chạm mặt, không chạm tim.
"có những người bước ra khỏi cuộc đời ta mà không nói lời nào. nhưng chính sự im lặng ấy lại trở thành âm thanh vang vọng lâu dài nhất trong tim."
...
lễ trao giải cuối năm là một khung cảnh rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu, và những nụ cười được mài giũa kỹ lưỡng, như thể cảm xúc cũng phải tập dượt. từng đợt pháo giấy được bắn lên như tuyết, rơi nhẹ giữa những tràng vỗ tay dài không dứt. mỗi lần tên một nhóm nhạc vang lên, khán phòng như chuyển hướng cảm xúc. ánh đèn chiếu thẳng về hàng ghế đầu, nơi những gương mặt được trang điểm hoàn hảo và trang phục đo ni đóng giày đang ngồi ngay ngắn. họ mỉm cười, vỗ tay, gật đầu, chạm mắt với máy quay theo bản năng. mọi thứ đều trơn tru, không một nhịp lệch — như thể họ sinh ra để thuộc về những khoảnh khắc này.
và rồi, có những ánh nhìn vô thức thoáng qua nhau.
có những mối quan hệ từng hiện diện bằng những dấu vết mờ, không chính thức, không rõ ràng, chỉ là ánh mắt thoáng lướt, là bản nhạc chưa phát hành được gửi trong một buổi tối ngắn ngủi, là lần gặp gỡ vội vã ở bãi đỗ xe lúc đêm muộn.
tất cả đều đã dừng lại. những thứ từng là cách duy nhất để tồn tại bên nhau – dù không tên gọi, dù không ánh đèn – giờ cũng biến mất.không còn tin nhắn lúc nửa đêm, không còn đoạn ghi âm thu lén trong buổi tập được chia sẻ như món quà nhỏ trong những ngày lịch trình kín đặc. những tin nhắn chỉ toàn emoji, nhưng vẫn khiến người kia hiểu ngay điều mình muốn nói – cũng không còn. tất cả đã biến mất, lặng lẽ và triệt để, như thể chưa từng tồn tại.
một sự biến mất có chủ đích, một sự lựa chọn mà người ngoài sẽ gọi là trưởng thành, là biết điều, là cần thiết cho sự nghiệp. nhưng điều mà không ai ngoài cuộc hiểu được, là trưởng thành không có nghĩa là không còn đau, không có nghĩa là họ quên đi những điều đã từng là cả một thế giới.
một ánh nhìn lướt qua từ dãy ghế thứ hai, nơi ánh đèn xanh nhạt phản chiếu lên lớp trang điểm mờ của cô gái mặc đầm đen trễ vai. ở hàng đối diện, người kia vẫn như vậy — ánh mắt trầm tĩnh, khuôn miệng hơi mím lại như đang dằn điều gì trong ngực. một tích tắc thôi, cái nghiêng đầu của ai đó, một hơi thở gấp gáp được nén lại — nhưng đủ để nhận ra: họ vẫn còn cảm giác.
khi tên nhóm được xướng lên, người ta thấy từng khuôn mặt nở nụ cười, cúi đầu, vỗ tay chúc mừng lẫn nhau – mọi cử chỉ đều trọn vẹn, đúng mực. nhưng giữa ánh sáng sân khấu, giữa đám đông thần tượng đang cùng chia sẻ khoảnh khắc vinh quang, vẫn có những cái liếc mắt rất khẽ, rất nhanh – đủ để kịp nhận ra: người ấy vẫn đang ở đây.
có người đã từng là cả một thanh xuân. giờ đây đứng cách vài hàng ghế, nhìn thấy nhau qua trùng điệp ánh đèn và ống kính, không thể chào, cũng không dám nhìn quá lâu. mọi thứ diễn ra nhanh chóng như một nhịp chớp mi – và rồi ai cũng quay mặt đi.
không ai làm gì sai. không ai phản bội ai. chỉ là họ đã không còn lý do để níu giữ, trong một thế giới nơi tình cảm không thể được công khai, nơi mỗi quyết định cá nhân đều có thể kéo theo cả sự nghiệp của nhiều người khác. khi hoàn cảnh không đứng về phía họ, tình yêu dù đẹp đến đâu, cũng buộc phải dừng lại.
khi tất cả cùng đứng dậy cúi chào trong khoảnh khắc kết thúc chương trình, vài ánh nhìn vô tình chạm phải nhau – hoặc có thể là vô tình, hoặc không. mùi nước hoa quen thuộc lướt qua trong một bước chân, giọng nói thấp thoáng bên tai làm sống lại một đoạn ký ức cũ, bàn tay siết nhẹ vạt váy vì bất giác run lên, hoặc chỉ đơn giản là cảm giác rõ ràng đến kỳ lạ: người ấy đang ở đây, gần đến mức chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể thấy lại đôi mắt từng là nơi bình yên nhất thế gian.
không ai quay đầu lại. không ai dám mỉm cười. nhưng ai cũng biết, có những điều dẫu không được phép gọi tên, vẫn tồn tại – âm thầm, đầy sức nặng.
và người kia, dù không còn bên cạnh, vẫn ở lại trong một góc rất lặng của trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro