầu, thầm nhắn nhau, nhất định sẽ không yêu sớm. Yêu 1 cái liền trở thành con người phân nửa có bệnh!
Xila Mẩu Mẩu
4/1/2015
T(x3#
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro