Chap 7: Chơi cảm giác mạnh theo kiểu của bác sĩ Ong (H, SM)

Sau khi về nhà, Jae Hwan cùng ba anh chồng lớn và ba cậu chồng nhỏ cùng dọn dẹp nhà cửa. Dọn dẹp xong, mỗi người làm việc riêng của mình.

"Em ơi, nếu chúng ta có thể đổi khẩu vị với nhau, mọi thứ sẽ vui hơn em nhỉ." Seong Woo nói với Jae Hwan.

"Em không hiểu." Jae Hwan tròn mắt.

"Từ từ đi, rồi em sẽ biết." Seong Woo dìu Jae Hwan vào phòng mình.

Khi đã vào phòng, Seong Woo liền cho Jae Hwan uống nước.

"Em à, đi chơi dài ngày chẳng uống được nhiều nước chắc vất vả lắm em nhỉ." Seong Woo nói.

"Cảm ơn anh." Hwanie đáp.

Uống xong, Jae Hwan ngủ gục rất nhanh. Cậu không hay rằng Seong Woo đã chuẩn bị sẵn một món quà bất ngờ cho cậu trước khi chuẩn bị cho cuộc đi dã ngoại cùng gia đình.

Lúc Jae Hwan tỉnh giấc, cậu thấy mình bị trói chặt vào một cái cáng bằng thép, toàn thân thì không mảnh vải che thân. Hai cổ tay cậu bị khoá chặt vào hai thành cáng với những cái còng kim loại và hai cổ chân thì bị tương tự. Xung quanh cậu là không gian của một khu y tế dù thực ra đó là phòng riêng do Seong Woo trang trí và trưng bày phối cảnh. Trong phòng chỉ còn lại một mình cậu với ông chồng bác sĩ Ong Seong Woo, và có tới bốn cái camera quay phim trực tiếp xung quanh cái cáng. Bác sĩ Ong mặc một cái áo blouse trắng, một cái quần tây xanh đen và một cái áo sơ mi màu xanh nhạt.

"Xin chào các bạn, tôi là bác sĩ Ong Seong Woo siêu cute đây. Hôm nay chúng ta sẽ chuyển sang học một bài mới. Đó là kiểm tra phản ứng của não khi vừa chịu sự kích thích các nội tiết tuyến vừa chịu áp lực tăng dần đều từ những va chạm mềm không biến thiên của ngoại lực nhỏ." Seong Woo vẫy tay trước cả bốn ống kính.

Rồi Seong Woo lại gần chỗ của Jaehwan và chỉ vào ống kính bên phải.

"Hôm nay tình nguyện viên của chúng ta, Jaehwan, sẽ qua cuộc thí nghiệm này mà chứng minh rằng bộ não con người có thể chuyển đổi từ đau khổ sang khoái cảm như thế nào, rồi từ đó tìm ra bí mật vì sao có những người thích để não bộ bị áp lực với trăm ngàn công việc tự mình bày ra chỉ để quên đi những điều buồn bã không muốn nhớ lại. Nào Jaehwan, chào hỏi mọi người đi nào."

Lúc này Jaehwan đã hoàn toàn tỉnh giấc. Cậu không những bị giữ lại trong tư thế nằm thẳng người trên giường mà còn lại trong trạng thái không mặc gì cả.

"Anh đang chọc em đấy à?" Jae Hwan đỏ mặt.

"Chờ đi em." Seong Woo nói.

Mở một cái thùng xách tay ra, Seong Woo lấy bốn cái trứng rung dán hai cái lên đầu nhũ cậu, hai cái còn lại thì nhét vào tiểu cúc. Anh để mấy thứ kia rung lên rung xuống khắp người cậu và lặng lẽ theo dõi.

"Đấy, mấy học viên thực tập của chúng ta có thấy gì không? Khi hưng phấn, não bộ tiết ra adrenaline, dopamine và endorphin. Tình nguyện viên đang phê tê tái luôn đấy chứ." Seong Woo nói trước ống kính.  

Nhìn Jae Hwan đang co giật, Seong Woo liền trấn an cậu: "Liệu cái liệu pháp sốc điện có làm em sợ không vậy bà xã?"

Jae Hwan nằm yên chẳng dám động đậy, và Seong Woo liền gỡ hết đồ dùng trên người cậu ra rất nhẹ nhàng và nhanh nhẹn. Cặp mắt đẫm lệ của Jae Hwannhìn vào ông chồng trông như sắp khóc đến nơi.

"Em không chơi đâu chồng." Cậu thỏ thẻ.

"Gì kỳ vậy trời? Em định đi ra ngoài à?" Seong Woo tròn mắt.

"Anh à, chơi kiểu đó em sợ." Jae Hwan đáp.

"Sợ gì trong khi bé nhỏ của em cứng đờ ra thế kia?" Seong Woo chỉ tay vào cậu nhóc của Jae Hwan đã cương lên từ hồi nào đến giờ.

Sau khi khều vào chỗ cứng của Jae Hwan, Seong Woo tinh nghịch lấy một cái máy rung massage vuốt ve ngang dọc chiều dài của cậu.

"A... ha... ư..." Những tiếng rên đầu tiên của Jae Hwan bắt đầu cất lên.

Chờ đến khi cậu ổn định tinh thần, Seong Woo mới hôn cậu và vuốt ve nhẹ nhàng khắp người cậu. Anh chỉ sợ cậu đau quá rồi khóc, và cậu nín ngay sau khi được anh vỗ về.

"Để anh thả em ra." Seong Woo nói.

Nhưng ngay cả khi được thả ra, Jae Hwan vẫn không được yên. Cậu bị anh đè xuống nền và hôn rất mãnh liệt. Không một chút dạo đầu, không một giọt gel bôi trơn tiểu cúc, Seong Woo tự cởi tuột quần mình ra đâm thẳng vào tiểu cúc của Jae Hwan. Cậu đau làm sao thì anh chẳng cần biết, vì anh đã biết rất rõ khi nào nên dừng lại và khi nào nên tiếp tục.

"Vậy mới là cảm giác mạnh chứ em." Seong Woo nháy mắt với Jae Hwan.

"Được rồi, em xin anh đó anh à... Anh thô bạo quá anh à..." Jae Hwan mếu máo.

Nhưng bác sĩ Ong chỉ im lặng làm trận đến mức Jae Hwan vừa rên vừa thở trong cả niềm vui sướng và nỗi đau đớn. 

"Ngoan ngoãn chịu đựng đi và cấm nhiều lời." Seong Woo nghiêm mặt.

Sau một trận phá cúc lên bờ xuống ruộng, Jae Hwan đã te tua tơi tả hoàn toàn dưới tay Seong Woo. Cậu bị Seong Woo xuất một cái lấp đầy tiểu huyệt đến mức trong đó chỉ toàn là dịch của anh, còn dưới rốn cậu thì cũng đã làm một vũng màu trắng đục. 

"Thế là xong rồi nhé. Chương trình tâm lý học đến đây là hết rồi. Chúc mọi người có một buổi xem phim vui vẻ. Tạm biệt và hẹn gặp lại trong tiết học online trực tiếp lần sau." Seong Woo vẫy tay chào tạm biệt trước ống kính rồi tắt hết máy camera.

"Này, đừng bảo em rằng anh sẽ tung hết ra ngoài nhé." Jae Hwan nói.

"Anh không leak ra ngoài đâu em, cùng lắm chỉ là lưu dữ liệu vào rồi mở ra thôi." Seong Woo tỉnh bơ.

"Đừng để bên bệnh viện thấy cái này." Jae Hwan đáp.

"Biết rồi vợ. Anh chẳng mở lung tung đâu." Seong Woo nháy mắt.

"Biết vậy là tốt." Jae Hwan cười.

"Được rồi em ạ, em duyên dáng dễ thương mà khi mở miệng cười là bao nhiêu cái đẹp của em bay lung tung hết." Seong Woo đáp.

"Em biết mà." Jae Hwan nói.

"Với lại phòng của anh chỉ là trang trí giống bệnh viện thôi nha." Seong Woo nói tiếp.

"Ai mà chả biết cái đấy." Jae Hwan đứng dậy ôm chặt Seong Woo hôn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro