anh không quên.
một mùa đông lạnh hơn khi thiếu khăn.
kẻ lang thang thở dài. gió hắt vào vạt áo anh, rít lên ỉ ôi. bần thần. đập cho anh tỉnh ra chỉ là tiếng chuông reo bên tà ngực.
dường như tuyết thều thào vào tai anh.
layla đến với thế giới vào mùa đông - cái độ mà rét cũng đủ coi là sướt mướt; layla rời đi vào cái ngày cận đông - man mát, âm ẩm khó tả. và mùa xuân thì chưa đến.
em có lẽ rất yêu đông đến vậy - rung rinh như vision băng vắt vẻo sau vạt váy. một em dịu dàng hơn cả ánh tuyết trong mộng, như ánh sao rơi xuống đất.
em dáng ra nên đi vào mùa nắng. nắng sẽ yêu em nhiều hơn, vỗ về em nhiều hơn. nhưng em xé toạc hồn mình và lẩn vào những ngày đông. đau rát, rỉ máu.
trái tim thủy tinh cũng thôi trong trẻo.
có lẽ chỉ mới dăm bảy ngày thôi mà thế giới đã chợt quên tên em. hoặc là, định nghĩa cuối cùng về thế giới nói anh nghe. kẻ lang thang nghĩ thầm, nhủ vậy - và cái trí anh, tâm can anh phồng lên một cái bức bối rối lạ. một dạng thức khác, layla nếu nghe thắc mắc ấy sẽ bật cười và nói đó là đau lòng. nhưng có khi em chẳng cười, em lo lắng, và cũng bức bối như anh.
rầu rĩ, anh đứng dậy. đêm đông ngưng mưa, hoặc chẳng mưa mà chỉ lạnh đến khô rát. đó là lí do tại sao anh thấy oải đến vậy.
anh có lẽ đã phai màu cùng nỗi nhớ.
có lẽ thứ duy nhất ghi dấu em lại là những vì sao. cận kề cuối đông, những ngôi sao ban đêm còn sáng hơn biết bao nhiêu - leng keng khe khẽ, lấp lánh, nhấp nháy - dường như là háo hức cho cái độ nào đó. kẻ lang thang chợt nghĩ, nếu em đã hóa thành sao trôi trên teyvat, em cũng sẽ giả dối như chúng chăng?
nhưng anh đành gạt đi, vì em chưa từng giả dối. có lẽ em sẽ đẹp hơn khi trôi ngoài khơi xa, nằm ngoài teyvat; có lẽ em sẽ lung linh hơn tất thảy những vì sao nào khác, có lẽ em sẽ hòa vào dải ngân hà mà đi đến một nơi dịu dàng mù mịt vô danh. anh nghĩ, và vẫn sẽ chỉ là lẩn quẩn trong vài dòng có lẽ lặp đi lặp lại. mộng tưởng, anh chưa từng mong được mơ.
có lẽ anh sẽ ước được mơ nhiều hơn chăng?
kẻ lang thang tỉnh dậy. layla trong mộng dịu dàng và êm ái như mọi khi, vẫn yêu kiều và thương mến như muôn dặm hoa nở. em gắn liền với sao. tuy trên váy em chẳng có lấy một vì sao, nhưng nền trời của em - dưới gót chân em - xung quanh em, tất thảy đều huyền diệu và lấp lánh biết bao.
gượng đứng dậy, anh rít lên vì choáng váng. cái mắt anh mù mờ, đầy sương. bầu trời đổ mưa, một cơn mưa giữa sáng đông. u tối, xam xám; vệt nước vẽ lên khuôn mặt tinh xảo của anh đường nét dài.
đông phả gió vào anh, lạnh lẽo. những cơn mê bật khóc, lung lay trong mưa. lần này, kẻ lang thang không níu chân layla nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro