Chương Ex 1: KINH TẾ ĐÓ

Kinh tế

KINH TẾ – HỖ TRỢ TÁI THIẾT VÀ QUY HOẠCH
 

  GEUH không vận hành như một chính quyền trung ương kiểm soát mọi mặt kinh tế toàn cầu như đã biết. Tháng 2 năm 1940, tổ chức này chưa hề thiết lập bất kỳ cơ chế điều tiết tăng trưởng kinh tế tổng thể nào, cũng không trực tiếp điều hành chính sách công nghiệp hay thương mại quốc gia. Mọi quyết định phát triển kinh tế từ quy hoạch nông nghiệp, mở rộng nhà máy, đến thương mại nội khối đều do từng chính quyền địa phương hoặc các ủy ban liên vùng chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc GEUH đứng ngoài tiến trình tái thiết hoặc giữ vai trò thụ động. Trái lại, họ trở thành trung tâm điều phối quy hoạch hậu phương cho chiến tranh và di tản dân cư, với các hành động mang tính hỗ trợ, can thiệp hoặc thay thế cục bộ.

   Trong các vùng an toàn, GEUH gửi các "Đơn Gợi Ý Xây Dựng" đến chính quyền địa phương. Những đơn này không mang tính bắt buộc, nhưng được kèm theo gói viện trợ kỹ thuật, nhân lực hoặc tài chính – tuỳ vào khả năng phối hợp. Đơn thường đề xuất xây dựng các đường hầm sơ tán, phân khu dân cư phục vụ di dời, hoặc các tuyến đường sắt hậu phương nối từ trại lính đến trung tâm tiếp vận. Một số đơn mang tính tổ chức không gian, như yêu cầu chính quyền địa phương dỡ bỏ các khu dân cư xen cài nhà xưởng, hoặc phân ranh rõ khu vực dự trữ quân sự, để tránh rối loạn trong tình huống bị đột kích. Mức độ chấp nhận những đơn này rất khác nhau. Ở các quốc gia có chính quyền yếu hoặc lệ thuộc nhiều vào GEUH, việc thực hiện gần như tự động. Nhưng tại các nước công nghiệp mạnh, đơn gợi ý thường bị trì hoãn, hoặc chỉ được thực hiện từng phần, dựa trên áp lực chính trị nội bộ hoặc các thỏa thuận song phương.

   Một trường hợp đặc biệt là các vùng từng bị bỏ rơi hoặc tàn phá khi cổng được dọn dẹp. Sau khi kẻ thù bị đẩy lùi, không phải lúc nào chính quyền địa phương cũng có khả năng xây dựng lại hạ tầng dân sự hoặc tái định cư dân số. Trong những trường hợp này, GEUH không chờ đợi. Họ sẽ tiến hành khảo sát địa hình, đánh giá tài nguyên, và nếu đủ điều kiện, sẽ cho triển khai lực lượng xây dựng tạm thời dưới quyền Bộ Hậu Cần Liên Vùng. Mục tiêu không phải khôi phục nguyên trạng, mà là dựng lên những cấu trúc mới phục vụ cho nhu cầu chiến tranh, có thể là khu tái định cư cho dân di tản, một nhà máy lắp ráp đơn giản, hoặc trung tâm tiếp tế cho tuyến phòng thủ gần đó. Khi tình hình ổn định, chính quyền địa phương có thể làm đơn thu hồi lại quyền quản lý vùng đất đã được GEUH xây dựng. Tuy nhiên, để thực hiện điều này, họ phải lựa chọn một trong hai hình thức hoặc bồi thường lại 50% giá trị xây dựng (theo định giá của Ủy ban Kinh tế Liên Vùng), hoặc ký thỏa thuận hợp tác xây dựng trong giai đoạn tiếp theo, chấp nhận chia sẻ quyền sử dụng.

   Cơ chế “bồi thường hoàn vốn” không chỉ là biện pháp bảo vệ đầu tư chiến tranh của GEUH, mà còn là cách kiểm soát chính trị mềm. Nó buộc các địa phương phải cân nhắc giữa độc lập quản lý và lợi ích thực dụng từ việc duy trì sự hiện diện của GEUH. Một số vùng, như khu Tây Iran, miền Nam Phần Lan, và cao nguyên Bồ Đào Nha, sau khi được GEUH tái thiết, đã chọn không thu hồi lại quyền quản lý, ngược lại còn xin mở rộng thêm dự án ví dụ như tích hợp khu công nghiệp mới vào mạng lưới hậu cần. Trong khi đó, một số vùng khác như Đông Bolivia và miền trung Myanmar lại phản đối việc “tạm quyền” của GEUH, cho rằng tổ chức này không có quyền sở hữu đất đai lâu dài. Những phản ứng này đang tạo ra các tranh cãi pháp lý âm ỉ bên trong các Ủy ban Liên Vùng.

GEUH không cần tăng trưởng kinh tế theo nghĩa cổ điển. Nó không phát hành tiền, không kiểm soát toàn bộ thị trường lao động, không quản lý thương mại toàn cầu. Nhưng tổ chức này tạo ra một nền tảng hậu phương cứng nơi cần có nhà máy thì sẽ có nhà máy, nơi cần có dân thì sẽ có dân, nơi cần đường sắt thì sẽ có đường sắt. Những gì được dựng lên không hướng đến sự thịnh vượng, mà hướng đến khả năng cầm cự. Việc xây dựng nhà ở mới chỉ đủ để chứa người sơ tán, không tính đến tăng dân số. Việc mở rộng xưởng sản xuất chỉ để duy trì nhịp cung ứng đạn dược và thực phẩm, không phải để xuất khẩu. Từng viên gạch, từng mét đường được đặt xuống không phải vì một nền kinh tế tươi sáng, mà vì chiến tranh còn lâu mới kết thúc.

 Tập trung vào cấu trúc Liên hiệp kinh tế đa quốc gia và liên vùng – Mew, cùng với đơn vị tiền tệ thử nghiệm Mew-Cop, KINH TẾ – LIÊN HIỆP MEW VÀ ĐỒNG TIỀN MỚI

   Bên trên các Ủy ban điều phối kinh tế của GEUH nhưng vẫn dưới quyền điều hành tối cao của tổ chức này, một cấu trúc trung gian được hình thành vào tháng 3, mang tên Mew – viết tắt từ cụm Multinational Economic Web. Đây là một hệ thống liên hiệp kinh tế liên vùng, không nhằm thay thế hệ thống kinh tế quốc gia, cũng không phải tổ chức kiểm soát tài chính toàn cầu, mà là công cụ điều phối dòng lưu thông vật chất và dịch vụ giữa các vùng đang tham gia chiến tranh. Sự ra đời của Mew xuất phát từ nhu cầu thực tế mỗi khu vực có nguồn lực khác nhau, mức độ phá hủy khác nhau và khả năng phục hồi khác nhau. Một số nơi sản xuất dư thừa đạn pháo nhưng thiếu lương thực. Có nơi có đường sắt nhưng không có xe đầu kéo. Mew không dùng mệnh lệnh để buộc các vùng chia sẻ – nó tạo ra điều kiện để việc chia sẻ trở nên thuận tiện, nhanh và ít rủi ro nhất.

  Từ tháng 3/1940, Mew được vận hành trên cơ sở liên hiệp giữa các trung tâm hậu cần chủ chốt ở Bắc Phi, Đông Âu, Nhật Bản, Trung Hoa Tây hạ, miền Trung Hoa Kỳ và miền Tây Nam Liên Xô. Những vùng này có đặc điểm chung-chưa bị tàn phá toàn diện, có hệ thống vận tải vẫn hoạt động, và có khả năng dự trữ dài hạn. Mew được quyền đề xuất các hành lang trao đổi vật tư – ví dụ như thiết lập một tuyến đường sắt nối từ Romania sang Ba Tư để đưa than từ Donbas đổi lấy vũ khí hạng nhẹ. Các đề xuất này được chuyển xuống GEUH để điều phối quân sự, đồng thời gửi sang các Ủy ban vùng để ký kết văn bản thực hiện. Mew không có quân đội, không có quyền cưỡng chế, nhưng nó sở hữu thứ mà GEUH không có: khả năng đọc bản đồ kinh tế toàn cầu theo thời gian thực, nhờ vào hệ thống báo cáo bắt buộc từ các tuyến hậu phương.

   Để tăng tốc độ trao đổi, Mew đã thí điểm một loại tiền tệ mới tên Mew-Cop. Đây không phải tiền quốc tế theo nghĩa cổ điển. Nó không dựa trên dự trữ vàng, không dùng tỷ giá chuyển đổi, và không phát hành đại trà. Mew-Cop là một đơn vị tín dụng vật chất, phát hành dưới hai hình thức – đồng xu kim loại nặng và giấy in dày, được bảo vệ bằng tem niêm phong ba lớp và mã số in nổi. Giá trị của Mew-Cop không tính theo thị trường mà theo quy chuẩn trao đổi cố định do Mew công bố mỗi hai tuần một lần. Ví dụ, một Mew-Cop có thể tương đương với 5kg lúa mì, 20 viên đạn súng trường, hoặc 4 giờ lao động công tại trạm vận tải cấp hai. Không có lãi suất. Không có giao dịch tự do. Mọi sử dụng Mew-Cop đều phải có lý do hậu cần cụ thể và được ghi chép tại các trạm phân phối. Các đồng tiền cũ vẫn được sử dụng và Mew-Cop chỉ là nhanh hơn.
Mew-Cop được phát hành thử ở 9 vùng: Bắc Algérie, Trung Đông Thổ, Tây Iran, miền Trung Ấn Độ, Bắc Hoa Nam, Liên xô – Tây Ukraine, Nam Ý, Trung Tây Hoa Kỳ và đảo Hokkaido. Kết quả sơ bộ cho thấy, đồng tiền này giúp giảm thời gian xử lý giao dịch liên vùng xuống trung bình còn 40% so với trước, đặc biệt là khi trao đổi giữa các vùng không có cùng ngôn ngữ hoặc hệ thống pháp lý tương đồng. Một lô thuốc men từ Hiroshima chuyển đến Ba Tư mất chưa tới 10 ngày, nhờ vào mạng lưới hậu cần sẵn có và hệ thống quy đổi bằng Mew-Cop không cần thông qua ngân hàng trung gian.

  Tuy nhiên, hệ thống này cũng tạo ra những phản ứng trái chiều. Một số chính quyền địa phương lo ngại Mew-Cop sẽ xói mòn khả năng kiểm soát tài chính của họ, nhất là khi đồng tiền bản địa bị suy yếu sau chiến sự. Một số thương nhân dân sự đã tìm cách gom giữ Mew-Cop để tích trữ, dù việc này bị cấm. Trong khi đó, các đơn vị quân đội lại đề xuất sử dụng Mew-Cop như phương tiện thưởng động viên hoặc để trả công ngắn hạn cho nhân lực dân sự hỗ trợ chiến dịch. Điều này dẫn đến yêu cầu phân biệt rõ giữa Mew-Cop cấp hậu cần và Mew-Cop cấp tiêu dùng nội bộ, một vấn đề vẫn đang được các ủy ban Mew cân nhắc.

  Về mặt cấu trúc, Mew chưa có bộ máy hành chính độc lập. Các chuyên viên của nó được luân chuyển từ GEUH hoặc từ các quốc gia thành viên, chủ yếu là kỹ sư hậu cần, chuyên gia tài chính chiến lược, hoặc cựu quan chức thương mại quốc tế. Họ không có quyền trực tiếp điều hành kinh tế, nhưng lại trở thành trung tâm điều tiết thực dụng – không bằng luật pháp, mà bằng bản đồ, số liệu, và khả năng nhìn xuyên qua tình hình thị trường thời chiến.

   Khác với các khối kinh tế cổ điển thời bình, Mew không phục vụ phát triển thịnh vượng. Mục tiêu duy nhất của nó là giữ cho các mắt xích không đứt đoạn và nhanh hơn nửa bậc. Một bãi than không dùng đến sẽ thành gánh nặng. Một kho súng tồn kho sẽ thành phế liệu. Một đoàn người sơ tán không có nơi nhận sẽ thành bất ổn. Mew tìm cách di chuyển vật chất và nhân lực như dòng nước trong hệ thống tưới khẩn cấp ở đâu cháy, ở đó có nước. Và để dòng nước ấy không bị cản lại bởi giấy tờ, tỷ giá, hay quyền sở hữu, Mew-Cop ra đời – không phải để thay tiền, mà để thay máu hậu cần.

HẬU CẦN VÀ CUỘC ĐẠI TÁI CHẾ KHẢ THI

Không một nền kinh tế nào vận hành bình thường trong thời chiến toàn cầu, và GEUH hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai. Họ không tìm cách tạo ra một nền sản xuất dư thừa mà tập trung vào hệ thống phân phối triệt để, nơi mỗi đơn vị vật chất – từ viên đạn đến cái bánh mì khô – đều có lộ trình và đến đúng nơi cần nhận. Việc xây dựng tuyến hậu cần không chỉ là nối đường, lắp xe, mà còn là thiết kế lại dòng chảy của vật tư đi đâu, lúc nào, vì ai, và khi không còn dùng được thì sẽ trở về đâu.

Trên bản đồ của GEUH, mỗi lục địa có ít nhất một trục hậu cần chủ đạo – là tuyến đường xương sống gom hàng, phân phối binh lực, và thu hồi vật tư cũ. Tại châu Âu là tuyến Zurich – Odessa – Tehran. Tại Á Đông là Thành Đô? – Iorima – Calcutta. Tại châu Mỹ là Chicago – Mexico City – Panama.v.v.. Những tuyến này không hoàn toàn liền mạch mà được lắp ghép từ đường sắt còn hoạt động, cầu tạm, kênh vận tải và cả tuyến vận chuyển súc vật ở đoạn cuối. Chúng được gọi là xương sống hậu phương, nơi mọi dòng tiếp vận đều hội tụ. Dọc theo đó là các điểm phân phối trung gian  kho tiếp nhận, trạm sửa chữa, xưởng tái chế và trạm điều phối dân cư.

  Khác với mô hình hậu cần cổ điển, GEUH không bỏ vật liệu hỏng. Ngược lại, từ tháng 3 năm 1940, tổ chức này phát động một chiến dịch quy mô lớn mang tên “Cuộc Đại Tái Chế” – một chuỗi quy trình kỹ thuật, xã hội và hậu cần nhằm thu hồi, phân loại và tái sử dụng mọi thứ có thể. Mỗi trạm hậu cần lớn đều có một phân khu tái chế, nơi vỏ đạn cũ được nung lại để làm ống nước, sắt thép từ chiến trường được cắt ra thành đinh, giáp xe bị bắn thủng được ép lại làm tấm che chiến hào. Kể cả quần áo rách cũng không bị bỏ – vải còn lành dùng làm băng y tế, vải mục nghiền làm chất đốt.

Sự tái chế không chỉ áp dụng với vật chất. Nó mở rộng đến cả hạ tầng và con người. Các toa tàu chở khách bỏ hoang được chuyển thành khu ở tạm cho dân di tản. Các nhà ga cũ trở thành bệnh viện dã chiến. Các kỹ sư không còn nhà máy được phân về đội cơ động sửa xe. Những tay thợ mộc, thợ máy, thợ điện cũ dù không còn quốc tịch rõ ràng đều được đưa vào chương trình “tái huấn luyện ứng dụng nhanh” trong vòng hai tuần rồi tái sử dụng tại nơi cần thiết nhất. GEUH gọi đó là “tái chế nhân lực”, và nó trở thành phần không thể thiếu của trục hậu cần, nhân lực không chỉ là tay chân, mà là một phần lưu lượng luân chuyển.

Một đặc điểm của hệ thống GEUH là tính vòng khép kín tạm thời. Mỗi phân khu hậu cần không chỉ nhận vật tư mà còn có trách nhiệm tự vận hành 80% nhu cầu cơ bản ăn uống, y tế, sửa chữa, vệ sinh, an ninh. Một kho đạn ở Kazakhstan không thể chờ nước từ Trung Á đưa về; nó phải tự khoan giếng, tái sử dụng nước rửa thiết bị, và dùng năng lượng hơi nước hoặc diesel thủ công.Điều này khiến nhiều trạm hậu cần giống như các đô thị công nghiệp khẩn cấp – không có ranh giới dân sự – quân sự. Trong một số trường hợp, dân địa phương sống xen kẽ trong khu tái chế hoặc trạm sửa chữa, đổi sức lao động lấy khẩu phần, và trở thành một phần của chuỗi vận hành không giấy tờ.

  Để kiểm soát chất lượng và tránh hao hụt, GEUH thiết lập một hệ thống mã số hậu cần toàn cầu. Mỗi kiện hàng, mỗi vật phẩm tái sử dụng, mỗi trạm vận chuyển đều có mã định danh, ghi lại thời gian, tuyến đường, người phụ trách, và trạng thái vật lý. Việc thiếu mã số đồng nghĩa với mất quyền phân phối. Bị mất hơn 10% số lượng tái chế quy định trong ba lần liên tiếp, trạm trưởng có thể bị cách chức và chuyển sang làm lao động tái huấn luyện. Quy tắc này áp dụng cho cả trạm dân sự, quân sự và hỗn hợp. Nhờ vậy, vật tư không bị thất thoát giữa đường, và các tuyến luân chuyển luôn ở mức cao nhất có thể trong điều kiện thiếu thốn.

  “Cuộc Đại Tái Chế” không được tuyên truyền như một chiến dịch tự hào. GEUH không tô vẽ nó là biểu tượng tiết kiệm hay môi trường. Nó chỉ đơn giản là một lối thoát trong một thế giới không còn thừa mứa. Tất cả những gì có thể cắt, nấu, nung, ép, tháo, gỡ, đập, kéo – đều được sử dụng lại. Không phải vì đạo đức, mà vì không còn lựa chọn. Chiến tranh không cho phép xa xỉ. Và hậu phương GEUH – với toàn bộ xương sống hậu cần và mạng lưới tái chế ấy không phải là nhà máy, không phải thành phố, không phải kho – mà là cơ thể sống khổng lồ của một loài đang cố gắng tồn tại bằng chính phần xác cũ của mình thậm chí những phần xác đã bị chôn từ lâu.

 ĐIỂM MEW-O

   Từ tháng 2 năm 1940, hệ thống đo lường sản lượng kinh tế truyền thống đã không còn hiệu lực trong không gian kiểm soát của GEUH. Các chỉ số như GDP tính theo đô-la Mỹ, bảng Anh hay đồng franc trở nên vô nghĩa trong bối cảnh chiến tranh toàn cầu, mất giá tiền tệ và phá vỡ mạng thương mại. Thay vào đó, một đơn vị mới được sử dụng: điểm Mew-O – viết tắt từ cụm Material-Energy-Work Output, tạm hiểu là điểm sản lượng vật chất – năng lượng – lao động. Mew-O không phải là tiền tệ, cũng không phải chỉ số tài chính, mà là đơn vị đo tổng giá trị chuyển hóa thực tế của một nền kinh tế trong trạng thái chiến tranh – tức là toàn bộ lượng sản phẩm vật chất, năng lượng sản xuất được và sức lao động huy động được, tính trên khả năng sử dụng trực tiếp cho GEUH và hệ thống hậu phương.

  Mỗi một điểm Mew-O tương đương với lượng công đầu ra đủ để duy trì sinh hoạt cơ bản và sản xuất tối thiểu cho 100 người trong vòng 24 giờ. Các yếu tố cấu thành Mew-O gồm: năng lượng thô sản xuất được (than, điện, dầu), số lượng vật tư cơ bản (thép, đạn, vải, lương thực, thuốc), giờ lao động của công nhân/hậu cần/nhân lực hỗ trợ, và hiệu suất luân chuyển hậu cần. Các quốc gia hoặc khối liên hiệp không tự tính điểm Mew-O cho mình. Mỗi tuần, GEUH tiến hành tổng hợp dữ liệu theo hệ thống mã số hậu cần và hệ thống tái chế để đưa ra số lượng chính thức. Những con số này được dùng trong phân bổ viện trợ, tổ chức hậu phương, đánh giá khả năng giữ vùng xanh và xét quyền tham gia vào các quyết sách chiến tranh ở cấp khối.

Tính đến hết tháng 2/1940, các thực thể có điểm Mew-O cao nhất.

   Khối Bắc Mỹ (Hoa Kỳ – Canada – Bắc Mexico)870.000 điểm Mew-O.
 Khối này vẫn là trung tâm sản xuất hạng nặng lớn nhất, nhờ vào mạng lưới nhà máy cơ giới hoá chưa bị đánh phá, dự trữ nhiên liệu cao và nền tảng hậu cần sâu. Gần 70% công suất được chuyển sang phục vụ GEUH, phần còn lại phục vụ duy trì cơ sở hạ tầng địa phương. Tuy nhiên, hệ thống phân phối nội bộ vẫn đang bị gián đoạn bởi các nhóm địa phương giữ quyền kiểm soát hậu cần riêng, dẫn đến hiệu suất tổng thể giảm nhẹ.

Khối Đông Á (Trung Hoa – Triều Tiên – Nhật Bản) 760.000 điểm Mew-O.
 Đây là vùng sản xuất lao động thủ công lớn nhất thế giới. Lượng lao động huy động vượt mốc 100 triệu người. Nhiều khu vực sử dụng năng lượng hơi nước và xưởng dã chiến. Tuy không có mạng cơ giới hạng nặng bằng Hoa Kỳ nhưng bù lại có khả năng linh hoạt cao. Các khu vực bị đánh phá nặng như vùng hạ lưu sông Dương Tử và Kyushu được GEUH đầu tư xây lại bằng cấu trúc tái chế nhanh, góp phần duy trì điểm Mew-O ổn định.

Khối Trung Âu (Đức – Tiệp – Áo – Thụy Sĩ – Bắc Ý) 640.000 điểm Mew-O.
 Dù chịu thiệt hại nặng trong giai đoạn đầu 1934–1938, khu vực này phục hồi nhanh nhờ kỹ thuật cao và hệ thống hậu cần tinh vi. Tuy nhiên, sản lượng bị ảnh hưởng bởi thiếu nguyên liệu thô. GEUH đã phải cho vận chuyển nguyên liệu từ Balkan, Ba Tư và vùng Caucasus để duy trì chuỗi sản xuất. Khả năng tái chế giáp sắt và đạn cũ đạt hiệu suất cao nhất trong hệ thống toàn cầu.

Khối Xô – Iran – Caucasus (Liên Xô – Iran – Armenia – Georgia) 590.000 điểm Mew-O.
 Tuyến hậu cần dài, vùng khí hậu khắc nghiệt, nhưng khối này là trung tâm luyện kim và sản xuất vật tư hạng trung. Dầu từ Baku và kim loại từ Ural được đưa vào hệ thống GEUH qua tuyến Odessa – Tehran. Tuy nhiên, điểm Mew-O vẫn phụ thuộc nặng vào tình hình chính trị nội bộ và phân phối địa phương.

Khối Nam Á (Ấn Độ – Pakistan – Ceylon) 460.000 điểm Mew-O.
 Khả năng huy động lao động thủ công cao, mạng lưới nhà máy di động phát triển, nhưng thiếu điện và nhiên liệu. GEUH ưu tiên khối này là vùng sản xuất lương thực và thuốc men, không phải vũ khí. Sản phẩm chính gồm vải, thuốc sát trùng, thực phẩm bảo quản, và phụ kiện sửa chữa đơn lẻ.

Ngoài các khối chính, còn có các vùng liên hiệp bán độc lập.
Khối Bắc Phi – Tây Trung Đông (Ai Cập – Thổ – Algérie – Tây Iran) 340.000 điểm Mew-O.
 Chức năng hậu cần – phân phối là chính. Các tuyến đường trạm trung chuyển từ kênh đào Suez đến Iran. Giao điểm của nhiều tuyến hậu phương. Không sản xuất lớn nhưng đảm nhận vai trò xương sống trung gian.

Khối Nam Âu – Balkan (Hy Lạp – Nam Ý – Nam Pháp – Đông Balkan)310.000 điểm Mew-O.
 Sản xuất tản mác. Nhiều vùng vẫn đang bị bỏ hoang hoặc chưa được xây dựng lại. Một phần dân cư được đưa sang Khối Trung Âu hoặc Iran để hỗ trợ sản xuất. Tuy nhiên, các vùng núi và trung tâm tàu điện vẫn đóng vai trò chiến lược trong kết nối địa hình.

Khối Đông Phi – Madagascar – Mozambique 120.000 điểm Mew-O.
 Vùng phát triển thấp, thiếu nhân lực kỹ thuật. Tuy nhiên, đang được sử dụng làm điểm lưu trữ tài nguyên và tiếp tế đường biển cho Nam Á. GEUH xem đây là “vùng tăng trưởng chậm bắt buộc”.
.v.v.

  Hệ thống điểm Mew-O giúp GEUH đánh giá không chỉ sản lượng mà còn hiệu suất luân chuyển chiến tranh. Một khối có nhà máy mà không kết nối vận tải thì điểm Mew-O thấp. Một vùng có nhiều lao động nhưng thiếu hậu cần cũng không được tính cao. Do đó, GEUH không xem Mew-O là thành tích, mà là chỉ số sinh tồn. Khi điểm giảm, viện trợ sẽ cắt. Khi tăng, quyền biểu quyết trong GEUH sẽ mở rộng. Một số khối – đặc biệt là Đông Á và Trung Âu – đã bắt đầu đề xuất cơ chế “chia sẻ điểm” để cân bằng viện trợ, nhưng chưa được chấp thuận, thường được mang ra trên các cuộc hội đàm nhưng không thể có trả lời chính xác nên làm gì.

____________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro